Đừng Lìa Cành

Chương 15

Khi Cố Ly đi qua con đường trúc nhỏ ra khỏi phòng khám Trung y mới phát hiện bên ngoài đã mưa như trút nước.

Sợ túi thuốc trên tay bị nước mưa làm ướt, cô ôm trong ngực rồi lấy ô từ túi xách ra.

Có người vội vã chạy mưa trên hành lang vào phòng khám, cô bước sang bên cạnh vài bước, lấy điện thoại mở app đặt taxi, có lẽ do trời mưa nên nhiều người đặt, cô đợi một lúc vẫn chưa có ai đến.

Cố Ly nhìn cơn mưa nặng hạt bất đắc dĩ thở dài, chuẩn bị trở lại đại sảnh chờ mưa tạnh.

Cô vừa xoay người thì nhìn thấy người đàn ông mặc đồ đen đang mở ô che mưa, dáng người cao lớn trong màn mưa mờ ảo vẫn hút mắt.

Lâm Yến hiển nhiên cũng nhìn thấy cô, anh sững sờ một lúc rồi bước thẳng đến chỗ cô.

“Lâm Yến.” Cố Ly chào hỏi trước.

“Ừm.” Lâm Yến ngước mắt nhìn lướt qua ba chữ “Thụy Thảo Đường” trên tấm bảng sơn màu nâu, nặng nề nói: “Bị bệnh à? Sao cậu không đi vào?”

Anh đứng trước chắn phần lớn gió mưa, Cố Ly nhích túi thuốc về phía trước rồi giải thích: “Không phải, là bà ngoại tôi, khi trời trở lạnh tay chân bà sẽ lạnh buốt, tôi nghe nói bác sĩ ở đây bán thuốc ngâm chân khá hữu dụng.”

Lúc này Lâm Yến mới để ý đến túi thuốc trong lòng cô, trời mưa to như vậy hẳn là cô không bắt được xe.

Anh di chuyển cán ô, chiếc ô màu đen nghiêng mình chạm nhẹ vào chiếc ô màu xanh lam của Cố Ly.

Anh hơi cúi người nhìn cô, ánh mắt của Cố Ly như bóng trăng trên mặt suối khiến anh nguyện ý mê đắm.

“Nhà tôi ở gần đây, Cố Ly, về cùng tôi nhé?”

Cố Ly đứng ở huyền quan nhà Lâm Yến, nghe thấy tiếng đóng cửa sau lưng, cô chợt hoàn hồn, hình như vừa nãy cô bị mê hoặc nên gật đầu một cái, có chút cam chịu lấy túi thuốc từ áo khoác của Lâm Yến đặt lên tủ, lại run run treo chiếc áo lên giá.

Trong lúc hành động, cô lặng lẽ liếc nhìn logo áo, là một nhãn hiệu cao cấp.

“…”

Thế mà anh thực sự dùng nó để bọc túi thuốc cho cô? Cũng quá “xa xỉ” rồi.

“Cố Ly, mang vào đi.” Lâm Yến đặt một đôi dép nữ dưới chân cô, anh tự giải thích, “Là của mẹ tôi, thỉnh thoảng bà ấy sẽ qua đây.”

Cố Ly ngoan ngoãn thay dép.

“Cứ tự nhiên.” Anh nói.

Lâm Yến vào bếp rót một ly nước nóng cho Cố Ly và lấy thức ăn cho Coca.

Cố Ly cầm ly nước trong tay quan sát động tác của Lâm Yến, “Cậu nuôi mèo sao?”

“Ừ, giống mèo Chinchilla, nó tên là Coca.”

Lâm Yến đổ thức ăn cho mèo vào đĩa, đi vào phòng ngủ bế Coca ra ngoài, anh ngồi xuống ghế sofa để Coca nằm trên đùi mình ăn.

Cố Ly nhìn thấy Coca đáng yêu mà ngứa tay, “Tôi có thể sờ không?”

Lâm Yến khẽ nâng cằm ngỏ ý cô có thể sờ thoải mái.

“Meow~” Coca ngẩng đầu lớn tiếng gọi Cố Ly, lắc lắc cái đuôi rồi tiếp tục ăn.

Vì hành động nịnh nọt của Coca, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Lâm Yến đổ dồn về phía Cố Ly, Coca từ trước đến nay luôn không phản ứng với người lạ, càng già càng lười biếng, từ khi nào biết tỏ vẻ đáng yêu vậy?

Không đợi Lâm Yến suy nghĩ sâu xa, lời nói tiếp theo của Cố Ly đã giải đáp nghi ngờ của anh, giọng nói rất nhẹ nhàng nhưng lại nặng nề rơi vào tai anh.

Cô nói, “Tôi cũng từng nuôi một con Chinchilla vào lớp 11, nó rất giống với Coca, tôi nhặt nó ở quảng trường trung tâm, nhưng mới nuôi được vài ngày thì mẹ tôi đã đưa nó trở lại.”

Thời gian, địa điểm và những cử chỉ không thể giải thích được của Coca, tất cả đều trùng khớp, tâm trạng Lâm Yến rối loạn đến mức không thể kiểm soát được biểu cảm của mình, anh đặt Coca xuống sofa rồi ném lại một câu “Tôi đi vệ sinh”.

Sự chú ý của Cố Ly đổ dồn vào Coca, cô không phát hiện điều bất thường ở anh.

Lâm Yến dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo trong phòng tắm chậm rãi giải tỏa tâm lý, thay đổi thành tính cách thường ngày, trong nhiều năm qua, anh đã bỏ qua chuyện Coca mất tích, tất nhiên cũng sẽ quên mất sự hiện diện của người xa lạ từng chăm sóc nó.

Khi ấy anh tự cho rằng mình đúng, dẫn đến quyết định sai lầm khiến anh nhớ mãi không quên suốt bao nhiêu năm.

Giờ đây, anh đã biết, người mình mong ngóng bấy lâu chính là Cố Ly, hình ảnh người xa lạ trong đầu đã trở nên rõ ràng.

“Lâm Yến, trời tạnh rồi, tôi về trước nhé.” Cố Ly gọi anh từ ngoài cửa, giọng nói vọng qua cửa kính thủy tinh.

Anh mở cửa, “Tôi đưa cậu về.”

Lâm Yến không cho cô cơ hội mở miệng từ chối, anh đi thẳng vào phòng ngủ, mặc một chiếc áo len màu đen, cầm chìa khóa xe và túi thuốc rồi gọi cô: “Đi thôi.”

“…”

Câu nói “Tôi có thể tự đi” của Cố Ly đã bị chặn lại bởi một loạt các hoạt động của anh.

Hai người bước ra cửa, hôm nay Lâm Yến không vuốt tóc, tóc mái lòa xòa trên trán, bộ trang phục thường ngày của anh không khác gì bộ anh mặc hồi cấp ba.

Cố Ly vô thức nhìn anh thêm vài lần nữa.

Trong lúc chờ thang máy Lâm Yến đã nhận ra, anh hưởng thụ ánh mắt bí mật của Cố Ly, cố nén ý cười bên khóe miệng, giả vờ thờ ơ hỏi: “Sao thế?”

Không có gì phải nói dối cả, Cố Ly thẳng thắn: “Cậu mặc thế này trông trẻ ra đấy.”

Lâm Yến: “…”

Cố Ly, nếu cậu không muốn khen thì có thể không khen.

Trên đường đi, Lâm Yến nói với cô, “Con mèo cậu nhặt được vào năm lớp 11 là Coca.”

Cố Ly ngây người, sau đó quay đầu phản ứng, “… Thật ư?”

Cô hiếm khi bị kích động, khẽ cong môi, đôi mắt tròn xoe mở to.

Lâm Yến cười nói: “Tôi vẫn giữ chuông và quần áo.”

“Bảo sao tôi lại có cảm giác quen thuộc khi nhìn thấy Coca.”

Cố Ly dứt lời, trong xe liền trầm mặc.

Lâm Yến: “…”

Thế thôi à? Không phải nên nhân cơ hội hỏi một câu “Sau này tôi có thể đến gặp Coca thường xuyên không?” blabla sao??

Anh đang cố gắng lôi kéo quan hệ với cô, nhưng cô không muốn tiếp xúc quá nhiều với anh.

Rốt cuộc vấn đề nằm ở chỗ nào?

……

Khi Cố Ly đi tìm Lâm Trạch Nhuận, anh đang ở trong nhà kính cầm bình tưới cây, động tác rất tỉ mỉ và nhẹ nhàng.

Anh luôn đối xử với mọi người và mọi vật như vậy, Cố Ly im lặng đứng một bên không quấy rầy.

Lâm Trạch Nhuận tưới chậu cây cuối cùng mới phát hiện sự hiện diện của Cố Ly, anh mỉm cười bất đắc dĩ, “Em nên gọi anh.”

“Không sao, em thích nơi này.” Cố Ly cảm thấy trái tim mình cũng bị nhiệt độ ấm áp trong nhà kính trồng hoa bao bọc, “Thật khiến người ta cảm thấy thoải mái.”

“Em có thể đến tùy thích.” Anh dừng một chút, “Đương nhiên, không phải với tư cách bệnh nhân.”

Cố Ly nhìn những cánh hoa màu vàng tươi trong tay, lan vũ nữ dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Lâm Trạch Nhuận càng trở nên xinh đẹp, cô khẽ lay lay, “Em đã gặp cậu ấy.”

Cố Ly không nói “cậu ấy” là ai, Lâm Trạch Nhuận hiểu ngay từ vẻ mặt của cô, “Em vẫn còn thích cậu ấy.”

“Thật ra những năm gần đây em rất ít khi nghĩ đến cậu ấy, nhưng em biết tình cảm của mình dành cho cậu ấy chưa bao giờ bị phai nhạt theo thời gian, bây giờ gặp lại, em cố tình xa lánh không trò chuyện với cậu ấy, em sợ cậu ấy tự dưng nói mấy câu như “Chuẩn bị kết hôn” hoặc “Vừa kết hôn”, tất cả đều có thể đẩy em vào vực sâu của nỗi đau.”

Cố Ly nhắm mắt ổn định tâm trạng rồi nói tiếp: “Hiện tại cậu ấy chưa có bạn gái, nhưng em không dám tưởng tượng trái tim cậu ấy có thể ở bên em, anh Trạch Nhuận, em không muốn tiếp xúc với cậu ấy quá nhiều, anh biết không, em không phải tuýp người dễ buông bỏ tình cảm của mình, mối quan hệ càng thân thiết, em càng không thể dứt ra khỏi nó.”

Lâm Trạch Nhuận yên lặng lắng nghe, từ trước đến nay anh luôn cảm thấy Cố Ly rất sáng suốt, có nhận thức rõ ràng.

Cũng giống như lần đầu tiên anh gặp cô vào giữa mùa hè năm đó, vẻ mặt cô không biến sắc nhẹ nhàng nói: “Bác sĩ, em bị ốm.”

Nhưng sáng suốt là một chuyện, không để ý lại là chuyện khác, bên ngoài càng lạnh nhạt, bên trong càng nhiều thương tích.

“Cố Ly.” Lâm Trạch Nhuận nhẹ giọng nói, “Em nhớ lần đầu tiên bệnh tình của mình có chuyển biến tốt đẹp là khi nào không?”

Sao có thể quên?

Cố Ly bắt đầu khám bác sĩ tâm lý sau khi tốt nghiệp cấp ba, Lâm Trạch Nhuận có tiếng tăm ở Nhạn Nam nên cô đã tìm đến anh, cô cũng bắt đầu vẽ truyện tranh từ lúc đó.

Khi chọn trường đại học, cô không ở lại Nhạn Nam mà cố ý đến thành phố Lâm, ngay từ năm nhất, cô vừa làm gia sư vừa vẽ truyện tranh, thời gian chia làm hai phần.

Có thể do cô có năng khiếu về mảng truyện tranh, đến năm ba đại học cô đã đạt được thành tựu trong giới, cô ký hợp đồng với nền tảng và nhận được một khoản thu nhập cố định hàng tháng, phần lớn số tiền cô kiếm được sẽ chuyển cho Hà Mạn.

Cho đến khi Cố Ly nhận được tin nhắn từ bà ấy: [Ly Ly, con không cần chuyển tiền nữa, mẹ nợ con rất nhiều, con không cần mẹ đưa tiền thì cũng đừng đưa tiền cho mẹ, còn nữa, mẹ đã kết hôn rồi.]

Cứ thế, Cố Ly làm điều bà mong muốn.

Sau đó bà ngoại bán căn nhà ở thành phố Lâm đi, đưa số tiền bà tiết kiệm được trong mấy năm nay cho Cố Ly để mua một căn nhà mới.

Cố Ly chọn địa chỉ ở Nhạn Nam, bởi vì Lâm Trạch Nhuận nói, “Đối mặt với nỗi đau mới có thể thoát khỏi nỗi đau.”

Cô tách hộ khẩu, cắt đứt sợi dây ràng buộc cuối cùng với mẹ mình.

Hôm đó, Cố Ly cùng bà ngoại xem TV rồi vào phòng ngủ, có lẽ do cốc trà sữa vừa uống vừa xem TV khiến cô phải tỉnh giấc lúc mười giờ và rời giường đi vệ sinh.

Khi cô ra ngoài, cô thấy ánh đèn hắt ra trong phòng bà ngoại từ khe cửa, bình thường giờ này bà ngủ lâu rồi, Cố Ly thắc mắc định đẩy cửa bước vào thì nghe thấy bà nói chuyện với ai đó.

Giọng bên kia rất quen thuộc, Cố Ly chỉ mất nửa giây đã nhận ra.

“Con và Thành Vũ phải đi công tác, mẹ đến chăm sóc Tiểu Hàm giúp con đi.”

“Cô mời người khác đi, tôi không rảnh.”

“Mẹ đến con mới yên tâm.”

“Ly Ly tốt nghiệp rồi, tôi phải ở cùng con bé.”

“Con bé lớn như thế rồi còn cần mẹ ở cùng? Mẹ, Tiểu Hàm cũng là cháu ngoại của mẹ.”

“Không, tôi sẽ ở cùng con bé, Hà Mạn, tôi sẽ xem như hôm nay cô chưa từng gọi điện cho tôi.”

Câu nói cuối cùng của bà ngoại như một đứa trẻ bốc đồng, nghĩ đến đó Cố Ly không khỏi nở nụ cười, “Từ khi ở cùng bà ngoại, bà không bao giờ để em nấu ăn, bà nói khi bà vẫn có thể làm được thì em không cần làm, sau đó em bắt đầu vẽ tranh, bà không cho em rửa bát nữa, bà bảo đôi tay này chỉ có thể cầm bút vẽ, không thể dính mỡ dầu.”

Lâm Trạch Nhuận cúi đầu cười, cuối cùng cũng hiểu, “Chẳng trách khi anh hỏi người em biết ơn nhất là ai, em trả lời là Josephine Cochran, hóa ra là vì lí do này.”

(*Josephine Garis Cochran: bà là nhà phát minh ra máy rửa chén tự động thành công về mặt thương mại đầu tiên trên thế giới.)

Cố Ly nói “Vâng”.

“Cố Ly.” Lâm Trạch Nhuận nhẹ giọng sau khi cân nhắc, “Thử nắm lấy cơ hội gặp gỡ này, phải tin tưởng vào bản thân, em xứng đáng được yêu thương.”

Sau khi Cố Ly rời đi, Lâm Trạch Nhuận không đi ngay mà ngồi trên chiếc ghế mây bên cạnh chậm rãi uống trà, không lâu sau có người ngồi xuống đối diện anh.

“Cậu không đến đây vài ngày rồi.”

Người đối diện cười cười, “Không phải hôm nay đến rồi sao?”

Lâm Trạch Nhuận bất đắc dĩ, “Đến để?”

Đối phương không lòng vòng nữa, “Anh, em đang thích một cô gái.”

“Thật không?” Lâm Trạch Nhuận kinh ngạc, không khỏi trêu chọc, “Chuyện vui hiếm thấy.”

Lâm Yến nhếch môi phản kích, đâm thẳng vào tim anh, “So với người một bó tuổi rồi vẫn chưa kết hôn như anh thì có gì hiếm thấy?”

Lâm Trạch Nhuận: “…”

Quả nhiên, bàn về miệng lưỡi độc ác, anh không bao giờ có thể so sánh được với người này.

“Nói chuyện của cậu đi, nói anh làm gì?”

Lâm Yến tùy ý “Ừm” một tiếng rồi nói chính sự: “Anh à, anh thử nói xem vì sao cô ấy luôn tránh tiếp xúc quá nhiều với em?”

Lâm Trạch Nhuận rót một tách trà đưa cho Lâm Yến, cúi đầu suy nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ cô ấy không thích cậu, cũng coi như từ chối.”

“… Anh chắc chứ?” Trái tim Lâm Yến đang rỉ máu.

Nghĩ đến tình huống của Cố Ly, Lâm Trạch Nhuận không chắc chắn lắm, “… Cũng có thể cô ấy rất thích cậu.”

Lâm Yến: “…”

Cố Ly rất thích anh? Anh nằm mơ cũng không dám.