Đúng Như Em Ôn Nhu

Chương 5: Oán niệm trở về Kanagawa

Nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, tôi thở dài lần thứ 58 trong buổi sáng hôm nay.

“Sao vậy, Kimiko-chan? Không thoải mái sao?” Trên chỗ ngồi sau tay lái, chị quan tâm hỏi.

“Ôh, không có gì.” Tôi gác tay phải lên cửa sổ xe, chống đầu nhìn phương xa.

Thứ bảy, xe ô tô con bọ màu vàng nhạt chạy trên quốc lộ thẳng hướng Kanagawa, tâm tình không giống như trời xanh không mây sau cơn mưa kia, đúng là quá tệ. Cứ nghĩ đến hôm nay chị đưa tôi đi tràng đạo không phải là mục đích chính, trong lòng liền hơi khó chịu. Nửa năm trước, chính tôi đã tự tay đưa người chị xinh đẹp dịu dàng đến tay người khác, mỗi lần nghĩ đến đây liền cực kỳ oán hận, hôm nay nhất định phải thắng!

Bên cạnh, Nakamura Kuyou thấy biểu cảm của em gái thay đổi thất thường, trông giống như… ha ha, đứa trẻ này vẫn còn đang ghen sao? Cứ nghĩ đến đến cảnh tượng tháng trước cô mang bạn trai về nhà, em gái và bố ở cửa phòng cô nghe lén bị cô bắt được, cha và con gái bị mẹ chất vấn lại cực kỳ đúng lý hợp tình cùng kêu lên trả lời “Giám sát!”, cô liền thấy thật bất đắc dĩ và hạnh phúc.

Tôi nhìn khuôn mặt tươi cười ấm áp của chị, trong lòng thét lớn một tiếng: thật là, lại đang nghĩ cái tên con trai đầu gỗ kia đây mà.

(Tác giả Phi: cái tên cuồng luyến chị này!

Kimiko: đừng có ở lúc tâm tình không tốt tôi mà kích thích tôi! )

Mang theo thanh kiếm Senbonzakura, mới vừa xuống xe, đã nghe thấy cách đó không xa truyền đến một giọng nam thâm trầm “Kuyou!” Này, đại ca, giọng nam trầm của anh không thích hợp với tiếng gọi thâm tình đó đâu! “Kamechirou!” Hai người không nhìn tôi oán niệm, hai đôi mắt cứ nhìn nhau chằm chằm.

Aiz, tôi thức thời, tôi đi là được chứ gì. Kéo bước chân trầm trọng, thường thường quay đầu nhìn đôi uyên ương còn đứng ở trước xe trò chuyện, không cẩn thận đụng phải người khác. “A, rất xin lỗi!” Giương mắt nhìn lại, là đôi mắt màu tím, Yukimura Seiichi!

“Không sao.” mỉm cười như gió nhẹ tháng năm vậy, mỹ nhân chân chính quả nhiên luôn có mỹ cảm ấm áp dào dạt. Áck? Cái tên bên cạnh chính là em trai của tên đầu gỗ, hoàng đế Rikkaidai ―― Sanada Genichirou, hừ, cậu ta thật khó chịu! (Tác giả Phi: cô giận chó đánh mèo! Kimiko: ai bảo anh em bọn họ trông giống nhau chứ! ) lướt qua Sanada, đi thẳng hướng tràng đạo.

“Genichirou, cậu ấy là ai?” Yukimura nhìn bóng lưng tư thế oai hùng hùng hổ đi xa, hỏi.

“Nakamura Kimiko, đệ tử mà ông nội của tớ xem trọng nhất.” Hoàng đế có nề nếp đáp.

“Ồ? So với cậu, ai mạnh hơn?” Mỹ nhân trong mắt toát ra vài phần hứng thú.

“Tôi chưa bao giờ thắng cậu ấy.” Sanada thành thật thừa nhận.

“Ha ha, là do Genichirou đem toàn bộ tinh lực đặt hết vào tennis đi.”

Thay xong trang phục kiếm đạo, cầm kiếm trúc, cung kính đi vào đạo quán, hành lễ, “Xin chào sư phụ!”

“Ừ, hôm nay Kudo nói muốn đối chiến với em. Người thua phải huy kiếm 1000 lần, người còn lại luyện tập các tư thế cơ bản trong một giờ.” Sanada Genemon mặt không biểu cảm tuyên bố, “Kudo-kun, ngàn vạn không được sơ suất.”

Ông lão Sanada, thầy thật lãnh huyết, biết cái gì là thương hương tiếc ngọc không? Từ nửa năm trước bị giáo viên tiền nhiệm đề cử đến đạo quán Sanada học nghệ, tuần nào tôi cũng phải chịu mấy cái tra tấn kiểu này. Kudo Kail, cậu ta là huấn luyện viên kiếm đạo cho cảnh sát, là đệ tử chân truyền thứ ba của thầy, thầy rõ ràng là muốn em tiến hành luyện tập địa ngục mà!

“Phù ~ phù ~” thở phì phò, hơi cúi người thở dốc từng ngụm từng ngụm, hai tay tôi đã chết lặng không còn cảm giác, cả nhà Sanada quả nhiên có cừu oán với tôi mà!

“Biết em thua ở chỗ nào không?” lão nhân Sanada uy nghiêm đứng phía trước tôi, “Giữa trận, sức nắm của hai tay giảm xuống, thân thể lơ đãng chếch sang bên phải, tất cả đều là sơ hở!” Không thể phủ nhận lão nhân Sanada không hổ là phiên sĩ kiếm đạo, người đứng số một số hai kiếm đạo Nhật Bản.

“Mấy thói quen này không thể không sửa! Lần sau sẽ không còn là 1000 lần huy kiếm nữa, hiểu chưa?” Lão nhân lớn tiếng mệnh lệnh nói.

“Vâng, đã biết, sensei.” Nghiêm cẩn cúi người chào.

“Thay quần áo, chuẩn bị ăn cơm trưa. Buổi chiều tiến hành luyện tập liên kích và huấn luyện đánh sâu.” Ma đầu mà ma đầu!

“Vâng.”

Hôm nay trên bàn cơm nhà Sanada, trừ bỏ đám đệ tử chúng tôi và chị tôi ra, còn có hai người quen nữa ―― Yukimura Seiichi và Yanagi Renji.

Nhưng hiện tại tôi đã không còn khí lực tò mò người khác, miễn cưỡng chống thân thể đau nhức duy trì lễ nghi trên bàn cơm. Đột nhiên nhận được ánh mắt quan tâm của chị đang thân mật sóng vai ngồi với con trai lớn nhà Sanada, tôi lập tức chớp chớp mắt, bày ra biểu cảm đáng thương ủy khuất của tiểu cẩu cẩu, thành công khiến cho chị chú ý nhiều hơn.

Hì hì, Sanada Kamechirou, anh thấy chưa, chị tôi quả nhiên vẫn thiên hướng tôi! (Tác giả Phi: BT! Giờ mà vẫn còn đi tranh thủ tình cảm sao, xem ra cô còn chưa quá mệt đâu. Tôi muốn lão nhân ngược đãi cô tàn khốc hơn nữa! Kimiko: tôi đánh bay cô PIA!)

“Người tên Nakamura-san kia thoạt nhìn rất mệt mỏi, đúng là đáng thương. Ở điểm này, Genichirou và lão nhân Sanada rất giống nhau đấy, ha ha.” Yukimura thấp giọng nói.

“Trình độ tương tự của Genichirou và lão thái gia Sanada là 78%, trình độ tương tự của anh trai Sanada và lão thái gia là 54%, trình độ tương tự của hai anh em là 69%.” Yanagi Renji nhắm mắt lại, báo ra số liệu tính toán được.

“Khi ăn cơm không được nói chuyện.” hiển nhiên Sanada không chịu nổi hai người này kẻ xướng người hoạ.

Sau bữa cơm trưa, trong đình, ánh mặt trời cuối tháng tư lẳng lặng chiếu vào giàn hoa trên mái, ống trúc hứng nước thỉnh thoảng phát ra tiếng ‘giọt, giọt’. Tôi ngồi ở trên sàn đạo quán, buông tóc, hưởng thụ sự yên tĩnh.

“Rất xin lỗi, đã quấy rầy rồi.” Bên dưới dàn hoa leo, một mỹ thiếu niên mảnh khảnh đi tới.

“Không sao, cậu cũng thật tinh mắt đấy, đây là nơi thư thái nhất trong đạo quán.” Tôi cười chào hỏi với cậu ấy.

“Ồ? Tớ có thể hiểu là cậu đang khích lệ cậu sao?” trong mắt Yukimura dần hiện lên một tia nghịch ngợm.

“Áck? Ha ha ha, tớ vốn rất tinh mắt mà!” Vuốt gò má vui vẻ cười.

Sau đó, hai người đều ngồi ở bên trong tĩnh đình, ai cũng không lên tiếng.