Đàm Song Niên một quyền đánh thẳng vào mặt Nếp Hề Viễn, Nếp Hề Viễn né tránh không kịp, lảo đảo ngã xuống đất, anh lau miệng, tựa hồ cũng không để ý, chính là khẩn cầu nhìn về phía Đàm Song Niên."Anh biết Đào Nhi ở đâu, đúng không? Cô ấy đã trở về sao? Mời anh nói cho tôi biết!"
"Tôi không biết!" Đàm Song Niên gần như rống lên, "Cho dù tôi biết, cũng sẽ không nói cho người như anh!"
"Không, anh nhất định biết. Anh không phải người bạn tốt nhất của cô ấy sao? Cô ấy còn có bằng hữu khác có thể liên lạc không, anh hãy mau suy nghĩ một chút, tôi sợ Đào Nhi xảy ra chuyện"
"Nếp Hề Viễn, anh chẳng lẽ còn không rõ sao? Tử An ba năm này, vì anh chịu bao nhiêu khổ, cô ấy trừ bỏ công tác bên ngoài, đều ở trong nhà không ra khỏi cửa. Cô ấy không dám đi trên đường phố nhìn đến những đôi tình nhân khác, rất sợ lại nhớ tới anh, cô ấy ngoài tôi ra, sẽ không còn người bạn nào khác! Anh từ đầu đến cuối đều chỉ là tên hỗn đản, nhu nhược."
"Phải..... Tôi là người nhu nhược, tôi là hỗn đản." Nếp Hề Viễn ngồi dưới đất nỉ non, anh ôm đầu hung hăng đánh vào ngực mình, "Tôi tại sao lại có thể để cho cô ấy rời khỏi chính mình? Ba năm trước đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, làm cho Đào Nhi rời bỏ tôi?"
"Anh còn không biết sao?" Đàm Song Niên thở dài.
"Anh biết?" Nếp Hề Viễn từ trong ánh mắt thấy được hy vọng.
"Tuy rằng tôi không biết Tử An hiện tại ở nơi nào, nhưng mà có thể khẳng định, cô nhất định là bởi vì anh mà rời đi. Chính là bởi vì cô ấy quá yêu anh, mới có thể ba năm trước đây bị phụ thân anh uy hiếp, ký vào đơn ly hôn. Chính là bởi vì cô ấy quá yêu anh, mới có thể muốn cùng anh lén lút quay về Đài Bắc. Ai ngờ anh không có đúng hẹn mà đến, đả kích này làm cho cô ấy từ đó về sau suy sụp. Không nghĩ tới, hai người lại gặp nhau, anh lại mất đi trí nhớ, Tử An càng không nghĩ tới chính là...... Anh là bởi vì xảy ra tai nạn, mà không kịp tới sân bay."
"Thì ra.. Tất cả" Nếp Hề Viễn chậm rãi nhớ lại, ba năm trước đây, sau khi anh tai nạn xe tỉnh lại, phụ thân cũng không hề nói cho anh nguyên nhân, chính là chỉ nói lái xe không cẩn thận, thì ra vì Đào Nhi!
Chính là Nếp Hề Viễn vẫn nghĩ không ra, ba năm trước đây chuyện anh cùng Đào Tử An cùng nhau trải qua. Nhưng là, hiện tại tất cả đối với anh mà nói cũng không còn trọng yếu, việc quan trọng nhất bây giờ là muốn lập tức tìm được Đào Tử An.
"Anh thật sự không còn phương pháp khác có thể tìm được Đào Nhi sao?"
Đàm Song Niên hướng Nếp Hề Viễn liếc mắt một cái, rốt cục từ trong túi lấy ra một trùm chìa khóa, anh cầm vào trong tay, tra vào ổ khoá trên cửa phòng Đào Tử An, nhẹ nhàng xoay, cửa lớn liền mở ra.
Nếp Hề Viễn trợn mắt há hốc mồm, "Tại sao anh lại có chìa khoá nhà của Đào Nhi?"
Đàm Song Niên đắc ý bĩu môi, "Tôi là.......nam nhân cô ấy tín nhiệm nhất”.
"Anh......" Nếp Hề Viễn khó chịu.
"Anh cái gì anh? Khó chịu có phải không? Vậy anh sẽ không muốn vào trong đâu." Đàm Song Niên nhấc chân đi vào, Nếp Hề Viễn không cam lòng yếu thế theo sát phía sau.
Đàm Song Niên đánh giá chung quanh gian phòng, thất vọng thở dài, "Xem ra Tử An cũng không có trở về."
Nếp Hề Viễn cũng thực đồng ý lời nói của Đàm Song Niên, chính là anh càng thêm tò mò, Đào Tử An đang ở tại địa phương nào. Anh chậm rãi thong thả bước đến phòng khách, hướng tới bốn phía xem xét một chút. Trong phòng bài trí rất đơn giản, vừa thấy cũng đoán được là phòng ở của nữ nhân độc thân, sạch sẽ mà ngăn nắp.
Đàm Song Niên khoanh hai tay, nhìn thấy Nếp Hề Viễn, bỗng nhiên nhếch miệng hướng anh cười nói: "Không cần khách khí, mời ngồi xuống dưới nghỉ ngơi một đi. Đem nơi này coi như nhà của anh."
Nếp Hề Viễn bất mãn trừng mắt một cái, "Lời này hẳn là là tôi nên nói cho anh, nhà của Đào Nhi chính là nhà của tôi. Không cần anh tỏ ra khách sáo."
Hai nam nhân đứng cách nhau rất xa, ai cũng không chịu thua khi nhìn đối phương, cảnh này thoạt nhìn cũng thấy thực ngây thơ!
"Nếu Đào Nhi không ở đây, tôi sẽ đi đến nơi khác tìm cô ấy!" Nếp Hề Viễn vẫn là không thể lơi lỏng thần kinh đang căng thẳng.
"Tôi và anh cùng đi." Đàm Song Niên theo sát sau đó.
"Anh đi làm cái gì?" Nếp Hề Viễn chán ghét nhìn.
"Tử An là bạn tốt của tôi, tìm cô ấy cũng là nghĩa vụ tôi cần làm."
"Đào Nhi là thê tử, tôi tìm cô ấy mới là danh chính ngôn thuận!"
"Làm ơn đi Nếp tiên sinh, nếu anh muốn làm rõ ràng, Tử An chỉ là vợ trước của anh mà thôi!" (LLó tay 2 anh…quên hết cả việc chính ời ~)
"Hừ, tôi lười cùng anh đấu khẩu vô vị, anh muốn đi theo thì đi!" Nếp Hề Viễn rốt cục vẫn thỏa hiệp, anh nghĩ thầm,rằng, có Đàm Song Niên đi theo, cũng không phải chuyện xấu, nhiều người sẽ thêm lực lượng thôi! Có lẽ có thể sớm một chút tìm được Đào Nhi.
Mưa to tới gần chạng vạng mới dần dần nhỏ lại, trên bầu trời vẫn âm trầm như trước, Nếp Hề Viễn cùng Đàm Song Niên hai người, đem tất cả địa phương có thể dự đoán được tìm một lần, vẫn không có phát hiện bóng dáng của Đào Tử An, bọn họ hai người cả ngày cũng chỉ còn rãnh nhỏ là chưa vào, khắp người tràn đầy mỏi mệt, trong lòng khẩn trương vẫn không chút nào buông lỏng.
Sau một ngày tìm kiếm không có kết quả, Nếp Hề Viễn đem Đàm Song Niên đuổi về đến nhà trọ, anh vẫn chưa từ bỏ ý định lại muốn lên lầu, đến phòng Đào Tử An nhìn một lần, chính là kết quả ngoài thất vọng vẫn là chán nản, Đào Tử An vẫn không quay về nhà.
"Không biết Đào Nhi rốt cuộc chạy đi đâu." Nếp Hề Viễn nhu nhu đầu, trong giọng nói lộ ra vẻ lo lắng.
"Tử An có thể đã trở lại khách sạn hay không?" Đàm Song Niên từ trong bao da lấy ra một điếu thuốc, châm, khói bay mờ mịt, là một đôi mắt mỏi mệt.
"Hẳn là sẽ không, nếu Đào Nhi quay về khách sạn, Lí Kì sẽ thông báo cho rôi biết."
"Anh vẫn là tự mình trở về xem một cái, phàm là muốn tự mình trốn tránh, vạn nhất cấp dưới của anh cũng không có chú ý tới thì sao? Ai cũng đều có lúc sơ sẩy nơi lỏng chú ý."
"Vậy được rồi." Nếp Hề Viễn gật đầu một chút, "Tôi đi về trước, nếu có tin tức, thỉnh cho tôi biết trước tiên."
Đàm Song Niên nhíu nhíu mi, từ chối cho ý kiến đáp ứng, "Được rồi, Tôi sẽ thông báo cho anh."
"Cám ơn." Nếp Hề Viễn thực thành khẩn nói tạ ơn.
"Anh không cần cảm tạ tôi, tôi vẫn như cũ là tình địch của anh." Đàm Song Niên mạnh hút hai hơi thuốc, "Tôi làm như vậy, là vì Tử An, bởi vì cô ấy yêu anh, cho nên tôi là muốn giúp cô ấy."
Nếp Hề Viễn đã gần đi xuống dưới lầu cước bộ liền dừng lại, anh quay đầu lại nhìn thấy nam nhân trước mắt, bình tĩnh mà xem xét, Đàm Song Niên thực vĩ đại, trên người anh ta có một loại mị lực khiến nữ nhân không thể không bị hấp dẫn, đáng mừng chính là, người Đào Nhi yêu chính là chính mình, bằng không anh cũng không nắm chắc có thể hay không thắng được nam nhân trước mặt này. (LL: Aizzz…Viễn ca đang tự ti sao?? >”<
Nhưng là, Nếp Hề Viễn vẫn là thực thành khẩn muốn cảm tạ Đàm Song Niên, mấy năm nay nếu không phải có anh, cuộc sống của Đào Tử An có lẽ so với bây giờ còn không bằng.
"Đừng nhìn tôi như vậy." Đàm Song Niên có chút quẫn bách, "Anh chỉ cần nhớ kỹ, nếu anh tìm được Tử An, làm ơn đối xử tử tế với cô ấy, không nên lại để cho bản thân phải hối hận. Nếu không......" Anh từ trong mũi hừ lạnh hai tiếng, "Tôi sẽ tự mình đem Đào Tử An rời khỏi anh, cho anh vĩnh viễn cũng không thấy được cô ấy." (LL: Niên ca…coá khi nào em chuyển sang “luv” anh hem?? *mắt nong nanh*…)(QH: LL em ‘chung tình’ thật)
Nếp Hề Viễn trong lòng vừa mới còn cảm ơn, nháy mắt liền hạ nhiệt độ, anh nheo mắt lại, khinh thường bĩu môi, "Anh chết tâm đi, vĩnh viễn cũng sẽ không có ngày đó."
Khi Nếp Hề Viễn lái xe trở lại khách sạn, mưa đã tạnh, trong lòng anh hiểu được, Đàm Song Niên vừa mới nói một phen cũng không phải đang nói đùa, anh nói ra được, sẽ làm được đến cùng. Đúng là bởi vì lời nói này, đã hoàn toàn đánh thức anh.
Anh không chỉ muốn tìm được Đào Tử An, còn muốn vĩnh viễn cùng cô ở cùng một chỗ.
Mới vỏn vẹn không đến mười hai giờ tách rời, cũng đã làm cho anh có một loại cảm giác khó có thể hô hấp, giống như mạng sống của anh có một thứ vô cùng quý giá bị trộm đi. Mất đi cô, sinh mệnh anh liền không còn ánh sáng, có được cô, anh chính là người hạnh phúc trên đời.
Nhưng, người vô cùng trân quý ấy, rốt cuộc đã chạy đi đâu? Nếp Hề Viễn lái xe đi trên đường cái suy nghĩ, anh hôm nay rốt cục đã biết tất cả những chuyện của ba năm trước đây, anh vẫn nghĩ đến phụ thân chỉ là chuyên chế bá đạo một chút mà thôi, không nghĩ tới phụ thân cư nhiên làm ra chuyện như vậy, chia rẽ anh cùng người anh yêu nhất.
Nếp Hề Viễn có thể tưởng tượng ra, cha là vì cái gì mà chia rẽ bọn họ, đơn giản là có quan niệm giai cấp của người xưa, Đào Tử An không có tiền, không xinh đẹp, càng không có gia thế, đối với tương lai của anh không hề có ích.
À...... Nếp Hề Viễn ở trong lòng cười lạnh, không có tiền, không xinh đẹp, không có gia thế thì đã sao? Cái quan trọng nhất chính là anh yêu Đào Tử An, tiền tài quyền lợi đều không hề quan hệ.
Muốn cùng người mình yêu ở cùng một chỗ, vì sao lại khó khăn như vậy? Nếu ngay cả người mình yêu cũng bảo hộ không được, anh có còn coi là nam nhân không? Tâm ý của anh, sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà thay đổi, vô luận là phụ thân hay là Ôn Tuệ Liên.
Nghĩ đến Ôn Tuệ Liên, Nếp Hề Viễn có việc một trận phiền muộn, anh cho tới bây giờ không hề yêu cô! Ôn Tuệ Liên chẳng qua là phụ thân dùng thủ đoạn để tăng thêm thực lực, tuy rằng Ôn Tuệ Liên xinh đẹp hào phóng, dịu dàng động lòng người, có phong độ của tiểu thư khuê các, nhưng là tình yêu không phải bởi vì hoa lệ bên ngoài, mà còn có.....
Nhưng, Ôn Tuệ Liên cũng vô tội.
Nếp Hề Viễn thở dài, anh không phải nam nhân thiếu quyết đoán, nếu đã quyết định chuyện quan trọng cùng Đào Tử An ở cùng nhau, tất yếu cần phải có tương đối hy sinh, cho dù là thương tổn một nữ nhân vô tội ; nếu hiện tại không nói rõ ràng cùng Ôn Tuệ Liên, anh sợ về sau gây cho Ôn Tuệ Liên, sẽ chỉ là thương tổn nhiều hơn nữa.