Cô nói vọng vào. Rồi lại ngồi xuống làm nốt hết số cỏ. Ông chỉ biết nhìn cô mỉm cười lắc đầu rồi lom khom bước vào nhà.
Khoảng tiếng, cuối cùng cô cũng tiễn xong bãi cỏ sâu vườn. Đứng lên nhìn lại thành quả của mình rồi bất giác mỉm cười.
- Chỉ có về quê là bình yên nhất.
Nói rồi Tống Thanh Hà định khom người mang sọt trái cây mới vừa hái vào nhà.
- Vậy khi ở cùng anh không bình yên sao?
Bỗng nghe được âm thanh quen thuộc khiến cô giật nảy mình mà té ngửa ra sau.
- Anh....anh...sao lại ở đây?
Tống Thanh Hà nhìn người đàn ông được gọi là chồng cô - Hàn Vũ Thần. Anh mặc áo sơ mi màu đen xoăn tay kết hợp với quần soóc dài cùng màu trên mắt cá và đi đôi giày thể thao hiệu adida.
Hàn Vũ Thần không có ý định trả lời chỉ khom người mang sọt trái cây nhấc lên.
- Đem vào nhà?
- Ừ, sau nhà.
Từ đầu đến cuối anh cũng không có ý định gì đỡ cô lên. Đúng là có chồng cũng có ý dễ sợ.
Sau khi vào nhà, ông nội gọi cô và anh ra.
- Tiểu Hà con mau đi tắm rồi ra ăn cơm.
Cô cũng dạ một tiếng rồi xoay người vào trong nhưng cũng không quên để cho anh một cái nhìn.
Hàn Vũ Thần mỉm cười nhìn cô sau đó cùng ông nội ngồi vào bàn đợi cô cùng ăn.
Bây giờ chỉ còn lại hai người đàn ông, sắc mặt Hàn Vũ Thần liền cung kính. Anh cúi đầu.
- Đứa cháu rể này thật có lỗi với ông.
Ông không nói gì chỉ mỉm cười vỗ vai anh vài cái.
- Không sao, ta hiểu con rất bận.
Hàn Vũ Thần thật là không còn mặt mũi nhìn ông. Thân là cháu rể kết hôn với Tống Thanh Hà gần một năm qua hình như anh đã quên luôn sự tồn tại của người ông nội này.
Ông tuy già cả không minh mẫn như ông có thể hiểu hết tâm tư của mọi người. Gia đình này đã mắc nợ nhà họ Hàn quá nhiều nên ông cũng chả có mặt mũi gì để trách móc.
- Ta cũng không giấu gì.
Ông nhìn Hàn Vũ Thần, vẻ mặt có chút mệt mỏi không giấu đi được.
- Vì nợ nhà họ Hàn quá nhiều nên phải gả Tiểu Hà đi cũng coi như là trả nợ, nhưng... Con có thể nể mặt người già này mà đừng coi thường coi bé được không. Từ nhỏ nó đã chịu cảnh lớn lên không có cha mẹ bên cạnh, không có hành trang để trưởng thành, phải tự lo cho bản thân học đại học.
Nói đến đây ông không kiềm lòng mà rơi nước mắt.
- Ta cũng biết con chấp nhận cưới con bé cũng do cha con ép buộc, phá đi cuộc sống vốn có của con. Nhưng, ông xin con đừng vì vậy mà trách móc hay xem thường con bé được không?
Ông khẽ ho, Hàn Vũ Thần từ nảy giờ cúi đầu lắng nghe từ câu từ chữ của ông bây giờ cũng ngẩn lên nhóm người vuốt sống lưng cho ông.
- Điều này ta đã giấu trong đáy lòng rất lâu rồi, giờ mới có nói cho con nghe, con xem ông nhiều lời cũng được nhưng mong con đừng tổn thương con bé.
Mấy ngày không ở bên cô anh đã suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều. Ngày đầu làm dâu nhà họ Hàn mẹ anh đã làm khó cô rất nhiều đến nổi có khi Hàn Vũ Thần nhìn thấy những vết bầm hay vết bỏng trên tay cô nhưng anh chỉ hỏi thăm vài câu rồi cho qua, những chuyện này anh hoàn toàn không biết, do hôm qua Hàn Vũ Thần về nhà nghe từ miệng Tiểu Nhân kể lại. Có khi cô phải chịu nhiều hơn thế nữa. Qua lời Tiểu Nhân nói mẹ anh thường nói cô là một kẻ không gia giáo, không có tư cách làm dâu nhà họ Hàn như cô cũng mỉm cười cho qua cũng không oán trách.
Về nhà lại gặp gương mặt lạnh tanh của anh, đôi khi cuộc sống vợ chồng hai năm ấy, một ngày có khi anh không nói với cô câu nào mà đã xách áo đến công ty. Chủ nhật Hàn Vũ Thần lại đi ăn cùng đối tác vì quá chén mà cô phải chăm sóc anh cả đêm có khi anh phát sốt giữa đêm, sáng cô lại chuẩn bị đồ ăn cho cả hai rồi lại đi làm đến tối. Cuộc sống của một cô gái 25 tuổi đã có chồng phải quanh quẩn như thế.
Anh chưa từng hỏi câu nào quan tâm cô cả. Một câu " ngủ ngon không? " anh chưa từng chỉ cô hỏi thôi anh thì chỉ "ừ " rồi " ừ" cho qua thôi.