Đừng Lìa Cành

Chương 10

Khi Cố Ly đang ngồi ổn định tâm trạng trên xe buýt thì nhận được cuộc gọi từ bà ngoại: “Ly Ly, bà đã biết mọi chuyện rồi, đến chỗ bà ngoại đi? Để bà ngoại chăm sóc cháu.”

“Bà ơi.” Vừa mở miệng, nước mắt Cố Ly rơi xuống ngay lập tức, cô cố gắng ngừng khóc, “Cháu sẽ đến chỗ bà.”

“Được… Được.” Bà ngoại nói được không ngớt, “Cháu gái ngoan của bà, bà ngoại chờ cháu.”

Sau cuộc điện thoại, Cố Ly dựa đầu vào cửa kính lặng lẽ rơi nước mắt.

Cảnh phố ngoài cửa sổ vụt qua, tình yêu thầm kín của Cố Ly bắt đầu từ mùa hè ấm áp và kết thúc vào mùa đông đầy giá rét này.

……

Từ Giai Thiến uống một ngụm nước, dùng mu bàn tay chống cằm, “Lâm Yến, nhà hàng này không ngon sao?”

“Cũng tạm.”

“Vậy tại sao cậu ăn vài miếng đã không động đũa nữa?”

Lâm Yến cụp mắt nghịch điện thoại di động, thờ ơ trả lời: “Tôi không đói lắm.”

Từ Giai Thiến “Ồ” một tiếng nghe có vẻ hơi buồn.

Nhiệt độ trong phòng hơi cao, Lâm Yến đặt điện thoại xuống, cởi áo khoác, lấy hộp thuốc lá ra lắc một cái, “Không phiền chứ?”

Từ Giai Thiến lắc đầu ngỏ ý cứ tự nhiên.

Tay Lâm Yến đặt điếu thuốc bên miệng, khói tràn cổ họng, đột nhiên nhớ tới gần đây Coca rất kén ăn, cậu thuận miệng hỏi: “Lúc trước cậu cho Coca ăn thức ăn cho mèo loại nào?”

Hơi nước bốc lên từ nồi lẩu nóng hổi làm mờ mặt cậu, ánh mắt Từ Giai Thiến như muốn quấn lấy, mọi cử chỉ của Lâm Yến đều khiến cô si mê.

Cậu đột nhiên hỏi khiến Từ Giai Thiến không phản ứng kịp, cô ậm ờ nói bừa một cái tên.

Hai mắt Lâm Yến hoài nghi đánh giá cô, không cảm xúc ném ra một câu: “Được rồi, đi gặp Coca nhé? Gặp lại cậu hẳn là nó sẽ vui lắm.”

“Hả?” Từ Giai Thiến do dự, “Không… à, tớ…”

Trước đôi mắt như nhìn thấu hết thảy của Lâm Yến, cô không nói nổi một lí do, lòng bàn tay Từ Giai Thiến đẫm mồ hôi không dám đối mặt với cậu.

“Từ Giai Thiến, nói thật.” Cậu hờ hững nhếch môi, giọng nói lạnh lùng.

“… Tớ xin lỗi.” Từ Giai Thiến nhắm chặt mắt như cũ, không dám ngẩng đầu nhìn cậu, “Tớ đã nói dối khi cậu hỏi tớ có từng nuôi Coca trước đây không, hôm ấy tớ thậm chí còn không đến quảng trường trung tâm thành phố.”

Tay Lâm Yến khẽ run, “Chiếc chuông đỏ là thế nào?”

“Có một nhà hàng tổ chức sự kiện vào đêm Giáng sinh, đây là phần quà.” Từ Giai Thiến không dám lừa cậu nữa.

“À.” Lâm Yến giễu cợt, “Là do tôi nghĩ nhiều.”

“Rất xin lỗi Lâm Yến.” Cổ họng Từ Giai Thiến đắng ngắt, “Nhưng tớ thực sự thích cậu.”

“Đừng, tôi không nhận nổi ý thích của cậu, đương nhiên, việc này lỗi của tôi, sau này đừng tìm tôi nữa.”

Cậu nói xong liền dập tắt tàn thuốc, cầm áo khoác rời đi không chút lưu tình.

Từ Giai Thiến quay đầu nhìn theo bóng lưng cậu, cảm thấy ranh giới giữa thiên đường và địa ngục rất mong manh, sự thân thiết xây dựng từ dối trá làm sao có thể tồn tại lâu dài? Chính cô tự làm tự chịu.

Lâm Yến bước ra khỏi cửa, gió lạnh từ bốn phương tám hướng thổi tới khiến cậu tỉnh táo đôi chút.

Khi làm bài tập, cậu chưa bao giờ bị xáo trộn bởi những cái bẫy logic, nhưng cậu thật ngu xuẩn trong vấn đề này, chỉ một chiếc chuông, một câu nói cũng khiến cậu tin là thật, Lâm Yến tự cười nhạo bản thân, cảm thấy lồng ngực khó chịu không thể giải thích được.

Để sớm cắt đứt duyên nợ với Cố Ly nên Hà Mạn đã nhanh chóng liên hệ làm thủ tục chuyển trường.

Vào ngày Cố Ly rời đi, cô đứng dưới những cành cây đầy tuyết rơi rồi nhìn lên phòng học của ban 4, trong lòng thầm nói lời tạm biệt Lâm Yến.

Cố Ly không nói việc chuyển trường với An Nghênh, trái tim cô đã tan nát thành những mảnh nhỏ rồi.

Cô không thể gượng cười nói với An Nghênh mọi chuyện khiến cô đau khổ, cũng không có cách nào trực tiếp nói lời từ biệt, thậm chí nói dối cũng cảm thấy mệt mỏi.

Sau khi cô đến thành phố Lâm và ổn định cuộc sống ở nhà bà ngoại, cô mới nói chuyện mình chuyển trường với An Nghênh trên QQ.

An Nghênh: [Vì sao? Tớ không thể chấp nhận.]

Cố Ly: [Tiểu Nghênh, tớ có thể không nói không?]

An Nghênh: [Được rồi, tớ sẽ không hỏi, cậu đi rồi thì chúng ta vẫn là bạn.]

Cố Ly: [Chúng ta mãi mãi là bạn.]

……

Bởi vì kỳ nghỉ đông sắp đến nên Cố Ly không đến trường mới để điểm danh, cô chỉ tự ôn tập ở nhà.

Thỉnh thoảng cô không khỏi nhớ tới Lâm Yến, rồi lại nhớ tới hành lang trong tuyết đầu mùa ngày hôm đó, trái tim Cố Ly như ngâm trong nước chanh vừa mới vắt, chua xót vô cùng.

Cô mở bức ảnh Lâm Yến đang hút thuốc kẹp trong sách giáo khoa toán ra, tay vừa chạm vào đã thấy day dứt, cô cất trở về, có lẽ sau này không nên tùy tiện mở ra xem.

Năm mới đang đến gần, Cố Ly cùng bà ngoại đi siêu thị mua đồ Tết, về đến nhà thì phát hiện điện thoại của mình đã bị trộm, bà ngoại muốn mua cho cô một chiếc điện thoại mới, Cố Ly tỏ ý không sao: “Có hay không đều không quan trọng.”

Đêm giao thừa, hai người ngồi sofa xem Gala lễ hội mùa xuân trên TV, bên ngoài có tiếng pháo hoa vang lên.

Cố Ly nhích người, nhẹ nhàng dựa đầu vào bà ngoại, bà ngoại đeo kính lão chăm chú xem TV, Cố Ly ngửi thấy mùi nắng còn vương trên quần áo bà, bỗng dưng mũi cô chua xót: “Bà ngoại, bà thật ấm áp.”

Bà ngoại nắm tay cô, cười nói: “Vậy thì tối nay ngủ cùng bà?”

“Vâng ạ.”

Sinh nhật của Cố Ly là sau khi khai giảng, bà ngoại nấu mì trường thọ cho cô từ sáng sớm.

Trường học ở đây áp dụng chế độ tự học vào buổi tối, khi Cố Ly bước ra khỏi tòa nhà giảng dạy đèn đuốc sáng trưng, bầu trời đêm đã được bao phủ bởi những vì sao, cô gặp một người không ngờ ở cổng trường.

“Sao cậu lại ở đây?”

“Cậu không trả lời tin nhắn QQ nên tôi lo lắm, tôi tranh thủ xin nghỉ để đến đón sinh nhật cùng cậu, cũng may hồi trước tôi đã hỏi cậu học trường nào, nhưng lại quên mất hỏi tên lớp.”

Cậu giải thích rõ ràng mọi chuyện.

“Điện thoại bị trộm rồi.” Cô không biết cậu đã đứng đây bao lâu, “Buổi tối cậu ở đâu?”

Hướng Lĩnh Nhiên không để ý, cười nói, “Tìm bừa một khách sạn là được.”

Cố Ly lắc đầu, dù sao cậu ấy cũng đến thành phố Lâm vì mình, “Đến chỗ tôi đi, trong nhà còn rất nhiều phòng.”

“Ok.” Cậu đi theo cô.

Mỗi ngày, bà ngoại thường đợi Cố Ly về nhà an toàn mới đi ngủ, nhưng hôm nay lại có thêm một người, “Ly Ly, đây là?”

“Bà ngoại, cậu ấy là bạn cháu, từ Nhạn Nam đến tìm cháu.” Cố Ly giải thích với bà.

“Vậy à.” Bà ngoại nhìn Hướng Lĩnh Nhiên, “Cậu bé có đói không? Bà ngoại nấu gì cho cháu nhé?”

Hướng Lĩnh Nhiên ngoan ngoãn đáp: “Thưa bà, cháu không đói.”

Bà ngoại nói “Được rồi” xong đi về hướng phòng ngủ: “Bà đi sắp xếp phòng cho cháu.”

Hướng Lĩnh Nhiên nhìn quanh nhà rồi hỏi Cố Ly, “Khi nào cậu định mua một chiếc điện thoại mới?”

Cậu chưa từng hỏi cô lí do chuyển trường, Cố Ly hơi kinh ngạc nhìn cậu vài lần, “Tạm thời tôi chưa muốn mua, nếu cậu muốn liên lạc với tôi có thể lưu số điện thoại trong nhà.”

Hướng Lĩnh Nhiên không hỏi nhiều, chỉ nói, “Cậu cũng phải lưu số tôi đấy.”

Cố Ly đồng ý.

“Suýt nữa thì quên mất.” Hướng Lĩnh Nhiên lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong balo đưa cho Cố Ly, “Quà sinh nhật của cậu, nhìn xem có thích không?”

Cố Ly mở ra, là một sợi dây chuyền, Cố Ly nhận ra những cánh hoa trên mặt dây, “Tại sao lại là hoa lê?”

“Hử?” Hướng Lĩnh Nhiên buồn bực xoa gáy, “Không phải tên cậu là hoa lê sao?”

Cố Ly chậm rãi nói: “Ly trong chia ly.”

(*Lê và Ly trong tiếng hán đều phát âm là Li.)

Hướng Lĩnh Nhiên lắc đầu không đồng ý, “Nhưng trong lòng tôi chính là hoa lê.”

Giọng điệu cậu rất nghiêm túc, Cố Ly khẽ cười.

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Hướng Lĩnh Nhiên đã phải đi, Cố Ly định đến bến xe tiễn cậu, cậu từ chối, nói rằng tiễn cậu xuống dưới nhà là được rồi. Không có nhiều taxi vào sáng sớm, vì vậy cả hai đi bộ đến bến xe buýt, Cố Ly đợi cùng cậu.

Hướng Lĩnh Nhiên nhìn con phố vắng vẻ, giọng tỏ ra tùy ý: “Về sau tôi có thể gọi cậu là Ly Ly không?”

Cố Ly khẽ “Ừm”.

Hướng Lĩnh Nhiên như được mở cờ trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, “Ly Ly, có thời gian tôi sẽ tới tìm cậu.”

Cố Ly không trả lời câu nói này: “Điểm văn hóa lần trước cậu đạt bao nhiêu?”

Ánh mắt Hướng Lĩnh Nhiên đảo quanh, cậu không nói lời nào.

Cố Ly như thể đã hiểu rõ: “Hãy dành thời gian cải thiện điểm số, điểm cao thì nói sau.”

Một chiếc xe từ từ đến gần, Hướng Lĩnh Nhiên vẫy vẫy tay ra hiệu, cậu quay đầu, nương theo ánh đèn đường mờ ảo nhìn cô, “Tôi đi đây, tôi sẽ cố gắng học tập.”

Sau khi cam đoan, cậu liền xoay người lên xe, vài giây sau cậu hạ cửa kính vẫy tay chào tạm biệt cô, Cố Ly cũng giơ tay chào tạm biệt.

Sau này Cố Ly chỉ có học, học và học. Đến năm cuối cấp ba, cô càng ngày càng chăm chỉ, ngoại trừ thỉnh thoảng gặp mặt ăn tối với Hướng Lĩnh Nhiên, cuộc sống của Cố Ly không có chút xáo trộn nào. Cô khiến bản thân mình trở nên bận rộn, không rảnh nhớ tới mọi thứ ở Nhạn Nam.

Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, Cố Ly đổ bệnh, sợi dây đã căng lâu ngày bị nới lỏng, cô dường như không có chỗ dựa, khi Hướng Lĩnh Nhiên đến tìm Cố Ly thì nghe tin cô bị ốm phải nhập viện từ hàng xóm, cậu vội vã chạy tới, khi tìm được phòng bệnh, Cố Ly vẫn chưa tỉnh, bà ngoại đang ở bên cạnh chăm sóc cho cô.

Hướng Lĩnh Nhiên đi vào, đứng ở bên kia giường bệnh, thấp giọng hỏi: “Bác sĩ nói thế nào ạ?”

“Họ nói rằng con bé suy nghĩ quá nhiều, dồn hết tâm sức vào việc học, để đạt thành tích cao vốn không cần lao lực như vậy, nhưng bà không khuyên nổi con bé, ngoài cháu và bà ra gần như nó không tiếp xúc với bất cứ ai. “

Chỉ mấy câu thôi mà bà ngoại nói gần 5 phút.

Hướng Lĩnh Nhiên thấy bà quay đầu lén lau nước mắt, lòng cậu nặng trĩu, cậu nhìn khuôn mặt tái nhợt của Cố Ly, khó khăn nói: “Cậu ấy đột nhiên chuyển đến sống cùng bà vì quan hệ của cha mẹ, đúng không?”

Bà ngoại gật đầu, nhẹ nhàng nắm tay Cố Ly, “Ly Ly là một đứa trẻ mệnh khổ…”

Ngay lúc ấy, Cố Ly mở mắt tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn trần nhà xa lạ trên đầu, mãi đến khi nghe thấy tiếng bà ngoại ân cần hỏi: “Ly Ly, còn khó chịu không?”

Cố Ly chậm rãi lắc đầu, “Cháu muốn ngồi dậy.”

Bà ngoại vội vàng đỡ Cố Ly dậy, kê một chiếc gối sau lưng để cô tựa vào thoải mái hơn.

Cố Ly nhìn giỏ hoa quả đặt cạnh bàn đầu giường, ánh mắt lóe lên, “Mẹ cháu đến sao?”

Động tác rót nước của bà hơi khựng lại, ánh mắt đầy hy vọng của Cố Ly khiến bà không nói được lời nào: “Ly Ly, uống chút nước đi.”

Đôi khi không trả lời chính là câu trả lời tốt nhất, Cố Ly nhận lấy ly nước, không hỏi nữa: “Vâng.”

“Ly Ly, cậu tỉnh rồi?” Hướng Lĩnh Nhiên từ bên ngoài bước vào, “Cậu dậy đúng lúc tôi đi vệ sinh. Xem ra tôi nên đi vệ sinh sớm hơn.”

Cố Ly bật cười, “Cậu có thể quyết định phương diện ấy ư?”

Hướng Lĩnh Nhiên sờ sờ mũi, cười nói: “Cậu tỉnh là tốt rồi, có đói không? Tôi đi ra ngoài mua đồ ăn cho cậu và bà ngoại, hai người ăn tạm mấy miếng hoa quả trước đã.”

Không đợi Cố Ly đáp, cậu đã hai ba bước ra khỏi phòng bệnh.

“Lĩnh Nhiên là một đứa trẻ tốt.” Bà ngoại bùi ngùi.

Cố Ly không nói lời nào, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cành lá xum xuê, một mùa hè lại tới.

– Hết phần trung học –