Một tiếng thét kinh hãi cắt ngang lời nói của Đào Tử An, Đào Tử An quay đầu lại nhìn người nọ, cảm thấy được nhìn có chút quen mắt, lại nghĩ không ra là gặp qua ở nơi nào.
"Anh là......" Đào Tử An nghiêng đầu, nghiêm túc đánh giá anh ta trong chốc lát, rốt cục nghĩ ra, "A! Anh là nhân viên hậu cần mặt đất hảo tâm kia."
"Đúng vậy! Không nghĩ tới Đào tiểu thư lại có thể còn nhớ rõ tôi." Người đang nói chuyện đúng là nhân viên hậu cần mặt đất 0218, anh ta cười meo meo đi tới.
"Từ biệt ba năm rồi, rốt cục lại nhìn thấy Đào tiểu thư, mấy năm nay cô có khỏe không? Tôi vẫn không liên lạc được cho cô, kỳ thật không lâu trước tôi giúp cô tìm được rồi...... Nếp tiên sinh!" Anh đưa ánh mắt sang, liếc mắt một cái liền nhìn ra người đàn ông đứng bên cạnh Đào Tử An chính là Nếp Hề Viễn.
Thấy hai người bọn họ tay trong tay, hậu cần mặt đất hoàn toàn hiểu được, "Xem ra, hai người đã lần nữa đến với nhau, thật sự là quá tốt, hai người có tình lại về cùng nhau a!"
Nhân viên hậu cần mặt đất thật xúc động, bởi vì đôi tình nhân này dưới sự chứng kiến của anh, lại đến với nhau, anh nháy mắt cảm thấy được công việc của chính mình thật vĩ đại, chính mình cũng làm được một chuyện rất tốt.
Đào Tử An cũng thực cảm động, cô nghiêng qua nhìn Nếp Hề Viễn, "Thì ra hai người đã gặp mặt, anh tại sao không nói cho em biết?" Hại cô còn muốn đem chuyện này tiếp tục giữ bí mật.
"Từ ngày đầu tiên tới đây liền biết, có một cô gái ngốc gió mặc gió, mưa mặc mưa vẫn luôn đến sân bay, chờ một tên khốn nào đó tới ba tháng......"
"Đúng vậy, anh tên khốn này!" Đào Tử An hờn dỗi đánh anh một cái, hai người ngọt ngào nhìn nhau.
Hậu cần mặt đất thực thức thời hướng hai người bọn họ phất phất tay, "Tôi đây sẽ không quấy rầy hai vị, chúc hai người hạnh phúc, sớm sinh quý tử!"
"Cám ơn anh chúc phúc, cũng cảm tạ anh giúp tôi, nếu không phải nhờ có anh, tôi cùng Nếp Hề Viễn có lẽ không dễ dàng gặp lại như vậy đâu!" Đào Tử An chân thành cảm tạ.
" Đào tiểu thư,cô quá khách khí rồi, là tình yêu của hai người cảm động ông trời!" Hậu cần mặt đất lại thành khẩn nói xong, "Tôi còn có một số việc phải làm ngay, xin rời đi trước." Sau đó quay đầu lại, hướng tới người phía sau nói nói: "Thực xin lỗi lão tiên sinh, chậm trễ thời gian của ngài, bởi vì gặp được người quen, thật ngại quá! Xin mời đi bên này theo tôi......"
Hậu cần mặt đất vừa mới xoay người, lão niên nhân* (ông già, ông lão…cơ mà để vậy hơm được hay lắm nên giữ nguyên ^^) vẫn đứng ở phía sau giống như một bóng ma đi ra ; Đào Tử An nhìn đến người nọ, liền hít thật sau một ngụm khí lạnh, Nếp Hề Viễn ngay lập tức phản ứng, kinh hô: "Cha! Cha tại sao lại ở chỗ này?"
"Cha?" Hậu cần mặt đất kinh ngạc nhìn lão niên nhân bên cạnh, lại nhìn nhìn Nếp Hề Viễn, quả nhiên bộ dạng có vài phần tương tự.
Ánh mắt cơ trí của Nếp Thắng Hoa đảo qua khuôn mặt Nếp Hề Viễn, cuối cùng dừng ở trên người Đào Tử An, trong ánh mắt cũng giống như ba năm trước đây tràn ngập khủng hoảng như vậy.
"Các người quả nhiên ở cùng một chỗ." Nếp Thắng Hoa không phải không có chút nghiêm khắc nói: "Lúc trước, cô đã đáp ứng ta như thế nào? Cô cùng Nếp Hề Viễn ở cùng một chỗ chỉ làm hại đến nó!"
"Cha!" Nếp Hề Viễn vẫn là lần đầu tiên nghe được cha làm trò trước mặt chính mình, trách cứ một cô gái mềm yếu, mà cô gái này lại là người mà anh yêu nhất.
"Như thế nào, chẳng lẽ, con đã khôi phục trí nhớ?" Nếp Thắng Hoa liếc xéo đến anh.
"Không có, chính là bởi vì con không có khôi phục trí nhớ, cho nên con mới hoàn toàn không thể tưởng tượng, ba năm trước đây cha rốt cuộc làm những chuyện gì đối với Đào Nhi, con cũng không cách nào nhớ tới chính mình lúc ấy đến tột cùng có bao nhiêu yếu đuối, thế nhưng ngay cả cô gái chính mình yêu thương nhất cũng không có bảo vệ tốt."
"Hỗn láo! Con có biết chính mình nói chuyện với ai hay không!"
"Con đương nhiên biết." Nếp Hề Viễn thẳng sống lưng, giọng nói mạnh mẽ vang vang, "Từ nhỏ con luôn coi cha trở thành thần tượng của chính mình, con trong cuộc đời mình, luôn kính nể cha, kính yêu cha, nghe cha an bài hết thảy, nguyên nhân chính là vì cha là cha của con; nhưng mà, cha có coi con là đứa con của cha hay không? Không, không có, con chỉ là một quân cờ trong tay cha, một con rối tùy cha an bài mà thôi! Nếu cha thật sự nghĩ con là con trai của cha, sẽ không nên chia rẽ con cùng Đào Nhi."
"Con......" Nếp Thắng Hoa sợ ngây người, ông chưa từng nhìn thấy bộ dáng này ở Nếp Hề Viễn, ở trong trí nhớ của ông, đứa con này ngay từ khi còn nhỏ chỉ biết nghe lời, hơn hai mươi năm qua một lần duy nhất làm trái nguyện vọng của ông, chính là cưới cô gái bên cạnh này.
Nhưng cũng không sao, ông là người làm cha, có quyền lợi vì anh mà an bài hết thảy, cho nên ông không từ thủ đoạn khiến cho Đào Tử An vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc sống của Nếp Hề Viễn, thậm chí ngay cả bản ghi chép hết thảy về Đào Tử An cùng Nếp Hề Viễn trong quá khứ đều tiêu hủy, ông làm như vậy, chính là vì làm cho con trai ông có một tương lai thật tốt đẹp, có một sự nghiệp vững, một người vợ môn đăng hộ đối.
Ông sai lầm rồi sao? Chẳng lẽ hết thảy việc này không đúng một người làm cha nên làm đối vơi đứa con của chính mình sao? Chẳng lẽ ông không phải vì tốt cho con trai ông?
Nếp Thắng Hoa rất kiêu ngạo, niềm kiêu ngạo làm cho ông ngoan cố bảo thủ không chịu thay đổi, khăng khăng nghĩ bản thân là đúnga hiệp", dù cho ông là thật sự đã sai lầm rồi, ông cũng sẽ; bởi vậy, ông chưa bao giờ biết cái gì gọi là "Thỏ không thừa nhận, nếu sai lầm rồi, liền đâm lao phải theo lao, như vậy xem ra sai lầm ở ông, cũng không có gì không tốt.
“Được, tốt lắm." Nếp Thắng Hoa lạnh như băng nói: "Như vậy, ta chỉ cho hai người một cơ hội cuối cùng, nếu như các người tách ra, từ nay về sau không thấy mặt, tốt lắm, ta tốt, mọi người cũng, ta còn sẽ cho Đào tiểu thư một khoản tiền, cũng đủ cho cô nửa đời sau sống xa hoa; còn nếu như các người chết cũng không muốn tách ra, ta sẽ cắt đứt mọi thứ của con, đăng báo tuyên bố cùng con đoạn tuyệt quan hệ cha con, tập đoàn Thắng Hoa cùng con không hề có liên quan; Các người hiện tại liền lựa chọn đi!"
"Không cần lựa chọn." Nếp Hề Viễn quyết định thật nhanh, "Con sẽ không cùng Đào Nhi tách ra, con tin tưởng dựa vào cố gắng của chính mình, có thể mang lại cho Đào Nhi cuộc sống tốt đẹp."
"Con tình nguyện vứt bỏ hết thảy, thậm chí ngay cả cha cũng không nhận, cũng muốn cùng người này ở cùng một chỗ?" Nếp Thắng Hoa rít gào, cả sân bay mọi người đều ghé mắt.
"Cha, phiền cha nói để ý một chút, không phải con muốn vứt bỏ cha, là cha vì không cho con cùng Đào Nhi ở cùng một chỗ mà uy hiếp con, con không cho rằng vì cùng Đào Nhi cùng một chỗ chính là vứt bỏ cha, nhưng đây là lựa chọn của con, không thể không làm cho con hạ quyết tâm, là cha dạy con phải có ý chí sắt đá, không từ thủ đoạn."
"Con......" Nếp Thắng Hoa bị nghẹn lại, "Tốt! Ta nuôi dưỡng đứa con này thật là tốt! Ngày mai ta sẽ để cho luật sư tuyên bố, từ giờ trở đi, con sẽ không còn là giám đốc tập đoàn Thắng Hoa nữa, lại càng không là con trai của Nếp Thắng Hoa!" Nếp Thắng Hoa liền xoay người muốn đi, phía sau bỗng nhiên có người gọi lại.
" Bác Nếp......" Đào Tử An giãy khỏi tay Nếp Hề Viễn, chạy chậm hai bước đi đến phía sau ông, "Có một câu, cháu ba năm trước đây đã rất muốn nói cho ngài, hiện tại, cháu phải nói ra."
"Cô hối hận đã không còn kịp rồi!" Nếp Thắng Hoa ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn đến Đào Tử An.