Đừng Lìa Cành

Chương 22

Bước sang tháng 12, gần đây Lâm Yến bận vì《 Thanh Hành Lục 》bước vào giai đoạn cuối, Cố Ly cũng không nhàn rỗi, ngày ngày dính cùng một chỗ với An Nghênh, hai người cứ như đang muốn bù lại toàn bộ khoảng thời gian không thể bầu bạn bên nhau.

Lúc đi ra khỏi tiệm quần áo trời đã gần hoàng hôn, An Nghênh nhìn mảng lớn mây đỏ đề nghị Cố Ly, “Hôm nay Thời Viễn trở về, bốn người chúng ta tụ tập một hôm?”

“Được, chúng ta đi đâu ăn đây?”

“Thanh Hòa Hiên đi, khung cảnh tốt lại còn gần.”

Cố Ly nói “Ok” liền gửi tin nhắn cho Lâm Yến để khi nào anh tan làm thì tới.

Hai người đi thẳng vào phòng bao ngồi chờ bọn họ, chơi di động một hồi lại tán gẫu một chút, cũng không lâu lắm Tống Thời Viễn đã tới rồi.

Anh ta vừa tiến vào liền ôm An Nghênh một hồi, “Vợ, nhớ chết anh rồi.”

An Nghênh đẩy mặt anh ta, “Cố Ly còn ở đây, chú ý một chút.”

“A, đúng!” Lúc này Tống Thời Viễn mới quay đầu chào hỏi Cố Ly, “Đã lâu không gặp nha Cố Ly.”

Khóe miệng Cố Ly hơi cong, “Đúng vậy, đã lâu không gặp.”

Tống Thời Viễn kéo ghế ra ngồi bên cạnh An Nghênh, “Nhưng thời gian trước tôi và A Yến từng gặp cậu.”

Anh ta “Ấy” một tiếng, kịp phản ứng: “Chính là ở cửa nhà hàng này.”

Cố Ly nhớ lại mấy giây mới biết là hôm gặp mặt Hướng Lĩnh Nhiên bị bọn họ nhìn thấy, “Cùng một người bạn tới đây ăn cơm thôi.”

Tống Thời Viễn chẳng giữ lại chút mặt mũi cho Lâm Yến, không chút lưu tình bán sạch, “Hôm đó sau khi A Yến nhìn thấy còn ăn không ngon nữa kìa.”

Cố Ly nghe vậy động tác uống nước hơi chậm lại, anh ghen?

Di động rung lên, Lâm Yến gửi tin nhắn tới: [Anh đến rồi, ở phòng nào?]

Cố Ly vội trả lời.

Không tới vài phút Lâm Yến đã đẩy cửa bước vào, anh đi thẳng về phía Cố Ly, cởi áo choàng dài treo một bên rồi ngồi xuống bên cạnh cô, “Order chưa?”

“Chưa, chờ anh tới.”

Lâm Yến “Ừ” một tiếng lấy điện thoại ra bắt đầu chọn món.

Tống Thời Viễn mặt đầy không vui ồn ào: “A Yến, sao cậu có thể làm như không thấy tôi vậy hả?”

Lâm Yến nhấc mí mắt liếc anh một cái, giọng biếng nhác: “Những con heo nhỏ cậu nuôi kia có thể thấy cậu là được.”

Tống Thời Viễn nghẹn họng ôm An Nghênh cầu an ủi, “Vợ, em nhìn xem, cậu ta bắt nạt anh!”

An Nghênh không chút chân thành sờ đầu dưa của anh ta một cái, “Cậu ta bắt nạt anh không phải ngày một ngày hai, em cũng đã quen rồi mà anh còn chưa quen?”

“…”

Cố Ly cắn môi dùng sức nhịn cười.

Tống Thời Viễn tức sắp phát khóc.

Từng món ăn được đưa lên, đồ ăn mỗi người thích đều có.

Cố Ly gắp một đũa gà chảy nước miếng* đặt vào bát của Lâm Yến, “Món này ăn rất ngon.”

(*Gà chảy nước miếng: Món ăn nổi tiếng Tứ Xuyên, có cái tên độc lạ này là vì vừa nhìn đã khiến người chảy nước miếng, cộng thêm vị cay kích thích tuyến nước bọt.)

Lâm Yến mặt không đổi sắc ăn xong dưới ánh mắt khiếp sợ của Tống Thời Viễn, còn đánh giá một câu: “Thật sự không tệ.”

Cố Ly lại gắp cho anh một món khác.

Mí mắt Tống Thời Viễn run lên, cảm thấy Lâm Yến điên rồi, “A Yến, cậu bắt đầu ăn cay từ khi nào…”

Lâm Yến vội ho khan, hất cằm hướng về phía Cố Ly khẽ lắc, ánh mắt Tống Thời Viễn chợt lóe, ăn ý nói tiếp: “À, tôi quên, đã từ lâu rồi.”

Cố Ly nghe vậy ghé sát vào Lâm Yến, “Trước kia anh không ăn cay ư?”

“Không hay ăn.” Lâm Yến không sao cả cười cười, “Bây giờ cảm thấy ăn khá ngon.”

Khẩu vị thay đổi là vì cô? Mắt Cố Ly hơi cong, đầu quả tim dâng trào ngọt ngào.

Lâm Yến thấy cô cười trong lòng vô cùng ngứa ngáy, lại không thể làm gì vì ở đây còn hai con kỳ đà cản mũi sáng chói.

Cơm nước xong cả đám ra khỏi phòng ăn, lúc tới cửa có một mỹ nhân trang điểm đậm đi từ phía trước tới, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều nhiếp nhân tâm phách*.

(*Nhiếp nhân tâm phách – 摄人心魄: Mô tả những điều đẹp đẽ đến mức khiến người nhìn đánh mất chính mình.)

Cô ấy dừng ở trước mặt Lâm Yến, “Thật đúng là không khéo, tôi mới tới mà cậu lại phải đi.”

Lâm Yến cười nói: “Tôi cũng không có thời gian cùng cô ăn cơm.”

Kiều Vân nhướng mày, lúc này mới chú ý tới Cố Ly bên cạnh Lâm Yến.

Ánh mắt hai người giao nhau mấy giây, Cố Ly cười nhạt khẽ gật đầu, Kiều Vân cười một tiếng đáp lại.

“Qua bên kia nói một chút?” Kiều Vân hỏi.

Lâm Yến đồng ý, hai người đi tới bên bồn hoa cách đó không xa.

Cố Ly quét mắt nhìn bóng lưng hai người sóng vai liền thu hồi tầm mắt.

Tống Thời Viễn không chê lớn chuyện bắt đầu khích bác, “Cố Ly, cậu cứ yên tâm để A Yến như vậy sao?”

Vẻ mặt Cố Ly chân thành nói từng chữ từng câu, “So với tin chính mình, tôi càng tin anh ấy.”

An Nghênh âm thầm nhéo đùi Tống Thời Viễn, Tống Thời Viễn ăn đau không dám nói bậy nữa.

Bên này Kiều Vân đi thẳng vào vấn đề, “Gần đây anh cậu trốn tránh cái gì?”

“Cái này tôi không biết.” Lâm Yến lơ đễnh nhún vai một cái.

Kiều Vân khẽ “À” một tiếng rõ ràng là không tin, “Cậu đừng giúp anh ấy lừa gạt tôi.”

“Aiz.” Lâm Yến khoanh tay trước ngực lười biếng hơi dựa vào cột đèn bên cạnh, “Cô lại chọc cho anh ấy tức giận rồi phải không? Anh tôi cũng lớn rồi.”

Nói tới đây Kiều Vân liền hiểu, “Tôi chỉ muốn anh ấy theo đuổi mình nhiều chút thôi mà, cậu nói cho tôi biết anh ấy ở đâu, lần này tôi không muốn ầm ĩ với anh ấy.”

“Được.” Lâm Yến nói một địa chỉ.

Kiều Vân nhoẻn miệng vỗ vỗ bả vai anh, “Chú em vẫn rất đáng tin!”

Lâm Yến làm như không nghe thấy, trơ ra không cười nhìn cô một cái, “Đi đi.”

“Ey, chờ chút.” Kiều Vân gọi anh lại, “Em gái xinh đẹp đứng bên cạnh cậu hồi nãy là bạn gái à?”

“Thì sao?”

Kiều Vân “Chậc chậc” hai tiếng: “Ánh mắt cô ấy nhìn tôi cũng không có nửa phần ghen tức nhỉ.”

Lâm Yến yên lặng mấy giây khoát khoát tay rời đi.

“Tiếp theo về nhà?” Lâm Yến đến bên người Cố Ly hỏi.

“Tiểu Nghênh vừa nói muốn đi KTV.”

“Được, vậy đi thôi.”

Lâm Yến vừa định dắt tay Cố Ly ai ngờ Tống Thời Viễn đột nhiên xông tới kéo cánh tay anh đi về phía trước.

“A Yến, vài ngày không gặp chúng ta trò chuyện đôi câu chứ?”

Lâm Yến: “…”

Cũng không phải rất muốn hàn huyên với cậu.

Cố Ly và An Nghênh tay trong tay đi ở phía sau, Lâm Yến quay đầu nhìn cô như muốn xác nhận cô có ngoan ngoãn đi theo hay không, Cố Ly nháy mắt một cái đáp lại.

Rất nhiều thời điểm, chúng ta không cần phải dốc sức đi tìm tình yêu, ở một chớp mắt nào đó có người ngoái đầu nhìn lại, tình yêu đã nảy mầm.

Mấy người xuyên qua đường phố ngựa xe như nước đến KTV, Cố Ly và An Nghênh vào phòng bao trước, Lâm Yến bị Tống Thời Viễn lôi đến khu hút thuốc.

Tống Thời Viễn móc hộp thuốc lá giũ ra một điếu đưa cho anh, Lâm Yến không nhận mở cửa sổ ra tì khuỷu tay lên, “Không hút, cậu cũng cách tôi xa một chút.”

“Cố Ly không thích cậu hút thuốc?” Tống Thời Viễn đứng sang một bên châm thuốc.

Lâm Yến nhìn một đôi tình nhân gây gổ dưới gốc cây đại thụ bên ngoài cửa sổ nhàn nhạt nói: “Cô ấy chưa từng yêu cầu tôi cái gì.”

Động tác hút thuốc của Tống Thời Viễn dừng lại, “… An Nghênh lại hạn chế tôi đủ thứ, ví dụ như không thể để cô ấy là người kết thúc cuộc trò chuyện trên WeChat, phong cách mặc quần áo phải dựa trên sở thích của cô ấy, còn nữa, mỗi ngày kỉ niệm ở cùng cô ấy đều không thể quên.”

Lâm Yến khẽ xùy, “Cái giọng khoe mẽ này của cậu đã đủ chưa?”

“Tôi còn rất tò mò, sao cậu có thể theo đuổi được Cố Ly?” Tống Thời Viễn dời sang chuyện khác hỏi một câu, “Là tối hôm đó cậu xúc động tỏ tình?”

“… Không, chỉ ôm một cái.”

“Một cốp xe hoa tươi?”

“… Tôi chưa từng tặng hoa cho cô ấy.”

“Món quà đắt tiền tinh xảo?”

Lâm Yến: “…”

Tống Thời Viễn kinh sợ trợn mắt há hốc mồm, thuốc cũng quên rút ra, “A Yến à…”

Anh ta dần tiếp nhận sự thật này nói: “Vừa rồi lúc Kiều Vân kéo cậu đi nói chuyện, tôi cố ý chọc tức Cố Ly, cô ấy rất tin tưởng cậu.”

Lâm Yến đứng tại chỗ hồi lâu không lên tiếng.

Tống Thời Viễn thấy vậy kéo anh về phòng bao, “Đi thôi, đứng đây suốt cũng không tốt.”

Trong phòng bao An Nghênh đang cầm micro hò hét, Cố Ly ngồi trên sofa yên lặng nghe.

Lâm Yến bước vào cửa. ánh mắt chẳng cần tìm kiếm liền rơi trên người cô, Cố Ly nghiêng đầu nhìn thấy anh không tự chủ cong khóe môi, nụ cười này vừa ngọt ngào vừa dịu dàng, trong lòng Lâm Yến giống như bị vuốt mèo cào nhẹ.

Anh đi mấy bước tới ngồi xuống cạnh cô, cúi đầu dựa gần, “Em không hát à?”

Cố Ly lắc đầu, nhớ tới lời nói của An Nghênh năm lớp 11 liền ghé sát bên tai anh nói: “Em muốn nghe anh hát.”

“Được.” Lâm Yến cảm thấy mình rất thích loại không khí nói chuyện thân mật này, anh ôm cô, “Muốn nghe bài nào?”

“《 Bông hoa bao quanh mặt trời rực rỡ 》, biết không?”

“Từng nghe qua.”

An Nghênh đã hát xong, Lâm Yến đứng lên chọn bài sau đó cầm micro lên.

Sau khi nhạc đệm vang lên, anh nhìn lời phụ đề cất tiếng hát, âm sắc sạch sẽ như một thiếu niên, nhưng lại nhiều hơn vài phần từ tính.

“Trời xanh như một bức thư tình được gột rửa

Những giai điệu vang lên nhịp nhàng

Gió nhè nhẹ thổi như lúc theo đuổi những giây phút hoan du

Xoa dịu thế giới hoang vu này

Tiếng ve kêu râm ran làm náo loạn cả hành trình của bồ công anh 

Nghênh đón những cơn gió mưa thăng trầm

Tia nắng và giọt sương long lanh trong suốt

Giống như nhiệt độ trong đôi mắt em

Trái tim tôi là bông hoa bao quanh bởi mặt trời rực rỡ

Đi tìm chốn dừng chân trong đôi mắt em

Hồi hộp chờ đợi câu trả lời

Tôi ấp ủ những hồi ức xuân hạ thu đông

…”

(Lời bài hát được tham khảo từ WZhuang, link nhạc và vietsub.)

An Nghênh đột nhiên nhích tới bên người Cố Ly, “Ly Ly, cuối cùng cậu ta cũng hát trọn vẹn cả bài, sinh nhật cậu ta hồi lớp 11 cũng chỉ hát một đoạn ngắn.”

Ánh mắt Cố Ly không rời khỏi Lâm Yến, gò má anh lúc sáng lúc tối có cảm giác hời hợt khó gần, chẳng qua, “Lúc anh ấy hát còn rất nghiêm túc, thiếu đi cái loại lười nhác kia.”

“Không phải!” An Nghênh xiên một miếng kiwi trong đĩa trái cây phản bác, “Cũng chỉ lần này thôi.”

Ánh mắt Cố Ly lóe lên bưng cốc nước trái cây nhấp một ngụm đè xuống trái tim đập rộn, Lâm Yến hát xong cô mới đứng lên đi WC.

Rửa tay xong, trên đường trở về đột nhiên có một cánh tay thò ra kéo cô vào phòng bao cách vách.

Cố Ly bị người nọ áp lên tường, trong lòng hoảng sợ vừa định kêu lên, nụ hôn thân thiết rơi xuống, hơi thở quen thuộc khiến cô không phản kháng nữa.

Lâm Yến hôn Cố Ly một lúc lâu mới chịu buông ra, cơ thể anh vẫn áp sát cô, “Vốn đã rất nhiều ngày không gặp em, hai kỳ đà cản mũi còn không hiểu chuyện chút nào.”

Cố Ly nghe được tia ấm ức trong giọng nói của anh, hiếm khi cô chủ động một lần, “Tối nay em về cùng anh?”

Lâm Yến ghé đầu lên vai cô cười nói: “Được đấy, nhưng anh còn chưa dọn dẹp, em phải tiếp tục ngủ trong phòng ngủ chính rồi.”

Cố Ly lí nhí: “… Anh có thể ngủ cùng em.”

Lâm Yến bỗng ngẩng đầu lên nhìn cô, trong bóng tối, ánh mắt cô vẫn sáng ngời.

Giọng Lâm Yến có vẻ hơi bất đắc dĩ: “Em yên tâm anh quá à.”

Gò má Cố Ly nóng lên, mím môi không nói.

“Đi thôi, về nhà.” Lâm Yến không trêu cô nữa, mở cửa, “Nói với Thời Viễn một tiếng.”

“Ừm.”

Hai người trở lại phòng bao, sau khi chào hỏi thì cầm áo khoác với túi xách lên đi trước.



Sau khi về đến nhà, Cố Ly đứng ở ban công nói chuyện điện thoại với bà ngoại xong mới nhìn thấy app âm nhạc trên điện thoại hiện lên ca khúc mới của Hướng Lĩnh Nhiên, nhớ tới câu nói của Tống Thời Viễn lúc ăn cơm, cô vào phòng ngủ tìm Lâm Yến.

Anh đang lấy chăn trong tủ quần áo, Cố Ly tiến lên trước ngăn anh lại, “Lâm Yến, câu nói hồi nãy của em là nghiêm túc.”

Lâm Yến nhìn cô không nói lời nào.

Mắt Cố Ly nhìn vạt áo không dám đối mặt với anh, “Cũng không thể để mỗi lần em tới anh đều phải ngủ trên sofa…”

Lâm Yến buông tiếng thở dài: “Ngày mai anh dành thời gian thu dọn phòng khách là được.”

Cố Ly gật đầu nói chuyện khác: “Hôm em và bạn ăn cơm ở Thanh Hòa Hiên anh đã nhìn thấy?”

“Chậc, cái tên Tống Thời Viễn miệng rộng này.” Anh không chối bỏ.

Cố Ly nói thẳng: “Anh ghen.”

Tai Lâm Yến nóng lên nói sang chuyện khác, “Muốn tắm không?”

“Trước khi đi tắm.” Cố Ly nhìn lỗ tai ửng đỏ của Lâm Yến nhẹ giọng nói, “Cậu ấy chẳng qua chỉ là bạn của em, em với cậu ấy không có cảm xúc gì, chỉ đối với anh…”

Cố Ly chợt ngừng, không nói thêm gì nữa.

Lâm Yến cụp mắt nhìn cô, ánh mắt trầm ngâm, “Ừm.”

Dưới ánh mắt như thiêu đốt của Lâm Yến, Cố Ly cùng tay cùng chân đi vào nhà vệ sinh, “… Em đi rửa mặt.”

Lâm Yến chống tay lên tủ quần áo không tiếng động cười một lúc lâu mới cầm quần áo đi vào nhà vệ sinh trong phòng khách tắm.

Chờ anh sửa soạn xong, đi ra đã thấy Cố Ly ngoan ngoãn nằm trên giường.

Cô dùng chăn che đầu, Lâm Yến không nhìn thấy vẻ mặt của cô, nhưng hẳn là cô đang xấu hổ.

Anh tới bên kia vén chăn lên nằm vào, giải cứu cô từ trong chăn ra, giọng chế nhạo: “Không khó chịu à?”

Cố Ly không trả lời, cái đầu xù thừa cơ hội ghé sát vào ngực anh, đưa tay ôm lấy eo anh, còn không quên bổ sung một câu: “Có thể không?”

Lâm Yến thật sự bị cô đánh bại, nhưng anh lại động lòng với sự chủ động của cô, “Em nói sao?”

Anh làm một bộ nhâm quân thải hiệt*.

(*Nhâm quân thải hiệt – 任君采撷: Mặc người thu thập.)

Cố Ly cũng không nhịn được nhích lại gần hôn yết hầu của anh một cái, lại dời môi xuống hôn nốt ruồi bên cạnh kia.

Hôn rất nhẹ, cũng không ngừng nghỉ, làm phòng tuyến của Lâm Yến nháy mắt đã tan rã.

Anh đúng là đã đánh giá mình quá cao, với Cố Ly, anh nào có cái gì gọi là lực tự chủ đáng nói?

Anh bỗng xoay người một cái đè Cố Ly dưới người vùi đầu hôn lên, trán, chóp mũi, gò má, môi, lưu luyến từng chỗ từng chỗ, cuối cùng rơi vào xương quai xanh của cô, hô hấp của Lâm Yến biến nặng.

Cố Ly cũng không ngăn động tác kế tiếp của anh, nhưng anh lại từ trên người lùi ra, trì hoãn một hồi mới khàn khàn mở miệng: “Ít đông tây đi, ngủ thôi Cố Ly.”

Phản ứng của thân thể anh với Cố Ly vô cùng rõ ràng, anh nhẫn nhịn, anh khắc chế như vậy khiến lòng cô rung động mãnh liệt.

Hai người mỗi người một bên gối không ai dám đụng ai nữa.

Tay chân Lâm Yến khép lại ít nhiều có chút mất tự nhiên, chẳng bao lâu hô hấp Cố Ly chậm lại, cô không tim không phổi ngủ mất.

Lâm Yến xoay người lấy tay làm gối nhìn cô, anh giơ tay lên nhẹ nhàng đụng chóp mũi cô, không biết vì sao lại bật cười nói: “Thật là hết cách với em.”

……

Lúc trời sáng Cố Ly bị chuông điện thoại đánh thức, cô mơ màng buồn ngủ sờ tới tủ đầu giường ấn nghe, tiếp tục rúc trong chăn nhắm mắt nói: “Alo? Xin chào.”

Đầu bên kia yên lặng lúc lâu mới lên tiếng: “Xin chào, xin hỏi cô là?”

Cố Ly buồn bực, không biết cô là ai tại sao lại gọi cho cô? Cô mở mắt nhìn giao diện điện thoại nháy mắt liền tỉnh táo.

Cô kịp phản ứng, kiên trì mở miệng: “Dì, chào dì, cháu là Cố Ly.”

Cô một bên đáp lời một bên vỗ vỗ gò má Lâm Yến đánh thức anh.

“Cố Ly? Bạn gái A Yến sao? Tên nhóc này, chuyện lớn như vậy cũng không nói với mẹ.”

Cố Ly luống cuống tay chân căn bản không biết trả lời như thế nào, may mà vào lúc này Lâm Yến tỉnh, Cố Ly vội kín đáo đưa điện thoại cho anh, cuống cuồng làm một khẩu hình với anh.

Lâm Yến nhìn màn hình gọi tới, vẻ mặt anh như thường cầm điện thoại lên để bên tai, “Mẹ.”

“Ừm, không phải ba mẹ đang xuất ngoại du lịch à?”

“Mẹ như vậy cũng không sợ hù dọa cô ấy?”

“Nói sau đi, cứ thế đã.”

Lâm Yến cúp máy để một bên nhìn về phía Cố Ly, vẻ mặt cô có chút đờ đẫn, anh giơ tay lên sờ sờ mặt cô, nhẹ giọng hỏi: “Sợ?”

Bởi vì vừa tỉnh nên cả người anh lộ vẻ lười biếng hơn so với bình thường, giọng trầm thấp cũng càng trêu chọc người.

Cố Ly lắc đầu hơi áy náy, “Em ngủ mơ hồ, không chú ý là điện thoại của anh nên đã nghe máy.”

“Không sao, bọn họ sớm muộn cũng sẽ biết.” Anh thờ ơ nói.

Sau một đêm đầu tóc quần áo hai người đều có chút xộc xệch, cổ áo T-shirt của Cố Ly mở toang ra nhưng bản thân cô cũng không phát hiện.

Lâm Yến lơ đãng liếc thấy liền dời mắt, anh tùy tiện cào tóc xuống giường, “… Anh ra ngoài rửa mặt trước.”

Cố Ly vẫn còn hơi mơ màng, cô cũng vào phòng vệ sinh rửa mặt thay quần áo.

Thấy mình trong gương mới hậu tri hậu giác biết vì sao vừa rồi Lâm Yến lại có phản ứng kì quái như vậy, cô giả vờ như không có chuyện gì xảy ra kéo cổ áo lên nặn một chút kem bắt đầu đánh răng, nhưng lỗ tai lại phản bội chủ nhân, lặng lẽ ửng đỏ.