Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu

Chương 7: Mua dây buộc mình

“Nếu anh ấy đã yêu tôi thì nhất định sẽ yêu tất cả mọi thứ thuộc về tôi, kể cả khuyết điểm!”

Tôi nói câu này trong sự hãnh diện và thỏa mãn, chẳng qua là vì khi ấy, tôi còn đang hoàn toàn dựa vào sự yêu thương và nuông chiều của “anh”. Tôi hoàn toàn không biết, đến một ngày nào đó anh thấy mệt, thì tất cả những thứ ấy đều trở thành xiềng xích làm nặng đôi vai anh. Ngây thơ rằng hiểu rõ bản thân, cuối cùng sẽ phải trả giá vì cái ngây thơ ấy. Đem tình yêu ra cân đo đong đếm cuối cùng chỉ khiến cho tình yêu ấy mất thăng bằng.

Bước vào năm thứ tư, sinh viên cuống cuồng lo luận văn tốt nghiệp, lo tìm công việc[1] .Năm thứ ba coi như là thời kỳ an nhàn cuối cùng, cũng là đường ranh giới lớn trong cuộc đời. Có người dự định thi nghiên cứu sinh, lại có người muốn đi làm ngay, tất cả đều phải đưa ra những quyết định cho tương lai của mình.

[1] Một số trường đại học ở Trung Quốc, sinh viên mới bắt đầu năm thứ tư đã phải đi tìm công việc và có thể làm việc từ lúc chưa tốt nghiệp.

Hai trong số bốn người cùng phòng ký túc với Trần Tử Hàn đều thi nghiên cứu sinh tại trường, vừa được hưởng ưu tiên, chuyên ngành học lại rất tốt. Đây là quãng thời gian nước sôi lửa bỏng nhất đối với mỗi sinh viên, ai đã ký hợp đồng làm việc rồi thì hằng ngày chỉ việc ở nhà chơi game, ai quyết định học thạc sỹ thì ngày ngày đều phải chạy đến thư viện ôn tập.

Trương Văn Đào là một trong hai người học tiếp. Người còn lại đã tìm được công việc ở quê, hiện giờ chỉ ru rú trong phòng chơi game online, thỉnh thoảng lại vợ vợ chồng chồng chuyện trò với người yêu. Chỉ có Trần Tử Hàn là chưa quyết định dứt khoát.

Trương Văn Đào mua hai chai nước, nhét một chai vào tay Trần Tử Hàn đang ngồi đọc báo Tài chính Kinh tế: “Rốt cuộc là ông dự định thế nào rồi? Ngành của chúng ta hot như thế, tìm một công việc tốt là chuyện dễ như trở bàn tay. Huống chi với năng lực mấy năm nay của ông, làm nên chuyện lớn là hoàn toàn có thể!”.

Trần Tử Hàn đương nhiên đã suy nghĩ về vấn đề này, nghiên cứu sinh kỳ thực chiếm ưu thế hơn cử nhân rất nhiều, bố mẹ anh anh cũng có chủ ý cho anh tiếp tục học lên. Nhưng không hiểu vì sao, Trần Tử Hàn lại không thật sự hào hứng với việc này, mặc dù việc thi nghiên cứu sinh đối với anh hoàn toàn không thành vấn đề. Anh muốn sớm ra ngoài xã hội, sớm đối mặt với những điều thực tế, không muốn tiếp tục nhốt mình trong tòa tháp ngà voi lộng lẫy kia nữa.

“Tôi cũng chưa nghĩ kỹ.” Trần Tử Hàn mở nắp chai nước uống một ngụm.

“Công ty Q vẫn cho người tới đàm phán với ông suốt đấy thôi?” Trương Văn Đào lấy làm lạ, Q là một công ty có tiếng, năm nay chỉ tới trường đại học của bọn họ chiêu mộ duy nhất một người, chính là Trần Tử Hàn. Với nhiều người, đây hẳn là một cơ hội vô cùng hấp dẫn, có thể vào làm ở một công ty lớn, mức lương cao như vậy tuyệt đối không có gì phải lăn tăn cả.

“Nói sau đi!” Trần Tử Hàn thở dài. Nếu như anh nói không bị cám dỗ bởi công ty Q, thì chắc chắn là nói dối, nhưng hiện giờ anh vẫn chưa hoàn toàn hạ quyết tâm. Giá như chỉ có mình anh, thì anh chẳng cần do dự lâu như vậy.

Buổi tối Trần Tử Hàn gọi điện cho Vương Y Bối như mọi khi, chỉ có điều hôm nay anh cố ý lôi vấn đề này ra nói. Anh cảm thấy bản thân cũng có phần ích kỷ. Một vài đàn anh khóa trên sau khi tốt nghiệp đều muốn người yêu phải theo mình tới nơi mình làm việc sinh sống. Hiện giờ, không thể không thừa nhận, trong đầu anh cũng có suy nghĩ như vậy.

“Tiểu Bối, em có nghĩ tới chuyện sẽ chuyển tới một thành phố khác không?” Trần Tử Hàn mím môi, sau khi nói ra câu này, lòng anh nhẹ nhõm hẳn, Không lo lắng câu trả lời của cô thế nào, anh chỉ cảm thấy tảng đá lo lắng đè trên ngực rơi xuống.

Vương Y Bối vừa mới tắm xong, tóc còn ướt sũng, quần áo mỏng manh, cô lạnh đến run cả người, nhưng thói quen của cô vẫn vậy, nghe điện thoại sẽ ra ngoài chứ không ở trong phòng nói chuyện. Cô gạt dòng nước chảy trên trán: “Sao phải chuyển đi?’.

“Chẳng hạn như làm việc, hoặc du lịch.”

Vương Y Bối suy nghĩ nghiêm túc rồi nói: “Du lịch thì được, còn làm việc thì miễn đi. Ở nơi khác cuộc sống cũng khác, mà khả năng thích ứng của em kém lắm, trước giờ chưa từng có ý nghĩ một ngày nào đó rời khỏi Yên Xuyên. Em chưa bao giờ đi đâu phải ngồi tàu hỏa, ngồi máy bay, lần đi xa nhất là hôm tới trường tìm anh, hôm ấy vừa xuống xe em bị nôn. Anh nghĩ mà xem, nếu như tới nơi khác sinh sống, mỗi lần về quê đều rất lâu, tết nhất còn phải về nhà ăn tết, thấy nhiều người chen chúc tàu xe như thế đã chẳng muốn đi rồi”.

Cô nói liên miên đủ thứ, Trần Tử Hàn chỉ biết chăm chú lắng nghe. Cuối cùng, bao nhiêu thứ còn lấn cấn trong lòng anh tiêu tán, anh đưa ra quyết định dứt khoát cho tương lai của mình: “Ừ, em nói rất đúng. Mấy hôm nữa anh sẽ về nhà”.

Vương Y Bối nghe anh nói vậy, không khỏi hét lên một tiếng sung sướng.

Trần Tử Hàn vội bảo cô không nên quá phấn khích, khuyên cô đi ngủ sớm để sáng hôm sau còn đi học.

Trường của Trần Tử Hàn bắt đầu kỳ nghỉ khá sớm, sau ba tuần thực tập thì mọi người đều phải tự lo cho bản thân. Thời gian trôi rất nhanh, kỳ thực tập kết thúc, Trần Tử Hàn cũng cho bạn bè biết quyết định của mình, anh không ở lại thành phố A để học tiếp mà quay về Yên Xuyên lập nghiệp. Anh là một người không dễ dàng đưa ra quyết định nhưng một khi đã quyết định thì sẽ không chần chừ.

Một ngày trước khi rời khỏi trường, Trần Tử Hàn và bạn bè liên hoan một bữa, sau đó mới mỗi người mỗi ngả. Tương lai, cơ hội được ở cùng nhau chắc chắn rất ít, cũng không thể bất cứ lúc nào muốn cũng được tụ tập bốn người như vậy.

Đàn ông ăn uống đương nhiên không thể thiếu rượu, Trần Tử Hàn cũng uống khá nhiều. Họ cùng nhau ôn lại những kỷ niệm đã trải qua trong thời gian tập quân sự, những chuyện thú vị trên lớp học. Ai cũng ôm tâm trạng não nề, lời nào nói ra cũng khiến người khác lúng túng gượng gạo.

Mọi người vừa uống rượu vừa trêu đùa nhau. Dương Nghị cạn hết một ly, mượn rượu mà nói: “Có chuyện này vẫn luôn muốn hỏi ông, bây giờ rốt cuộc cũng có cơ hội rồi. Ông biết rõ tình ý của Liên Chân Chân, sao lại nhẫn tâm với cô ấy như thế?”.

Những người còn lại đồng loạt phóng ánh mắt về phía Dương Nghị, trong lòng họ có lẽ cũng lờ mờ đoán ra được Dương Nghị dành tình cảm cho Liên Chân Chân, chỉ không ngờ anh ta lại nhằm đúng lúc này mà hỏi. Trong trường có rất nhiều nam sinh từng nói, chỉ cần có thể lọt vào mắt xanh của Liên Chân Chân, họ sẵn sàng từ bỏ bạn gái hiện tại, thật sự không hiểu trong đầu Trần Tử Hàn nghĩ gì.

Trần Tử Hàn uống hết một ly rượu, đột nhiên nhớ tới một câu nói trong bộ phim anh từng xem cùng Vương Y Bối: “Nếu tôi đã thích hoa hồng, tường vi dẫu đẹp có gì liên quan?”.

Trong tim anh chỉ có duy nhất đóa hồng kia, cho dù tường vi có chiếm giữ trái tim của ngàn vạn người, cũng chẳng ảnh hưởng gì tới anh cả.

Dương Nghị liếc nhìn Trần Tử Hàn, không nhịn được bật cười. Đúng vậy, có thể Liên Chân Chân là đóa hồng trong lòng anh ta, nhưng cô ấy không phải đóa hồng trong lòng Trần Tử Hàn.

Trương Văn Đào nhíu mày: “Xin các đại lão gia đừng nói mấy lời hoa mỹ ấy cho tôi nhờ! Uống đi, bớt lời đi một chút!”.

Câu chuyện lại chuyển sang đề tài khác, mọi người tranh nhau thảo luận về tương lai. Trương Văn Đào nói: “Lúc bé tôi nghĩ sau này lớn lên nhất định sẽ làm nhà thiên văn, cả ngày tìm hiểu về vũ trụ huyền bí, đến lúc trưởng thành rồi mới phát hiện, ngay cả bản thân mình còn chưa hiểu hết”.

Có người tiếp lời: “Lúc bé tôi muốn tương lai trở thành một vị quan thanh liêm, vì dân phục vụ… Haizz… Các ông đừng có cười, hiện giờ tôi thấy nếu tôi mà làm quan thì kiểu gì cũng là tham quan, thế nên tốt nhất không đi gây họa nữa!”.



Mấy người vừa uống rượu vừa nói nhảm, cuối cùng Trương Văn Đào không nhịn được hỏi Trần Tử Hàn: “Ông thật sự muốn về Yên Xuyên đấy à?”. Thấy Trần Tử Hàn gật đầu, anh ta tức giận: “Cái đồ trọng sắc!”. Mọi người ai cũng biết bạn gái của anh muốn ở lại Yên Xuyên.

Trần Tử Hàn không đáp, chỉ xem như Trương Văn Đào đang say rượu nói nhảm.

Trương Văn Đào thở dài, thay đổi khẩu khí: “Trọng sắc cũng tốt, còn hơn tôi hiện giờ vẫn chưa gặp được ai khiến tôi trọng sắc như thế. Haizz… Uống!”.

Mọi người bật cười: “Thôi, hát bài ca độc thân được rồi đấy!”.

Trần Tử Hàn về tới Yên Xuyên, Vương Y Bối vẫn còn chưa được nghỉ. Hai người lại ra ngoài thuê phòng, tận hưởng thêm một quãng thời gian hạnh phúc riêng.

Chớp mắt Vương Y Bối đã bước vào năm ba, Trần Tử Hàn cũng thuận lợi tìm được việc làm. Anh tìm hiểu qua vài công ty lớn ở Yên Xuyên, cuối cùng quyết định chọn Quảng Vũ. Người phụ trách trước đây rất đề cao Trần Tử Hàn, thấy anh chủ động liên hệ thì không chút chần chừ, tập tức sắp xếp công việc cho anh. Hơn nữa, sinh viên mới tốt nghiệp thường phải trải qua ba tháng thử việc nhưng Trần Tử Hàn chỉ mất một tháng đã được nhận vào làm chính thức.

Suy nghĩ của anh rất đơn giản, năm đầu tiên đi làm coi như là để tích lũy kinh nghiệm, không quá quan trọng vấn đề tiền tương. Đối với sinh viên vừa ra trường, thiếu hụt lớn nhất chính là năng lực thực tiễn. Trần Tử Hàn nghĩ, đợi một năm nữa sẽ tính tới chuyện tìm một nơi khác, xin vào một công ty mà mình ngưỡng mộ.

Công việc của nhân viên mới như anh rất bận rộn.

Trần Tử Hàn không ở trong căn hộ mà công ty phân cho, anh thuê nhà bên ngoài nên mỗi tháng đều được nhận tiền phụ cấp từ công ty.

Cuối tuần, Vương Y Bối thường tới chỗ Trần Tử Hàn, mua đồ ăn, làm cơm đợi anh về. Tay nghề bếp núc của cô hiện giờ rất tiến bộ, thỉnh thoảng còn tự làm được vài món mới. Trần Tử Hàn cũng thích mỗi cuối tuần được ở bên cô, có cô ở nhà trọ, anh không còn cảm thấy trống trải. Vì muốn tiết kiệm tiền thuê nhà nên Trần Tử Hàn chọn một nơi khá xa công ty, giảm được mấy trăm tệ một tháng, như thế cũng coi như được bù đắp phần nào.

Vương Y Bối làm cơm nước xong xuôi, yên vị trên sofa xem ti vi. Những lúc chờ đợi buồn chán, cô thích nhất là ngắm nghía chiếc nhẫn trên ngón áp út bên tay phải của mình, đây là chiếc nhẫn mà anh mua tặng cô bằng tiền lương tháng đầu tiên. Lúc anh tặng cho cô, cô cảm động đến bối rối. Nói thật lòng, Trần Tử Hàn không phải một người đàn ông lãng mạn, rất hiếm khi anh tặng đồ cho Y Bối, thế nên mỗi lần anh tặng quà đều khiến trái tim cô rung động.

Chiếc vòng tay anh tặng cô khi còn học cấp ba được cô cất giữ như vật báu, sau đó hai người biệt ly, cô liền ném nó xuống hồ. Giờ đây nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, cô thầm nghĩ nhất định phải giữ gìn nó cẩn thận, phải đeo nó cả đời.

Trần Tử Hàn đi làm về, cùng cô ăn cơm tối rồi mới tắm rửa, sau đó, hai người sẽ ngồi trên sofa xem ti vi. Vương Y Bối thích nhất những lúc như thế này vì sẽ được anh ôm trong lòng, anh sẽ không tranh ti vi với cô, mà sẽ lặng yên nghe cô cằn nhằn những chi tiết trong phim.

Sáng hôm sau, Trần Tử Hàn ngủ dậy khá muộn, Vương Y Bối biết anh làm việc cả tuần vất vả nên sẽ dậy sớm làm bữa sáng rồi gọi anh dậy ăn. Nếu tâm trạng tốt, anh sẽ đưa cô ra ngoài dạo phố, nếu anh quá mệt thì hai người sẽ chỉ đi dạo quanh khu chung cư.

Hai tháng sau, Vương Y Bối tâm tình phiền muộn tích tụ, không chịu được mà phát hỏa với Uông Thiển Ngữ: “Tớ thấy tớ chẳng khác nào bảo mẫu của anh ấy. Lần nào tới cũng mua thức ăn, nấu cơm, cứ như đây là chuyện tớ phải làm không bằng. Quần áo thay ra, dù có rảnh rỗi anh ấy cũng không tự giặt lấy, toàn đợi tớ giặt. Chẳng phải tớ trách móc gì anh ấy, nhưng mà cảm thấy rất khó chịu!”.

Uông Thiển Ngữ gõ đầu cô: “Hai người ở chung cần có thỏa hiệp rõ ràng, huống chi các cậu dự định lâu dài với nhau. Anh ấy mới nhận việc chưa được bao lâu, cho dù có kết quả học tập xuất sắc ở trường nhưng vẫn chỉ là một ma mới của công ty. Lúc làm việc nhất định sẽ vướng phải những vấn đề lớn, chắc chắn sẽ rất bận rộn. Những lúc như thế, việc cậu cần làm nhất chính là thông cảm với anh ấy!”.

Vương Y Bối cảm thấy lời Uông Thiển Ngữ nói có lý, nên lại tiếp tục cuộc sống như vậy, cuối tuần tới nhà trọ của Trần Tử Hàn, ngày thường duy trì liên lạc bằng điện thoại, chỉ có điều chủ đề nói chuyện của hai người so với trước đây càng lúc càng ít. Nhiều khi, Vương Y Bối hoài nghi đây liệu có phải là dấu hiệu cho thấy tình cảm của họ đã hạ nhiệt? Nhưng Uông Thiển Ngữ nói đấy là vì hai người đã qua giai đoạn tình yêu học trò nên cô lại dẹp bỏ những suy nghĩ lung tung của mình.

Sinh nhật một người bạn, mọi người đều bị yêu cầu phải đưa theo “người nhà” đến tham dự. Vương Y Bối đã thông báo với Trần Tử Hàn, bảo nhất định phải đi. Tới hôm ấy, Trần Tử Hàn lại bận việc, gọi điện nói với cô: “Anh không đến được không?”.

“Đương nhiên không được!” Vương Y Bối lập tức phản đối: “Mọi người đều đưa “người nhà” theo, anh định để em lẻ loi ngồi một chỗ à? Anh mau đến đi, em đợi!”.

Cúp máy, Trần Tử Hàn nhíu mày, cuối cùng vẫn đi tìm cấp trên xin nghỉ sớm. Bình thường biểu hiện của anh trong công việc rất tốt nên sếp cũng không do dự mà đồng ý.

Xuống xe, anh đã nhìn thấy cô ngồi đợi ở bến xe. Vừa nhìn thấy anh, cô lập tức lao tới, bám lấy cánh tay anh: “Em biết anh nhất định sẽ đi mà!”.

Trần Tử Hàn bất đắc dĩ cười, xoa đầu cô.

Tiệc sinh nhật, mọi người cũng chỉ tụ tập đi ăn một bữa, các bạn nữ đều đưa bạn trai đi cùng, hỏi thăm lẫn nhau xem “người nhà” của bạn đang làm gì. Trần Tử Hàn không quen bầu không khí này nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra tự nhiên. Vương Y Bối giới thiệu công việc của Trần Tử Hàn xong, nhiều người xuýt xoa ngưỡng mộ, họ đều cho rằng được vào làm việc ở Quảng Vũ là điều rất lợi hại, nhất là đối với một sinh viên mới ra trường, Trần Tử Hàn tỏ ra khá khách khí, anh nhìn Vương Y Bối đang tươi cười rạng rỡ, có vẻ như vô cùng hãnh diện.

Anh khẽ nhíu mày, cầm ly rượu trước mặt 1ên uống cạn môi hơi, trong ngực chợt buồn phiền.

Mấy ngày sau đó, Trần Tử Hàn xin công ty cho nghỉ phép vì phải quay về trường. Chương trình năm tư vẫn còn ba môn học, những sinh viên đã đi làm có thể xin nhà trường miễn cho việc lên lớp nhưng đến ngày thi vẫn phải có mặt. Về chuyện này Trần Tử Hàn không quá lo lắng, vì thi cử năm cuối cấp đều được sử dụng tài liệu, xem sách trước là có thể dễ dàng qua.

Mấy hôm nay anh không gọi điện cho cô để tập trung ôn thi, trong lòng cũng không thấy có gì bất thường. Vương Y Bối lại có cảm giác rất kỳ lạ, nhiều lần cô phải cố gắng đè nén kích động muốn gọi điện cho anh, thế nhưng cuối cùng vẫn không kiềm chế được mà gọi đi, vậy mà anh lại không nghe máy. Cô tức giận, liên tục gọi. Vương Y Bối gọi rất nhiều, rất nhiều, Trần Tử Hàn đều không nghe máy. Cô tức đến mức muốn quẳng điện thoại đi.

Mãi tới tối, Anh mới chủ động gọi lại cho cô.

Vương Y Bối phát hỏa: “Sao anh không nghe máy?”.

“Có chuyện gì quan trọng không?”

“Không có chuyện quan trọng thì không được gọi điện cho anh à? Anh bận lắm hả? Em gọi bao nhiêu như vậy mà không nhận được một cuộc là sao?”

Trần Tử Hàn thở dài: “Anh đang ôn thi mà, anh về tới trường rồi, hai ngày tới phải thi ba môn, thế nên phải về đây gấp”.

Dù nghe anh giải thích rõ ràng như vậy nhưng cô vẫn còn chưa nguôi cơn giận: “Thế sao không nói với em một câu là anh phải về trường?”.

Trần Tử Hàn im lặng một lúc, chợt hỏi: “Em nhất định phải biết rõ hành tung của anh mới được à?”.

“Anh là bạn trai của em, em muốn biết thì có gì sai?”

“Anh cũng cần có không gian tự do, không phải lúc nào cũng phải báo cáo hành tung của mình cho người khác.”

Y Bối siết chặt tay cầm di động: “Anh trước kia không như vậy…”. Một nỗi tủi thân chợt dâng lên trong lòng. Xưa nay anh vẫn luôn chủ động gọi điện cho cô, nói với cô anh đi đâu, làm gì. Vậy mà hiện giờ anh lại nói những lời này.

Trần Tử Hàn trầm mặc. Anh cũng muốn nói: Trước đây, em không như vậy…

Cãi nhau với Trần Tử Hàn xong, Vương Y Bối quay sang phàn nàn với Uông Thiển Ngữ rằng anh đã thay đổi khác xưa rất nhiều. Hiện giờ, anh không còn dành toàn bộ thời gian rảnh cho cô, làm việc gì cũng không lấy cô làm trung tâm nữa. Hiện giờ, dù anh có chủ động gọi điện cho cô thì giọng điệu, khẩu khí cũng không còn thấy sự kiên nhẫn ban đầu nữa, có thời gian rảnh cũng không nhớ tới cô. Uông Thiển Ngữ an ủi cô, không phải hoàn toàn là do anh thay đổi, mà chỉ là hoàn cảnh sống thay đổi. Trước kia, Trần Tử Hàn chưa đi làm, chuyện bận bịu nhất cũng chỉ là học hành, đương nhiên anh sẽ dành toàn bộ sự quan tâm dành cho cô. Bây giờ đi làm rồi, anh có nhiều chuyện phải lo lắng hơn, sẽ phải dồn tâm trí, sức lực làm việc để thăng tiến, phải suy nghĩ cho tương lai. Giả dụ sau này, Trần Tử Hàn không có gì trong tay thì cô sẽ nhìn anh thế nào đây?

Vương Y Bối nghiêm túc suy nghĩ những điều Uông Thiển Ngữ nói, cảm thấy cũng có lý. Nhiều khi chúng ta cứ trách móc người khác thay đổi, nhưng lại không biết rằng, thực ra chỉ có hoàn cảnh thay đổi, khiến cho suy nghĩ của mỗi người cũng phải thay đổi theo. Trên thế gian này, thứ duy nhất vĩnh viễn không thay đổi chính là sự thay đổi. Những người một mực nghĩ tới sự bất biến đều được định sẵn sẽ thất bại, kể ca chuyện tình cảm.

Vương Y Bối nghĩ thông suốt rồi, cũng không còn tức giận nữa nhưng vẫn kiên quyết không gọi điện cho Trần Tử Hàn. Hai người chiến tranh lạnh hết một tuần, Uông Thiển Ngữ khuyên nhủ mãi, Vương Y Bối mới chịu đi tới nhà trọ của anh.

Cô mua thức ăn về nhà, vừa xào rau vừa nghĩ, nếu anh vác bộ mặt lạnh lùng về, nhất định cô sẽ đổ toàn bộ muối vào các món ăn.

Trần Tử Hàn về nhà khá muộn vì phải tăng ca. Anh cởi áo khoác rồi tháo cà vạt, đi được mấy bước, hai tay đang tháo chiếc cà vạt được một nửa chợt khựng lại. Ánh mắt bị thu hút bởi người đang cuộn tròn trên sofa. Cô ngủ rất say, nửa nằm nửa ngồi trong bóng tối mờ ảo, hàng lông mi dài nhắm chặt, những sợi tóc lòa xòa trên mắt, dáng vẻ cô lúc này thật dịu dàng, thật xinh đẹp. Anh thở dài, nhẹ nhàng đắp chiếc áo khoác của mình lên người cô.

Anh nhìn toàn bộ căn hộ một lượt, phát hiện ra đã thay đổi rất nhiều. Hôm qua đi làm về quá mệt, quần áo thay ra anh còn chưa giặt, hiện giờ đã được phơi ngoài ban công. Bình nước nuôi đôi rùa mà hai người mua trước đây cũng đã được thay nước mới, anh thò tay vào trêu đùa hai con rùa đang bò loạn lên trong đó.

Bao nhiêu phiền muộn trong lòng thoáng chốc tiêu tan, Trần Tử Hàn đi vào bếp, thấy mâm cơm ngon lành đã được đậy kín, có lẽ do để quá lâu nên đã nguội ngắt hết cả. Anh hâm nóng lại một lượt rồi bưng ra ngoài phòng khách. Làm xong tất cả, anh mới nhẹ nhàng gọi cô dậy.

Vương Y Bối mơ màng mở mắt, bám lấy cánh tay anh đứng đậy: “Sao anh về muộn thế?”.

“Hôm nay phải tăng ca.”

Cô bĩu môi, nhận lấy đôi đũa anh đưa cho.

Không ai nhắc tới trận cãi vã vừa qua, Trần Tử Hàn ăn được mấy miếng, ngẩng đầu lên nhìn cô: “Gần đây làm những gì?”.

“Vẫn vậy thôi, lên mạng, đi học,” Cô liếc anh, “trên lớp ngồi chơi điện thoại”.

Trần Tử Hàn tủm tỉm cười, gắp thức ăn vào bát cô.

Vương Y Bối để ý thấy sắc mặt anh tốt hơn trong tưởng tượng của cô, hòa nhã như vậy thật tốt. Cô gắp thức ăn cho anh: “Anh bận lắm à?”.

Trần Tử Hàn gật đầu.

Nhìn bộ dạng của anh, cô không khỏi đau lòng.

Chưa được mấy ngày thì Vương Y Bối lăn ra ốm. Cơ thể của cô bệnh nặng thì ít nhưng bệnh vặt thì liên tục, chỉ bị cảm thông thường mà rất lâu mới khỏi hẳn. Lần này nguyên nhân rất kỳ lạ, sau khi chạy tám trăm mét, vừa dừng lại Vương Y Bối đã nôn thốc nôn tháo, nước mắt nước mũi đầm đìa, về ký túc bắt đầu ho khan không ngừng, giọng cũng khàn đặc.

Thế nhưng cô không chịu nằm ở ký túc nghỉ ngơi mà chạy đến căn hộ của Trần Tử Hàn. Nghe nguyên nhân cô bị ốm, Trần Tử Hàn không khỏi “khen ngợi” sức khỏe cô, bảo cô mỗi sáng phải dậy sớm chạy bộ. Y Bối làm như không nghe thấy. Anh bắt cô đi khám, sống chết cô cũng không chịu truyền nước biển, không chịu tiêm, chỉ bất đắc dĩ chấp nhận uống thuốc. Trần Tử Hàn không biết phải làm sao, đành chiều ý cô.

Kỳ thực từ khi anh bắt đầu đi làm tới giờ, thời gian hai người ở bên nhau không còn được như xưa. Rõ ràng cả hai đều ở cùng một thành phố, thế nhưng anh bận việc suốt, cuối tuần nếu cô hẹn bạn bè đi chơi thì sẽ không tới chỗ anh, ngẫm ra thì số lần gặp mặt trong một tháng cũng không nhiều. Vương Y Bối cảm thấy lần này sinh bệnh cũng coi như là may mắn đi, có thể lợi dụng cơ hội này được ở bên anh nhiều hơn một chút.

Vì có cô ở bên nên Trần Tử Hàn phải dậy sớm hơn bình thường để làm điểm tâm. Lúc ở một mình, buổi sáng anh không nấu nướng ở nhà mà tùy tiện ra ngoài ăn bánh bao lót dạ rồi đi làm. Chuẩn bị bữa sáng xong xuôi, anh mới đánh thức cô dậy. Vương Y Bối trong cơn ngái ngủ nghe thấy tiếng bước chân anh tới gần thì trùm chăn kín mít, đợi đến khi anh kéo ra: “Dậy đi!”.

Cô vẫn nhắm nghiền hai mắt, giả bộ còn ngủ say.

Trần Tử Hàn bất lực, véo mũi cô: “Dậy nhanh đi, không lại muộn học giờ!”.

Cô đâu có sợ muộn học chứ, tiếp tục giả vờ, mở miệng ra một chút để thở.

Thấy anh không gọi nữa, cô lấy làm lạ, hé mắt thăm dò, lúc ấy mới phát hiện mình mắc lừa. Đợi cô mở mắt tỉnh táo rồi, anh mới thay quần áo. Hai người ăn sáng xong, cô sẽ về trường còn anh đến công ty. Thế nhưng lúc gần đi, Vương Y Bối lại kéo tay anh: “Đưa em đi học!”.

Ánh mắt cô tràn ngập vẻ chờ mong khiến anh không cầm lòng được.

Có lần đầu ắt sẽ có lần hai.

Vương Y Bối ngày nào cũng bắt anh đưa mình tới trường. Trần Tử Hàn rất muốn từ chối, nhưng mỗi lần quyết tâm nói ra lại thấy sự hụt hẫng nhen nhóm trong đôi mắt cô, anh lại thu hồi sự cự tuyệt của mình, tiếp tục đưa cô đi học.

Vương Y Bối hết cảm nhưng vẫn ở lại căn hộ của Trần Tử Hàn. Anh không có ý kiến gì thì cô cũng không tự giác.

Hôm nay vừa tan ca, đang chuẩn bị về thì Trần Tử Hàn bị cấp trên gọi tới phòng làm việc. Thân Thiệu An sắc mặt không lấy gì làm hòa nhã, nheo mắt nhìn anh: “Cậu là người anh đề bạt lên, bao nhiêu ánh mắt đều soi vào cậu. Nhưng cậu nghĩ lại xem, gần đây cậu biểu hiện thế nào hả?”.

Trần Tử Hàn khẽ chau mày, im lặng nghe.

Thân Thiệu An thở dài, không tiếp tục làm khó anh nữa: “Năng lực của cậu không ai phủ nhận, nhưng thanh niên như vậy, lại mới đang ở bước khởi đầu, làm việc tối thiểu phải làm đến nơi đến chốn. Cậu ngày nào cũng đến muộn về sớm như thế, dù anh có nâng đỡ cậu thế nào thì người khác cũng không phục!”.

“Sẽ không có lần sau!”

Thân Thiệu An gật đầu. Điểm anh ta thích nhất ở Trần Tử Hàn chính là không bao giờ tìm lý do lý trấu để biện minh cho lỗi lầm của mình, luôn sẵn sàng chấp nhận mọi hậu quả mà sai lầm gây ra, nguyên nhân vì sao vốn dĩ chẳng ai thèm quan tâm.

“Được rồi, cậu về đi!”

Sau đó, Vương Y Bối nhận ra, dù có làm nũng thế nào Trần Tử Hàn cũng không chịu đưa cô đi học nữa. Cô nổi giận một trận, tức tốc dọn về ký túc. Sau khi cô dọn đi rồi, Trần Tử Hàn cũng vẫn gọi điện tới như thường, cơn giận dỗi của Vương Y Bối qua đi, cô cũng coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra, không đề cập tới vấn đề đó nữa.

Điều khiến Vương Y Bối bực bội là một việc khác. Trường cô tổ chức tiệc đêm Giáng Sinh, cô và Uông Thiển Ngữ định tham dự nên hai người rủ nhau đi dạo phố mua váy. Vương Y Bối tỏ ra rất mong đợi buổi dạ hội này, một phần là vì cô muốn nhân dịp này gia tăng tình cảm giữa mình và Trần Tử Hàn. Nhưng cuối cùng cô đã lại phí công tổn sức, ngày hôm đó anh phải tăng ca, thậm chí cuối tuần cũng vẫn bận. Trần Tử Hàn còn nhắc nhở cô đừng quá ham thích mấy ngày lễ không quan trọng này, mọi người chỉ a dua tổ chức lễ nọ lễ kia, ý nghĩa thực sự thì chẳng mấy ai hiểu.

Vương Y Bối càng nghĩ càng buồn. Mục đích của cô đâu phải nhằm vào ngày lễ, cô chỉ muốn có cơ hội để hai người ở bên nhau. Vương Y Bối tức giận đến mức nói năng hồ đồ, một mình đứng trên ban công, gió lạnh thổi ù ù bên tai nhưng cô vẫn cảm thấy toàn thân bốc hỏa. Cô nhớ lại cảnh tượng mấy người con trai tiễn bạn gái tới cổng ký túc còn bịn rịn mãi không chịu rời đi, trong lòng cô thầm ghen tỵ.

Càng nghĩ càng khó chịu, Vương Y Bối gạt mái tóc bị gió thổi bay sang một bên: “Bận bận bận, anh chẳng bao giờ có thời gian rảnh cả. Bạn em cũng có bạn trai đi làm, nhưng sao mỗi khi chúng nó gọi bạn trai tới đều không thấy họ kêu bận?”.

Cô không nghe lọt tai bất cứ điều gì nữa, hét vào điện thoại: “Vậy anh cứ bận đi, để xem anh bận thành cái gì!”.

Tắt máy, cô đùng đùng nổi giận lao vào phòng. Uông Thiển Ngữ vừa nhìn đã biết cô lại cãi nhau với Trần Tử Hàn, cất tiếng an ủi.

Vương Y Bối lúc này đã chẳng nghe vào cái gì nữa rồi, cô mất kiên nhẫn nhìn Uông Thiển Ngữ: “Cái gì mà bận với chả không bận chứ! Chẳng qua là vì tớ không quan trọng với anh ấy thôi. Nếu như tớ quan trọng thì anh ấy đã gạt mọi thứ sang một bên mà đáp ứng yêu cầu của tớ rồi!”.

Uông Thiển Ngữ vừa định khuyên nhủ cô thì hai người bạn còn lại trong phòng đã gật đầu ủng hộ: “Đúng thế, đàn ông nếu thật sự quan tâm tới một người thì lúc nào cũng sẽ lấy người ấy làm trọng tâm, mọi thứ khác đều là phụ. Bạn trai cũ của tớ suốt ngày viện cớ bận nọ bận kia, hồi ấy tớ tin anh ta, sau này mới phát hiện, anh ta bận săn đón đứa con gái khác. Đàn ông đúng thật là…”.

Vương Y Bối càng nghe lại càng bất bình.

Sự việc lần này khiến Vương Y Bối vô cùng tức giận, kiên quyết không quan tâm tới Trần Tử Hàn nữa. Trong chuyện tình cảm nam nữ, nếu như có một bên luôn chịu khuất phục, sớm muộn gì cũng trở thành bên yếu thế. Vương Y Bối mọi ngày đều bám lấy Uông Thiển Ngữ, không có bạn trai bên cạnh liền bắt bạn thân bao dưỡng. Uông Thiển Ngữ lần nào cũng cốc đầu cô, nhưng da mặt cô rất dày, bị cốc đầu còn lớn giọng nói: “Càng tốt, cậu cứ cốc cho tớ thành đứa đần luôn đi, rồi cậu phải nuôi tớ!”. Uông Thiển Ngữ chỉ còn biết dở khóc dở cười.

Hai cô đi tới nhà ăn gọi cơm mang về ký túc để vừa ăn vừa xem phim.

Lúc quay về, Uông Thiển Ngữ ngầm ra hiệu cho Vương Y Bối. Cô liếc mắt nhìn theo hướng Uông Thiển Ngữ vừa chỉ, nhìn thấy Trần Tử Hàn. Cô bĩu môi. Uông Thiển Ngữ nhận lấy hộp cơm trong tay Y Bối: “Tớ cầm về phòng trước, cậu qua đấy đi!”.

Vương Y Bối đi tới chỗ Trần Tử Hàn. Có lẽ do cơn giận trong lòng vẫn chưa nguôi, câu đầu tiên cô nói là: “Bây giờ hết bận rồi hả?”.

Thấy sắc mặt cô không tốt, Trần Tử Hàn thở dài: “Vẫn bận, bận tới đây gặp bạn gái!”.

Vương Y Bối thầm nghĩ, nếu cứ giảng hòa dễ dàng như vậy, sau này sẽ lại vì mấy chuyện vặt vãnh mà cãi nhau, nhất định phải bắt anh biết rõ nên đặt cô ở vị trí đầu tiên mới được. Cô làm mặt lạnh nói: “Thế có phải em nên cảm thấy vinh hạnh không? Cảm ơn anh bận bịu xong còn nhớ tới sự tồn tại của em!”.

Trần Tử Hàn nhíu mày, khẩu khí cũng không còn hòa nhã như lúc đầu nữa: “Dạo này anh thật sự rất bận, em đừng có trẻ con như vậy nữa được không? Tối qua anh phải làm việc tới tận nửa đêm mới được về. Sáng nay vừa tỉnh dậy là qua đây ngay”.

Vương Y Bối không muốn nghe anh viện cớ, cô cảm thấy những lời bạn bè nói rất đúng, những lời nói dối của đàn ông lúc nào cũng khiến phụ nữ ngốc nghếch tin, tốt nhất là phải kiên định, giữ vững suy nghĩ của bản thân.

“Cũng chỉ là đến trường em thôi, anh tưởng mình lam được chuyện gì vĩ đại lắm à? Bạn em ngày nào cũng được bạn trai mua đồ ăn sáng đưa đến tận ký túc, buổi trưa được bạn trai gọi cơm đến cho, buổi tối còn cùng nhau đi dạo.” Chợt nghĩ tới chuyện gì đó, Y Bối mất kiềm chế: “Lần trước lớp anh ta tổ chức đi du lịch, nhưng vì bạn gái muốn anh ta ở bén nên không ngần ngạt mà hủy chuyến đi chơi kia. Nếu đổi lại là anh, kiểu gì anh cũng để em lại một mình…”.

Vương Y Bối nhịn không được mà đem ra so sánh. Người khác lúc nào cũng nhớ trong đầu từng ngày lễ để tặng quà bạn gái, còn nghĩ đủ mọi cách tạo bất ngờ cho bạn gái. Vậy mà người yêu của cô thì suốt mấy ngày trời ngay cả cái bóng cũng không thấy đâu. Càng so sánh càng khó chịu, càng khó chịu lại càng tiếp tục giận cá chém thớt.

“Em đừng có vô lý như thế được không? Moi người đều có công việc riêng của mình, chuyện gì cũng có chừng có mực…”

“Thôi đi! Em không muốn nghe!” Cô trừng mắt: “Em vô lý đấy, thế nên anh có nói gì cũng vậy cả thôi!”.

Nói xong, Vương Y Bối xoay người đi về ký túc, Trần Tử Hàn vội vàng chạy tới kéo lấy tay cô, nhưng cô vẫn không chịu quay lại.

“Anh níu kéo một đứa con gái vô lý lại làm gì?” Thấy anh còn chưa buông tay, cô nhếch miệng: “Cơm em mua từ nãy sắp nguội rồi. Anh còn không muốn cho em đi ăn nữa à?”.

Trần Tử Hàn vừa buông tay, cô lập tức đi thẳng về ký túc.

Vương Y Bối không còn hứng ăn, chỉ cầm đôi đũa chọc ngoáy vào bát cơm. Uông Thiển Ngữ không nhịn được hỏi: “Cậu thật sự không xuống dưới kia đấy à?”.

Vương Y Bối trong lòng thầm muốn Trần Tử Hàn phải chờ một chút, muốn anh hiểu rõ cô cũng biết tức giận.

Cô lắc đầu: “Không xuống. Nhất định không xuống! Cậu không cần khuyên tớ!”.

Sự thật là sau khi chậm chạp ăn hết bát cơm, Vương Y Bối còn không kịp rửa bát đã vội vã xuống dưới cổng ký túc. Thế nhưng, nơi đó trống trải không một bóng người, tâm trạng cô cũng trống trải theo.

Vương Y Bối trở lại phòng, Uông Thiển Ngữ nhìn cô với ánh mắt hoài nghi. Cô lắc lắc chai nước trong tay: “Tớ đi mua nước. Cậu nghĩ tớ đi đâu?”.

Cô ngồi vào bàn học, cầm di động lên xem thì thấy có một tin nhắn của Trần Tử Hàn. Công ty có việc gấp nên anh phải về ngay. Cô nặng nề buông di động xuống, thầm nghĩ sẽ không bao giờ để ý tới anh nữa.

Trường của Vương Y Bối không có yêu cầu quá nghiêm ngặt về thời gian thi cử, giảng viên dạy hết chương trình môn học xong sẽ khảo sát ý kiến của sinh viên xem có thể tiến hành thi kết thúc môn nào vào tuần nào, sau đó báo lại với phòng giáo vụ để họ sắp xếp lịch. Mấy môn học kỳ này của Vương Y Bối vừa hoàn thành thì đã có lịch thi, cô liền lợi dụng quãng thời gian này để quên đi chuyện giữa mình và Trần Tử Hàn. Nhiều lúc cô cảm thấy bản thân rất vô dụng, hễ nhắm mắt là lại nhớ tới anh, rồi hồi tưởng lại quá khứ anh tốt với mình ra sao, hiện tại thờ ơ thế nào. Cô cứ ngỡ mình càng phớt lờ anh thì anh sẽ càng quan tâm tới mình, không ngờ anh chỉ gọi vài cuộc điện thoại, mỗi lần cũng chỉ nói được dăm ba câu rồi thôi.

Hôm nay thi xong, Vương Y Bối và cô bạn cùng lớp Đường Yến đi uống trà sữa. Dạo này, Vương Y Bối cố gắng không gọi Uông Thiển Ngữ đi chơi cùng. Thiển Ngữ quá hiểu cô, chỉ cần cô nói được vài câu là tâm tình sẽ bại lộ ngay, cô không muốn hứng lấy ánh mắt khó xử của người khác. Huống hồ, nếu biết Vương Y Bối đòi đi uống thứ đồ lạnh này, Uông Thiển Ngữ nhất định sẽ lại lảm nhảm, sức khỏe của cô không tốt, ngộ nhỡ sinh bệnh thì lại mất dăm bữa nửa tháng mới khỏi.

Vương Y Bối và Đường Yến tìm một bàn trống ngồi xuống, gọi một cốc Tiramisu và một cốc thạch đen. Đường Yến uống một ngụm trà sữa thạch đen rồi nói: “Vừa nãy vẫn còn mấy câu không chắc lắm, không biết được bao nhiêu điểm nữa”.

“Thi xong rồi thì đừng nghĩ nữa, ảnh hưởng tới tâm trạng!” Vương Y Bối thông thường không mấy lo lắng về chuyện thi cử, dù đạt điểm cao không dễ dàng gì nhưng chí ít cũng sẽ không bị nợ môn.

“Nếu không phải cậu đang buồn vì bài thi thì vì cái gì?” Đường Yến hiểu rõ tâm trạng Vương Y Bối không tốt nên mới gọi mình ra ngoài thế này.

Vương Y Bối khuấy chiếc thìa nhỏ trong cốc trà sữa: “Không biết vì sao, tự nhiên thấy chán, thế thôi”. Cô thở dài: “Gần đây thấy nhiều đôi chia tay quá, lúc trước thì yêu nhau đến thế, giờ nói chia là chia được ngay. Hơn nữa, phần lớn đều là bọn con trai thay lòng đổi dạ. Nghĩ mà tức! Nghe bao nhiêu chuyện không hay như vậy, cảm giác đời này chẳng có tên đàn ông nào tốt cả”.

Đường Yến tỏ ra thấu hiểu: “Ngày trước tớ cũng nghĩ giống cậu, nghe những chuyện chia tay, ly hôn nọ kia, cảm thấy rất buồn phiền dù chẳng có tí liên quan gì tới mình. Về sau thấy nhiều rồi nên cũng không còn cảm giác nữa!”.

Quá trình người ta nghĩ thông suốt một vấn đề nào đấy có khi không cân đo bằng thời gian, mà chỉ dùng một vài chuyện thực tế để nghĩ cũng có thể nghĩ ra.

“Cậu nói xem, nếu một người con trai vốn đối xử rất tốt, vô cùng tốt với một người con gái, đột nhiên đến một ngày, không còn tốt như xưa nữa, nói chuyện điện thoại chóng vánh hơn trước, dường như giữa hai người chẳng có gì để nói với nhau nữa, số lần gặp mặt cũng giảm. Trước đây dù hai người ở hai nơi xa xôi nhưng vẫn tìm mọi cách để được gặp nhau, đến khi cả hai ở cùng một thành phố rồi lại chẳng gặp nhau mấy…” Đang nói, Vương Y Bối chợt cảm nhận được ánh mắt hoài nghi của Đường Yến nhìn mình, cô ngượng ngùng cười, cúi xuống uống trà sữa. Lạnh, nhưng cô cảm thấy rất sảng khoái. “Đừng nhìn tớ như thế, tớ đang kể chuyện về một người bạn của tớ, tự nhiên nhớ tới thì nói thôi”.

Đường Yến gật đầu: “Thế bạn cậu có hỏi người yêu vì sao lại trở thành như vậy không?”.

“À, anh ta bảo anh ta rất bận.”

Đường Yến bật cười, nói với vẻ bất mãn: “Nói cho cậu biết, đàn ông nói mấy lời như thế, mười người thì có tới chín người đang cố tình viện cớ. Đàn ông rất ích kỷ! Đối với người phụ nữ anh ta yêu, anh ta không bao giờ nói bận cả, dù có bận cũng sẽ nghĩ mọi cách để có thời gian dành cho người yêu. Cậu từng trải còn ít, không hiểu được điều này, tốt nhất là cậu nói với cô bạn kia của cậu, bạn trai cô ấy nhất định là có vấn đề!”.

Vương Y Bối nghe vậy cũng thấy bất an nhưng vẫn cố tình phản bác: “Biết đâu anh ta bận thật? Mà này, tớ yêu từ hồi cấp ba đấy nhé!”.

Đường Yến bật cười: “Bảo sao Uông Thiển Ngữ nói cậu giống trẻ con. Yêu từ cấp ba thì được gọi là từng trải, thì sẽ hiểu rõ suy nghĩ của cánh đàn ông hả? Tớ nói cho cậu biết, cậu đừng có mà dễ dàng tin lời con trai, nếu không thì kiểu gì cũng bị dắt mũi. Cậu cứ khuyên bạn cậu cẩn thận là được rồi, thái độ của người con trai đối với cậu thay đổi, cũng có nghĩa là vị trí của cậu trong lòng anh ta cũng thay đổi”.

Vương Y Bối lặng yên uống trà sữa, trong lòng thấp thỏm không yên. Không thể phủ nhận, những điều Đường Yến nói có tác động nhất định tới cô.

Một tuần thi cử trôi qua, thấy tâm tình Vương Y Bối vẫn không tốt lên, ngày nào cũng thất thần, Uông Thiển Ngữ liền hết lời khuyên nhủ cô nên chủ động hơn, trong chuyện tình cảm, không nên suy nghĩ chuyện được mất, cũng đừng tính toán ai phải nỗ lực nhiều hơn ai, ai yêu ai nhiều hơn. Vương Y Bối lúc nào cũng nhớ tới Trần Tử Hàn, tuy ngoài mặt tỏ ra không thèm bận tâm nhưng hai người họ đã lâu không gặp nhau như vậy sớm muộn gì cũng sẽ nảy sinh vấn đề, lúc này để tay lên ngực tự vấn, cô tuyệt đối có thể đưa ra đáp án: Cô không muốn mất anh.

Vương Y Bối sắp xếp thời gian mấy ngày cuối tuần vì sau hai tuần thư thả này sẽ lại có môn thi. Cô gọi điện cho Trần Tử Hàn, ngỏ ý muốn anh cuối tuần này tới, hai người sẽ cùng nhau đi leo núi, địa điểm cô cũng đã chọn ổn thỏa rồi.

Lúc Vương Y Bối gọi điện tới, Trần Tử Hàn đang ngồi thảo luận kế hoạch dự án với đồng nghiệp. Dự án này được giao cho Trần Tử Hàn, nhiều người tỏ ra không phục, họ đều là nhân viên lâu năm của công ty nhưng lại dưới quyền lãnh đạo của anh. Trần Tử Hàn mất khá nhiều thời gian để xóa tan lòng ngờ vực và chiếm được sự tôn trọng của mọi người.

Nhận được điện thoại, anh áy náy xin phép đồng nghiệp ra ngoài nghe máy. Dường như không chút mảy may suy nghĩ, anh lập tức từ chối đề nghị của cô. Nói xong mới nhận ra khẩu khí của mình có phần lạnh lùng, anh vội dịu giọng: “Hiện giờ em nên tập trung vào kỳ thi đi đã, đợi em thi xong hết các môn, anh sẽ tới cùng em đi chơi”.

Vương Y Bối nắm chặt điện thoại: “Không tới được thì thôi, làm như em cầu xin anh không bằng. Anh nghĩ không có anh, em không tìm được người khác chắc!”.

Trần Tử Hàn nhìn di động đã ngắt cuộc gọi, vốn định gọi lại dỗ dành cô một chút nhưng nghĩ đến tính tình cô nên lại thôi. Hơn nữa, hiện tại anh cũng không có tâm tư đâu mà dỗ dành cô. Từ nhỏ tới lớn, trong mắt mọi người, Trần Tử Hàn đều là một học sinh xuất sắc, nên ai cũng nhận định tương lai của anh sẽ đầy triển vọng, bố mẹ tin như vậy, họ hàng tin như vậy. Thậm chí bố mẹ còn rất tự hào về anh, mỗi khi nhắc tới anh trước mặt người ngoài, họ đều hãnh diện con trai mình là một người xuất chúng. Chỉ có bản thân anh biết rõ, mình không phải thiên tài, có thể anh thông minh hơn một vài người nhưng anh cũng phải nỗ lực rất nhiều mới được như vậy. Nếu anh không làm nên công trạng gì, chẳng những khiến bố mẹ mất mặt, mà còn khiến bản thân từ một thiên chi kiều tử[2] trở thành một người phàm trần.

[2] Tài giỏi, xuất chúng.

Lúc nói câu cự tuyệt với cô, anh nghĩ tới một lần ở trong phòng làm việc của Thân Thiệu An, anh ta chỉ vào một vị trí trống: “Anh có thể đảm bảo với cậu, chỗ kia anh giữ lại cho cậu. Nhưng cậu cũng phải đảm bảo với anh, sẽ làm cho những kẻ ghen tỵ ngoài kia phải ngậm miệng!”.

Ý tứ trong lời nói của Thân Thiệu An thế nào, Trần Tử Hàn hoàn toàn hiểu rõ. Anh phải đạt được công trạng, mới có thể khiến người khác thừa nhận năng lực của mình, mới khiến người khác tín nhiệm và khâm phục. Muốn leo cao, nhất định phải trả giá! Dự án trong tay hiện tại chính là bậc thang, Trần Tử Hàn không cho phép mình thất bại. Gần đây anh đã nghĩ ra được một phương án khả thi, đang tiến hành thảo luận.

Điều khiến anh trăn trở nhiều nhất hiện nay chính là làm sao để đứng vững ở thành phố này, làm sao có thể dựa vào đôi tay mình mà mua được nhà. Lần trước đưa người bạn học cũ đi xem nhà, anh bạn kia vừa xem vừa than thở giá đất ngày càng tăng, vật giá leo thang trong khi tiền lương lại chẳng chịu nhích lên chút nào. Anh ta còn nói, phụ nữ bây giờ rất thực tế, chẳng cần biết mặt mũi đối phương thế nào, chỉ cần nghe nói không nhà, không xe liền từ chối không chút do dự. Thậm chí, cũng có nhiều phụ huynh vì vấn đề này mà phản đối chuyện tình cảm của con gái mình. Có thể như vậy phần nào thực dụng, nhung cũng khá dễ hiểu, ai chẳng muốn con gái mình được sống an nhàn vui vẻ. Đối với vợ chồng nghèo, vấn đề tài chính chẳng khác gì quả bom hẹn giờ, sớm muộn gì cũng sẽ phát nổ khiến hai người khắc khẩu.

Trần Tử Hàn đưa bạn đi xem phòng xong cũng có một suy nghĩ. Không phải về chuyện giá đất tăng cao, mà là anh mong muốn sẽ có một ngày anh đi mua nhà mà không phải lo lắng tới giá cả thế nào, có thể thoải mái chọn căn nhà mình thích. Anh thật sự muốn mình có khả năng ấy, để có thể đứng ở vị tri người có quyền lựa chọn chứ không phải đi cân nhắc vấn đề tiền nong. Đương nhiên, hiện tại anh chưa làm được điều đó, giá nhà nằm ở đâu, tiền lương của anh đặt ở đó, toàn bộ máu trong người anh cũng vì ý nghĩ ấy mà sôi trào, chuyển động. Anh không sợ khổ cực, không sợ mệt mỏi, nhưng anh nhất định phải biến những điều anh muốn thành hiện thực, sẽ có một ngày anh có thể tùy ý lựa chọn bất cứ thứ gì anh thích.

Suy nghĩ thực tế một chút, nếu như anh không có chí tiến thủ, bố mẹ Vương Y Bối sẽ nhìn anh thế nào? Đa số bậc làm cha làm mẹ cũng đều như vậy, nhất định sẽ không thích đàn ông không có năng lực, không thể mang lại cuộc sống thoải mái cho con gái họ. Nghĩ vậy, Trần Tử Hàn lại cảm thấy mình càng ngày càng thực dụng, nhưng chỉ có những người như vậy mới có thể sinh tồn tốt trong xã hội này.

Sau khi Trần Tử Hàn từ chối đi leo núi, Vương Y Bối rất tức giận. Anh gọi điện tới nhưng cô không nghe, cô lôi Uông Thiển Ngữ đi leo núi cùng mình, mang toàn bộ tiền sinh hoạt đi tiêu.

Thời tiết này đi leo núi không thích hợp lắm, Vương Y Bối căn bản chỉ muốn đi cho khuây khỏa, trút hết bực tức trong lòng ra mà thôi. Nhiệt độ khá thấp, đi giữa đường núi lại càng lạnh, hai người đi được một đoạn đã thở hồng hộc.

Vương Y Bối càng đi càng mệt, thấy Uông Thiển Ngữ không lê nổi chân nữa, cô lộ vẻ mặt cau có: “Thật ra cậu có thể từ chối, không cần đi cùng tớ. Tớ cũng chẳng thiết tha gì đi leo núi!”.

Uông Thiển Ngữ ngồi bệt dưới con đường mòn, nghe thấy Y Bối nói vậy cũng chẳng đi nữa. Hai bên đường là rừng trúc xanh um, rậm rạp, ngay cả một chút gió cũng không cảm nhận được mà vẫn thấy ngọn trúc đong đưa, cả rừng trúc dao động phát ra âm thanh ù ù bên lỗ tai, giống như tiếng gầm thét của thú dữ.

Uông Thiển Ngữ vỗ tay vào chỗ ngồi bên cạnh, bảo Vương Y Bối ngồi xuống: “Biết tâm trạng cậu không tốt nên mới đi cùng cậu còn gì nữa. Tớ mà không đi thì ai đi?”.

Vương Y Bối quay sang ôm lấy Uông Thiển Ngữ, đánh nhẹ vào lưng cô ấy: “Sao cậu không phải là con trai, cậu mà là con trai tớ nhất định sẽ yêu cậu, bây giờ cũng không phải đau khổ thế này”.

“Tớ mà là con trai thì đã bị người khác cướp đi rồi, làm gì đến lượt cậu chứ!”

Vương Y Bối bật cười: “Cậu đúng là “tự sướng” không ai bằng!”.

“Cái đấy gọi là tự tin!” Uông Thiển Ngữ đính chính.

Có Uông Thiển Ngữ bên cạnh, Vương Y Bối cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, không nghĩ tới những chuyện phiền não nữa. Hai người ngắm cây cỏ, núi đồi, rồi chụp ảnh kỷ niệm.

Từ lúc đi chơi về, Vương Y Bối hễ nghe thấy tiếng của Trần Tử Hàn là lập tức không nhịn được lại cãi nhau. Trần Tử Hàn lần nào cũng chốt lại bằng câu: “Em đừng có vô lý như thế!”.

“Vô lý? Em vô lý chỗ nào?” Cô lạnh lùng: “Anh bận, cả ngày bận, tới cái bóng cũng chẳng thấy đâu, cuối tuần tới chỗ anh, anh cũng không về nhà. Em thật sự muốn biết có bao nhiêu người bận rộn như anh. Công ty của anh có phải sẽ trao tặng anh danh hiệu nhân viên xuất sắc nhất không?”.



“Em không hiểu cho anh? Thế nào mới được gọi là hiểu? Em ở nhà chẳng phải động chân động tay việc gì, vậy mà tới chỗ anh lại nấu cơm, giặt giũ cho anh, em có bao giờ oán trách anh không?”



“Em không biết vì sao anh lại thay đổi đến thế này, gọi điện nói được hai câu đã kêu mệt, cả ngày từ sáng tới khuya rốt cuộc anh phải làm những gì?”

Vương Y Bối càng nói càng muốn khóc, vậy mà Trần Tử Hàn lại nói một câu: “Anh mệt rồi, muốn đi ngủ, có chuyện gì ngày mai nói”.

Nhìn cuộc gọi kết thúc, nước mắt Vương Y Bối trào ra. Hai câu nói bực tức lúc nãy vốn không phải điều cô muốn nói. Trong tưởng tượng của cô, cuộc sống sau này của hai người đâu phải như vậy, rõ ràng là hoàn mỹ, là hạnh phúc, chứ không phải cãi vã ầm ĩ với nhau. Anh và cô đều đang ở cùng một thành phố, có thể thường xuyên gặp mặt, vậy mà tại sao ngay cả gặp nhau cũng không còn hào hứng nữa? Cô không biết, hoàn toàn không biết vì sao mọi chuyện lại thành như vậy.

Sau này, Uông Thiển Ngữ nói với cô, lúc ấy là vì cô nghĩ tới sự lãng mạn, còn Trần Tử Hàn nghĩ tới thực tế. Lãng mạn và thực tế không hoàn toàn đối lập, nhưng đặt trong hoàn cảnh khi ấy của hai người lại trở thành xung khắc. Bởi vì cô vẫn còn chìm đắm trong tình cảm sinh viên, chứng kiến nhiều chuyện tình lãng mạn xung quanh, còn Trần Tử Hàn lại đang phấn đấu hết mình vì tương lai. Điều mà anh muốn chỉ là bạn gái có thể hiểu và thông cảm cho mình, những lúc mệt mỏi, anh mong nghe được câu hỏi thăm: “Anh có mệt lắm không?” từ cô, mong nhận được sự động viên ấm áp từ cô.

Sai ư? Không có ai sai cả. Cô còn đi học, còn được chứng kiến những điều đẹp đẽ xung quanh, anh đã đi làm, đã phải đối mặt bao vấn đề thực tế. Cô cần lãng mạn, anh không thể cho cô; anh cần thực tế, cô cũng không thể đáp ứng.

Cũng có thể đã sai, cái sai nằm ở một năm Vương Y Bối phải đi học lại, dường như lỗ hổng tình cảm trong quãng thời gian ấy không thể nào lấp kín được. Nếu không thì hiện tại hai người sẽ không lớn tiếng cãi vã nhau như thế, cô nói anh thờ ơ, anh nói cô ngang ngược. Lúc nào cô cũng đem anh ra so sánh với bạn trai của người khác rồi chê anh không làm tròn vai trò của người yêu. Khi sự tức giận lên đến cực hạn, Trần Tử Hàn gằn giọng với cô: “Vậy em đi tìm người hợp với tiêu chuẩn của em đi!”.

Cứ cãi vã như thế, ai cũng tự cho mình là đúng, chê trách đối phương, dùng những lời lẽ khó nghe làm tổn thương nhau, sự quan tâm khi xưa giờ biến thành những câu nói thờ ơ “tùy em”, “tùy anh”. Từ đây, bất cứ chuyện nhỏ nhặt nào cũng khiến nảy sinh vấn đề. Bát rửa không sạch, điều hòa mở không thích hợp, gọi điện không nghe, hẹn hò tới chậm một phút… đều dễ dàng trở thành lý do để cãi nhau. Chẳng cần biết nguyên nhân là gì nhưng cứ chiến tranh không ngừng như vậy.

Vương Y Bối tính tình càng ngày càng nóng nảy. Uông Thiển Ngữ lúc nào cũng hết lời khuyên nhủ cô phải hiểu cho Trần Tử Hàn. Anh đang trong giai đoạn từ môi trường đại học bước ra ngoài xã hội, tâm trạng không tránh được mất thăng bằng. Cũng có đôi khi Vương Y Bối nghe lời Uông Thiển Ngữ, nhưng mỗi lần từ nhà Trần Tử Hàn về cô đều nổi cơn tam bành, lạnh lùng nói: “Anh ấy rõ ràng là không muốn gặp tớ, vừa nhìn đã không nói được lời nào tử tế rồi. Tớ giặt quần áo giúp anh ấy xong, anh ấy về nhà tìm không thấy lại làm ầm lên, nói là cái này không được giặt vì anh ấy phải mặc ngay… Tớ thật sự chịu đựng đủ rồi”.

Sau rất nhiều lần hết chiến tranh nóng lại chiến tranh lạnh, Vương Y Bối không tới căn hộ của Trần Tử Hàn nữa. Dù sao thì cô làm bao nhiêu chuyện như vậy, anh cũng chẳng hề thấy cảm kích, cô cần gì phải tự biến mình trở thành một người giúp việc không công như vậy chứ. Xưa nay chưa bao giờ cô nghĩ tới việc sẽ giặt đồ cho người khác, ngay cả giặt đồ của mình còn lười nhưng lại sẵn sàng giặt cho anh, vậy mà anh lại đối xử với cô như vậy. Cô càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân. Bạn bè cùng phòng biết tâm trạng cô không tốt nên hạn chế nhắc tới vấn đề bạn trai, càng không ai nói ra ba chữ “Trần Tử Hàn” trước mặt cô.

Chớp mắt một cái đã hết học kỳ, Vương Y Bối vẫn còn chưa lấy lại tinh thần, Uông Thiển Ngữ lôi kéo cô lên lớp tự học, nhất quyết không cho cô đào ngũ, ngộ nhỡ thi không qua sẽ rất phiền phức. Vương Y Bối cũng hiểu rõ vấn đề, tạm thời dẹp chuyện của Trần Tử Hàn sang một bên, chỉ có điều thỉnh thoảng vô thức nghĩ tới, cô lại cảm thấy khó tin, không thể ngờ được hai người lại trở thành bộ dạng như hiện tại. Anh đã từng nhớ kỹ sở thích của cô, từng xót xa mỗi lần cô chịu ấm ức, còn bây giờ anh lại nổi giận với cô, gạt cô sang một bên vì những mối quan hệ khác. Rốt cuộc thì cô đã làm gì sai? Vì sao anh lại khiến cô cảm thấy xa lạ và bất lực như thế?

Thi cuối kỳ xong, Vương Y Bối thu dọn đồ đạc về nhà. Uông Thiển Ngữ vội hỏi: “Cậu nói với Trần Tử Hàn chưa?”.

Vương Y Bối ngừng tay: “Cậu cho rằng anh ấy sẽ để tâm à?”.

Uông Thiển Ngữ thở dài: “Tớ đưa cậu ra bến xe”.

Hai người xách hành lý đi, nghe tiếng động trong hành lý phát ra, Vương Y Bối không khỏi mỉm cười: “Những cô gái trọng sắc khinh bạn đúng là có bệnh, chỉ có bạn bè mới đáng tin”.

“Bớt ba hoa đi cho tớ nhờ!” Uông Thiển Ngữ lắc đầu: “Cậu cũng đừng nghĩ vẩn vơ nữa!”.

“Tuân lệnh!”

Tới bến xe buýt, Vương Y Bối làm dấu hiệu tạm biệt với Uông Thiển Ngữ rồi lên xe. Cô vừa ngồi xuống thì chỗ trong bên cạnh cũng có người ngồi. Vương Y Bối quay sang nhìn, là một người con trai xa lạ, có vẻ cũng là sinh viên trường này.

Đột nhiên cô rất muốn khóc. Trước đây mỗi lần về nhà, Trần Tử Hàn có bận thế nào cũng đưa cô tới tận bến xe khách. Lúc ngồi trên xe buýt, hai người ngồi gần nhau, tay nắm chặt, tựa như không nỡ rời xa nhau, dù cho chỉ là cô về nhà.

Vương Y Bối cố gắng kìm nén tâm trạng, cô lấy di động ra, mở danh bạ tìm tới số điện thoại kia nhưng không gọi đi. Mới hôm qua hay hôm kia thôi, hai người cãi nhau, lý do gì thì cô không nhớ, hình như là một chuyện rất nhỏ.

Bàn tay nắm chặt điện thoại dần dần thả lỏng. Cô cắm tai nghe, một mình nghe nhạc.

Lúc xuống xe buýt, có rất nhiều người xa lạ, nhưng không ai giúp cô xách hành lý lên xe khách. Cô cũng chẳng có tâm trạng sinh ly tử biệt như mọi khi, trước đây mỗi lần nhìn bóng lưng anh rời đi, cô đều khóc, thế nhưng lần này không có anh, sao cô vẫn muốn khóc?

Hai giờ đồng hồ ngồi xe, tâm trạng Vương Y Bối rất tệ. Xe vừa chạy không được bao lâu thì cô đã phải ôm túi nilon để nôn, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng. Bên cạnh cô là hai mẹ con, người mẹ nhỏ nhẹ dặn dò cô con gái ngồi trong lòng mình: “Tết mẹ sẽ đưa con đến gặp ba nhận lì xì, khi gặp vợ của ba thì phải chào dì”. Cô bé ngoan ngoãn gật đầu. Người mẹ xoa đầu con gái, mỉm cười nói tiếp: “Dì đó không mừng tuổi cho con thì thôi nhé, dù sao mẹ cũng không thiếu tiền”.

Không hề mắng chửi kẻ cướp chồng kia, cũng không bắt con mình không được nhận ba và người phụ nữ hiện tại của ba. Vương Y Bối nghe mà không ngừng rơi lệ. Có vẻ như cô đã nôn hết mọi thứ trong dạ dày ra rồi, bây giờ chỉ có thê nôn khan.

Xe tới nơi, Y Bối đợi mọi ngươi xuống hết rồi mới chậm chạp xách theo cái túi đầy chất bẩn kia xuống. Cô vừa mới chạm chân trên mặt đất thì Vương Bác Siêu liền chay tới, nhìn thấy trong mắt con gái vẫn còn ngấn nước, ông lo lắng hỏi: “Con sao thế này?”.

Vương Y Bối nói mình bị say xe, sau đó đi tìm thùng rác để vứt túi bẩn kia đi, cô vừa quay lại thì đã thấy bố đang khom người lấy hành lý từ thùng xe ra, lệ lại dâng lên quanh viền mắt. Cô mím môi, không kìm được chửi thầm trong bụng: Bạn trai là đồ bỏ đi, chỉ có bố là người đàn ông toàn tâm toàn ý với mình.

Cô mới chỉ gọi điện về nhà thông báo với bố mẹ một câu mà bố đã ra bến xe đợi từ sớm, đợi mấy chuyến về rồi mới thấy cô nhưng bố không hề trách móc lấy một câu, trái lại còn hỏi han ân cần.

Vì biết cô về nên mẹ đã mua rất nhiều đồ ăn, làm một bàn thức ăn ngon đợi cô. Vương Y Bối vốn đang mệt, không có tâm trạng ăn uống nhưng thấy mẹ vất vả nấu nướng như vậy đành ép mình ngồi xuống ăn một bát cơm, không quên khen tay nghề của mẹ càng ngày càng lên, còn nói ở trường lúc nào cũng thèm ăn đồ mẹ nấu. Phương Di Vi nghe vậy vẻ mặt rạng rỡ hẳn lên.

Ăn cơm xong, Vương Y Bối về phòng nằm nghỉ. Căn phòng của cô vừa được mẹ dọn dẹp sạch sẽ, thay chăn đệm mới. Cô nằm trên giường nhắm nghiền hai mắt, không muốn nghĩ tới bất cứ điều gì, không muốn nhớ tới bất kỳ ai, chỉ muốn ngủ một giấc.

Trần Tử Hàn đi làm về, gọi điện cho Vương Y Bối nhưng không liên lạc được, anh cứ nghĩ điện thoại cô hết pin chưa kịp sạc, nhưng mãi hai ngày sau vẫn tắt máy. Cuối tuần, anh vội vàng đến trường tìm cô. Trên đoạn đường từ cổng vào khu ký túc, thỉnh thoảng anh lại bắt gặp những người đang kéo hành lý đi ra, tiếng ma sát trên mặt đường không ngừng vang lên.

Vì không thể gọi điện được cho cô nên Trần Tử Hàn phải đứng đợi rất lâu dưới sân ký túc. Một người bạn cùng phòng với Vương Y Bối không mua kịp vé ngay hôm thi xong nên hôm nay mới về nhà, cô vừa ra khỏi ký túc liền trông thấy Trần Tử Hàn.

Thấy cô mang nhiều hành lý, anh liền đi tới xách giúp.

“Anh tới tìm Tiểu Bối à? Cậu ấy về nhà rồi mà, cậu ấy không nói với anh à?” Cô gái nhìn Trần Tử Hàn thăm dò, thầm thở dài trong lòng, nếu như con trai ở cái trường này đều tốt như vậy thì chẳng còn gì phải chê nữa.

“Gọi điện cho Y Bối nhưng tắt máy.” Trần Tử Hàn nói ngắn gọn.

Cô gái kia còn muốn nói nữa nhưng thấy Trần Tử Hàn như vậy cũng chỉ biết cười trừ. Trần Tử Hàn xách hành lý giúp cô ta ra tới bến xe buýt rồi mới về. Cô gái nhìn theo, không khỏi thở dài. Thỉnh thoảng tán gẫu với mấy người bạn ở phòng khác, cô ta vẫn nói Vương Y Bối thật khiến cho mọi người phải ghen tỵ vì có bạn trai tốt như vậy, thế mà cả ngày cô chỉ biết oán giận, trách móc. Có thể trong lòng cô ta cũng thầm đố kỵ, thậm chí hy vọng Vương Y Bối và Trần Tử Hàn chia tay.

Vương Y Bối về nhà nghỉ ngơi mấy ngày cũng chẳng chịu động chân động tay vào việc gì, chỉ lười nhác nằm lì một chỗ nhưng bố mẹ cũng không trách gì cô. Cô tìm điện thoại mới phát hiện sắp hết pin, máy báo pin yếu liên hồi. Tìm mãi không thấy sạc pin đâu, trong lòng lại nghĩ chắc chẳng có ai gọi điện cho mình thế nên lại vứt di động trên giường.

Vương Y Bối xuống dưới nhà, thấy mẹ đang nấu cơm. Mẹ cô tuổi đã cao, mấy năm trước vẫn còn làm việc ở công xưởng, hiện giờ cả cô và bố đều không muốn cho mẹ đi làm nữa. Mẹ cô trong lòng cũng nghĩ, làm việc nặng lâu năm như vậy, sau này về già có thể mắc trọng bệnh, lại trở thành gánh nặng của con gái nên quyết định nghỉ việc.

Vương Bác Siêu không có nhà, công việc của ông là lái xe tải nên ban ngày đều đi chở hàng, buổi tối mới về nhà.

Vương Y Bối đứng ngoài cửa bếp, mẹ cô vẫn đang xào rau, có lẽ do bỏ quá nhiều ớt, bà không ngừng ho. Nhìn thấy mái tóc của mẹ thấp thoáng mấy sợi bạc, trong lòng cô chợt dâng lên nỗi xót xa. Bố mẹ đã vất vả hai mươi năm trời để nuôi cô khôn lớn vậy mà cô cả ngày chỉ biết đăm chiêu ủ dột vì một người con trai, thật không biết nên hận bản thân bất hiếu hay đau lòng thay cho bố mẹ nữa.

Cô và mẹ vừa ăn cơm vừa trò chuyện, thấy cô tươi cười, mẹ cũng cảm thấy vui vẻ.

Buổi tối, Vương Y Bối đề nghị cả nhà hôm sau cùng đi thành cổ chơi. Khu du lịch này mới được tu sửa xong, lúc ấy cô vẫn còn đang trong năm học nên chưa đi được. Vương Bác Siêu và Phương Di Vi không từ chối, sáng hôm sau một nhà ba người liền xuất phát. Thành cổ cách nhà họ chỉ chừng một giờ ngồi xe. Dọc đường đi, Vương Y Bối rất vui vẻ. Thấy bố mẹ vẫn tình cảm, vẫn yêu chiều mình như xưa, tâm trạng cô tốt lên trông thấy.

©STENT: http://luv-ebook.com/forums/index.php

Vương Y Bối nhận được điện thoại của Trần Tử Hàn đã là mấy ngày sau. Nằm trên giường nghe giọng nói của anh truyền qua điện thoại, cô chợt có cảm giác không chân thực. Câu đầu tiên, Trần Tử Hàn hỏi lý do vì sao cô về nhà mà không nói với anh một tiếng. Thái độ của Vương Y Bối không được tốt lắm. Vì sao phải nói với anh? Anh lúc nào cũng bận rộn như vậy, cô biết ý không làm phiền tới anh, chẳng phải như thế mới là một người bạn gái tốt hay sao? Chỉ vì chuyện vặt vãnh này mà hai người lại cãi nhau.

Vương Y Bối nằm trên giường, mắt nhìn chằm chằm trần nhà, chẳng hiểu sao lại cảm thấy thương cảm.

Cô vứt điện thoại một chỗ, cố tình không để ý tới một phần cũng là vì muốn anh khi không liên lạc được sẽ lo lắng cho cô, sẽ chạy tới tìm cô. Cuối cùng, cô nhận ra mình đã đánh giá quá cao bản thân. Cô cười chua chát.

Năm cũ của Vương Y Bối không lấy gì làm vui vẻ, Tết đến, cô liền cùng với bố mẹ đi thăm bạn bè, người thân. Họ hàng ai gặp cô cũng đều hỏi một câu: “Đã học năm ba rồi, dự định tốt nghiệp làm gì chưa?” khiến cô vô cùng sầu não. Lẽ nào suy nghĩ của cô rất ích kỷ ư? Cô căn bản chưa bao giờ cân nhắc tới công việc sau này của mình là gì, cô chỉ muốn quãng thời gian cuối cùng ở đại học sẽ chơi bời cho thỏa thích, không phải nghĩ những chuyện đau đầu. Vì cô biết, một khi đã ra ngoài xã hội sinh tồn thì nửa đời còn lại sẽ phải tuân theo công thức sớm đi tối về nhàm chán. Nếu đã định sẵn hơn nửa cuộc đời sau trôi qua như vậy, hà tất phải ép bản thân chui vào nó sớm? Cách nghĩ này xuất hiện từ khi cô bắt đầu học đại học. Lúc biết mình đỗ, cô cũng không đến trường xem ngôi trường mình sẽ theo học hình dạng ra làm sao, đằng nào rồi cũng ở đó mấy năm thì cần gì phải tìm hiểu trước?

Bố mẹ đều không thúc ép cô, chuyện công việc sau này rồi bàn.

Cô và Trần Tử Hàn vẫn liên lạc qua điện thoại, chỉ là không còn hay khắc khẩu nữa, mà là chuyện ai người ấy nói, đối phương nói gì cũng không để tâm, đến lúc tắt điện thoại rồi cũng chẳng còn nhớ.

Những năm trước, về nghỉ Tết, kiểu gì hai người cũng tìm cớ ra khỏi nhà, lén lút tới gặp nhau một hai, lần. Anh thường đưa cô về trường cấp ba chơi, hai người ngồi trong sân trường nhớ lại những kỷ niệm vui vẻ đã qua.

Tết năm nay, hai người không gặp nhau. Cô không đòi hỏi, anh cũng làm như không có chuyện gì.

Thực ra kỳ nghỉ của Trần Tử Hàn rất ngắn, ở nhà được vài ngày rồi đi thăm họ hàng, căn bản không dư ra được ngày nào đã phải vội vàng về công ty. Bố mẹ thấy anh vất vả như vậy vừa hài lòng, vừa xót con, dặn dò anh đủ thứ trước khi anh đi.

Vương Y Bối lúc rảnh rỗi tìm mấy bộ phim ngồi xem, vừa xem vừa cười vui vẻ, dường như muốn dùng tiếng cười ấy để khiến bản thân tin tưởng mình thật sự sống rất tốt.