Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
...
Nhan Khê về đến nhà, thấy Tống Hải đang tiếp khách, quay đầu ném giày cao gót trong tay vào tủ giày: "Ba."
"Nhan Nhan đã trở về?" Tống Hải thấy Nhan Khê trở về, có chút ngoài ý muốn, "Hôm nay không phải con muốn tác nghiệp bên ngoài sao?"
"Công việc hoàn thành trước thời hạn, cho nên con trở về trước."
Nhan Khê không nói chuyện chân bị thương, thấy sắc mặt ba cô hình như không tốt lắm, cô nhìn nam nữ ngồi trên sô pha, thấy ba cô không giới thiệu thân phận của hai người này, liền xoay người vào phòng bếp nhận một ly nước, lúc đặt lát chanh xuống nước, cô nghe được giọng nói của ba cô có chút không cao hứng.
"Cái gì gốc gác nhà họ Tống, nhà họ Tống không phải mỏ vàng mà muốn đào chiếm, loại chuyện này con gái của tôi chịu uỷ khuất, tôi sẽ không đồng ý."
Nhan Khê dừng bước một chút, đôi nam nữ này là thân thích bên ba? Trong trí nhớ của cô, hầu như không thấy người thân bên cha, chỉ có ông bà qua đời năm đó, có một đống thân thích đến nhà xin tiền, lúc ấy mẹ cô để cho cô ở trong phòng, không cho cô đi ra ngoài.
Trong trí nhớ những người đó giọng nói đặc biệt lớn, lời mắng chửi cũng không dễ nghe.
"Chú ba, chú phát đạt cũng không thể ngay cả tổ tông cũng không nhận. Hơn nữa, chỉ là để cho Hiển Hoành đến nhà chú ở nhờ, bình thường cho chú chiếu cố nhiều hơn, như thế nào lại để cho con gái chú chịu ủy khuất? Chú cũng đừng trách tôi đem lời nói khó nghe, nó là con gái, sớm muộn gì cũng phải gả ra ngoài, chú che chở nó như vậy, về sau còn không phải là người nhà người khác sao."
"Hiển Hoành đã gần hai mươi tuổi rồi, nhà chúng ta lại không có người lớn nào khác, nếu như tôi đi công tác bên ngoài, trong nhà cũng chỉ còn lại Nhan Nhan, anh ta ở chỗ này không thích hợp." Tống Hải ngữ khí có chút nghiêm túc, "Anh trai, Hiển Hoành nhà các người là bảo bối, con gái nhà tôi cũng là từ nhỏ được tôi cùng mẹ nó nâng niu trong lòng bàn tay lớn lên, lúc con bé học đại học, tôi cũng không để cho ai mỗi ngày chăm sóc. Giáo dục con cái không thể giống như anh, sau này làm thế nào tự lập? Cái gì nhà mình nhà người khác, các người lại nói loại này, đừng trách người làm em trở mặt."
"Chú nói đi nói lại, chính là ghét bỏ nhà chúng ta nghèo, so ra kém nhà các chú, ngay cả đứa con trai duy nhất của Tống gia chúng ta cũng kém con gái của chú." Thanh âm bác gái Tống có chút sắc bén, "Con gái nhà chú có tinh quý đến đâu, hiện tại cũng không họ Tống, mà là họ Nhan với người mẹ của nó."
"Ai quy định con gái nhất định phải cùng họ ba, chị dâu, Hiển Hoành họ Tống, không cùng họ với chị, chẳng lẽ nó không phải con chị sao?" Tống Hải lúc này trầm mặt xuống, ngữ khí nghiêm khắc, "Chị dâu, thời đại này, chúng ta đã không chú ý đến những phong tục cũ này, con cái đều giống nhau, cùng họ nào cũng giống nhau."
"Anh trai, chị dâu nếu như cảm thấy tôi xem thường các người, vậy về sau hai nhà chúng ta cũng không cần qua lại, miễn cho ủy khuất các người!" Tống Hải là một người tính tình quật cường, bình thường không dễ nổi nóng, nhưng con gái lại là điểm mấu chốt của ông.
Nếu bình thường bọn họ nói những lời như vậy, ông nhẫn nhịn cũng qua đi, nhưng hôm nay Nhan Nhan cũng ở nhà, bọn họ còn nói như vậy, không phải làm cho Nhan Nhan khổ sở uy khuất sao. Là anh em, làm em trai có thể chịu đựng được sự vô lý của bọn họ, nhưng chuyện của thế hệ bọn họ, không nên lấy được giới tính của thế hệ này nói chuyện.
Tống gia bác trai bác gái không nghĩ tới thái độ Tống Hải đột nhiên trở nên ác liệt như vậy, mặt mũi không nhịn được, bác gái đứng lên nói: "Tôi chống mắt lên nhìn chú bảo vệ con gái, về sau có thể hưởng bao nhiêu phúc!"
Nói xong, hai vợ chồng cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.
"Không cần hai bác nhọc lòng lo lắng." Nhan Khê từ trong phòng bếp đi ra, tựa tiếu phi tiếu gọi hai vợ chồng lại, "Cháu nhất định sẽ chăm sóc ba cháu thật tốt, để cho ông ấy vô ưu vô lự. Bất quá bác cùng bác gái có thời gian quan tâm đến những chuyện này của nhà cháu, không bằng về nhà chiếu cố con trai bảo bối của các người nhiều hơn."
"Miệng lưỡi sắc bén, học đại học cũng không làm được gì." Bác gái thấy Nhan Khê một tiểu bối cũng dám cãi nhau với bà ta, tức giận càng sâu, nếu là con của bà, sớm ăn một bạt tay lớn.
"Cháu học đại học không làm được gì, ngay cả bằng tốt nghiệp đại học cũng vô ích." Nhan Khê cười đến mặt mày cong cong, "Ai bảo ba mẹ cháu nuông chiều cháu, có tốn nhiều tiền cũng để cháu học, xin bác gái thông cảm nhiều hơn."
Nói ba cô có tiền xem thường bọn họ, vậy cô liền cho bọn họ kiến thức, cái gì gọi là thái độ "Có mấy cái tiền dơ bẩn liền ghê gớm"
"Chú ba, chú chính là giáo dục con cái như vậy?" Bác trai nhìn về phía Tống Hải.
Tống Hải cúi đầu không nói lời nào, làm bộ như không nghe thấy.
Tống lão đại bị thái độ của hai ba con tức giận đến mặt xanh mặt đen, mang theo vợ mình tức giận đùng đùng rời khỏi cửa Tống gia.
Nhan Khê quay đầu lại ngồi xuống bên cạnh Tống Hải, thấy cơn giận trên mặt Tống Hải còn chưa hết, gọt cho cậu một trái cây: "Ba, ăn chút hoa quả để giải nhiệt."
"Lời bọn họ nói con đừng để ở trong lòng, ba sẽ không nghĩ như bọn họ." Tống Hải cẩn thận quan sát biểu tình của Nhan Khê, thấy cô cũng không vì lời nói của anh hai, chị dâu mà khổ sở, mới lắc đầu thở dài nói: "Con trai út nhà bác trai con thi đậu đại học đế đô, hôm nay đi báo nhập học, nói là điều kiện ở trường không tốt, muốn ở nhà chúng ta."
Quê nhà Tống Hải không ở đế đô, mà là ở một vùng xa, mấy năm nay Tống Hải một mình dốc sức, bọn họ không giúp đỡ bất cứ việc gì, ngược lại lúc anh và vợ cũ ly hôn, ở quê nói chuyện lạnh lẽo.
Những lời này sớm đã bị người tốt truyền đến tai Tống Hải, chẳng qua ông không để ở trong lòng.
"Không chừng anh ấy ở lại liền không muốn đi." Nhan Khê biết cả nhà bác hai chơi tính toán gì, cô vỗ vỗ bả vai Tống Hải, "Ba, ba không cần suy nghĩ nhiều, còn có con gái ở bên cạnh ba."
"Ba đã sớm biết bọn họ là loại người gì, làm sao có thể để những thứ này ở trong lòng."
Tống Hải cười cười, "Ba lo lắng con nghe bọn họ nói mà khổ sở."
"Bọn họ nói gì cũng không để ý" Nhan Khê cười đến mặt mày cong cong, "Con biết ba thương con nhất, mới không quan tâm bọn họ nói cái gì."
"Tâm tính rất giống ba." Tống Hải gặm hoa quả Nhan Khê gọt cho ông, "Khi người khác cố tình chọc giận con, con cười càng đẹp, tâm tính càng dễ chịu người khác sẽ càng thêm tức giận."
Nụ cười đôi khi là khoan dung, đôi khi là một vũ khí.
Bị ba Tống thấm nhuần một bụng, Nhan Khê chỉ có một ý nghĩ.
Ba, con không ngờ ba lại là một người ba như vậy.
Ăn cơm tối trở về phòng, Nhan Khê mở máy tính đăng nhập WeChat ảnh đại diện của nhà xuất bản không ngừng nhấp nháy. Cô mở khung trò chuyện ra, bị phông chữ đỏ thắm kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến mắt đau nhức.
Minh Minh: Ah ah ah ah! Cô gái, sách của cô đã cháy hàng, bán hết rồi ! ! !
Minh Minh: Người đâu rồi?!
Minh Minh: Có ở đây không? Có ở đây không?!!!
Thông qua những dấu chấm than đỏ rực này, Nhan Khê cảm nhận được sự kích động của biên tập viên. Ngồi xếp bằng trên một chiếc ghế rộng mềm mại, cô gõ một từ: "Đây"
Tin tức vừa mới phát đi, bên kia đã có hồi âm.
Minh Minh: Chị gái, cuối cùng chị cũng xuất hiện! Tôi sắp quỳ xuống vì cô rồi, cô còn ý thức mình là nghệ sĩ nổi tiếng trên mạng nữa không ? !
Tiểu Khê Lưu: Không.
Biên tập viên tựa hồ từ một chữ này của cô khá bình tĩnh lãnh đạm, lập tức đem tình hình bán sách nói cho cô, cố ý nhấn mạnh thành tích top 10 bán chạy nhất.
Nhan Khê cảm thấy, vị biên tập viên này nhất định là một thanh niên tràn đầy năng lượng, chỉ là những dấu chấm than này khiến cô ngừng tim, huyết áp tăng cao.
Tiểu Khê Lưu: Đại mỹ nhân, dùng câu cảm thán đã không còn phổ biến, chúng ta hãy thay đổi dấu chấm câu để sử dụng có được không?
Minh Minh: Chỉ có dấu chấm than mới có thể thể hiện cảm xúc của tôi một cách hoàn hảo, chị ơi, chúng ta hãy kí hợp đồng bán thêm đi.
Nhan Khê đánh máy một lúc, cô chưa từng nghĩ tới chuyện xuất hiện trước mặt cộng đồng mạng.
Tiểu Khê Lưu: Tôi có thể dựa vào tài năng mà kiếm cơm, chắc chắn không dựa vào khuôn mặt.
Đây là uyển chuyển cự tuyệt, biên tập viên đại khái cũng hiểu được băn khoăn của cô, khuyên cô hai câu thấy cô không đồng ý, liền không nhắc lại chuyện này.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Nhan Khê đi tắm rửa, sấy khô tóc nằm trên giường, lấy điện thoại ra mở vòng kết bạn, phát hiện vòng bạn bè của cô thấy yêu cầu kết bạn của mình được nhị thiếu gia thông qua.
Tên đối phương rất đơn giản, gọi là "Nguyên", đầu tiên là bức tranh phong cảnh, trông giống như một bức tranh đi kèm với hệ thống điện thoại. Cô ghi chú tên đối phương là "Độc thân dự bị", suy nghĩ một chút, lại đổi thành "Nguyên tiểu nhị".
Ở Nguyên gia được đứng thứ hai, đổi thành Nguyên tiểu nhị cũng không có gì không ổn.
Xoay người nằm sấp trên giường, Nhan Khê mở vòng bạn bè ra, like cho mấy người bạn tốt, nhìn thấy người nào đó chụp một tấm ảnh sách, bìa sách còn rất quen mắt, cô ngẩn người.
Thì ra sách của cô đã bán chạy như vậy, ngay cả vòng tròn bạn bè của cô cũng có người mua?
Nguyên tiểu nhị: Ok.
【 Hình ảnh 】
Nhan Khê đọc tin tức này nhiều lần, xác định mình không nhìn hoa mắt, mới âm thầm like một cái.
Cô không phải đang khen Nguyên nhị thiếu, mà là đang khen cô.
Nguyên gia.
Nguyên Dịch đặt dấu trang vào trang sách, xoay người đặt sách vào giá sách. Những quyển sách này cũng không biết là ai đưa tới, hắn tiện tay lật lật, phần lớn đều là nói bậy lung tung, ngược lại một quyển sách có chút ý tứ.
Đây là cuốn truyện tranh này, nhân vật chính là một con vật có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng được tác giả vẽ rất đáng yêu, mỗi câu chuyện bên trong đều rất ấm áp động lòng người, rất thích hợp cho những người bận rộn hoặc áp lực cuộc sống, trong thời gian rảnh rỗi để xem tâm trạng thư giãn.
"Nhị thiếu" dì gõ cửa thư phòng, bưng một ly sữa đi vào, "Đã gần mười giờ rồi, con có muốn uống chút sữa rồi ngủ không?"
"Cám ơn" Nhận lấy sữa uống một ngụm, Nguyên Dịch quay đầu nhìn về phía quyển sách "Tiểu Quái Thú" trên giá sách, không nghĩ tới hắn lại nhìn thấy trễ như vậy. Hắn xoa xoa huyệt thái dương, "Dì Lý, dì nghỉ ngơi đi, con đi ngủ ngay đây."
Dì Lý tiếp nhận hơn phân nửa sữa anh uống, cười đi ra thư phòng.
Nguyên Dịch trở về phòng, trong vòng bạn bè đã có một đống lượt like và bình luận.
Có người nói anh vẫn còn ổn bắt kịp xu hướng, cũng có người trêu chọc hắn thế nhưng cũng sẽ đọc truyện tranh, còn có người khác cũng đùa một chút. Trong lượt like, Nguyên Dịch nhìn thấy bóng dáng của Nhan cẩu độc thân.
Không phải là nói không thường xuyên chơi WeChat, lượt thích này làm thế nào mà có, không thể là trượt tay?
Nguyên Dịch nhìn chằm chằm ảnh đại diện Mao Huyết Vượng đỏ tươi xinh đẹp một lúc lâu, mới điểm vào.
Một trong những diễn biến mới nhất là tám ngày trước.
Nhan cẩu độc thân: Ba nấu ăn.
Chín hình ảnh đủ loại món ăn gia đình.
Một cái khác là hai hoặc ba tháng trước.
Nhan cẩu độc thân: gặp phải một kẻ ngốc, tinh khiết. 【 Với hình ảnh một Shar Pei xấu xí đang khóc 】
Cái khác không nói, con chó này thật sự là xấu đến không chịu nổi, cũng không biết phụ nữ này đến tột cùng là tìm được từ đâu.
Khoảng thời gian giữa bức tranh thứ ba và bức thứ hai kéo dài không lâu, và bức tranh là một mặt trời mọc.
Nhan cẩu độc thân: Mặt trời hôm nay thật đẹp, giống như một quả trứng luộc vậy.
Nguyên Dịch nhìn chằm chằm hình ảnh một lúc lâu, cảm thấy... Quả thật có chút giống trứng luộc.
Nghĩ đến đây, hắn vội vàng rời khỏi WeChat, tắt điện thoại di động.
....