Đừng Khóc Nữa, Làm Vợ Của Anh Đi

Chương 50: Thù mới hận cũ

Đêm khuya trăng sáng, Đinh Tồn ôm tình nhân nhỏ của mình thất tha thất thểu từ trong phòng hội sở đi ra, y đã uống nhiều rồi, bàn tay không thành thật sờ tới sờ lui trên mông tình nhân nhỏ, mồm miệng phun ra toàn là mùi rượu: "Ha ha...Tôi nói em nghe nhé, bây giờ bổn thiếu gia sắp phát tài rồi, chỉ cần ở cùng tôi thì về sau tôi nhất định sẽ không bạc đãi em."

"Được được được...Nhị thiếu gia, anh chậm một chút." Lâm Phượng đã sắp không đỡ nổi y rồi, trong lòng buồn bực nhưng không dám đắc tội y. Hôm nay không biết Đinh Tồn bị làm sao, mấy chị em đang hầu hạ y ăn uống ca hát vui vẻ, bỗng nhiên nửa đường tiến vào một nam nhân đeo kính đen, mặc đồ kín mít đưa cho y một cái túi hồ sơ thì y bắt đầu phát điên.

"Em họ của tôi mặt nào cũng tốt, chỉ là..." Y kề sát bên tai cô: "Ngu, thật mẹ nó ngu!"

Lâm Phượng biết em họ mà y nói là ai, Lục Na, thiên kim đại tiểu thư cao ngạo, trước kia khinh thường không muốn làm bạn với bọn họ, gần đây nghe nói ba cô ta đã đón đứa con riêng về, đã quen làm bộ cao giá, bên ngoài thì tỏ vẻ hào phóng khéo léo, nhưng trong lòng lại không chịu nổi chút ủy khuất nào. Lâm Phượng đoán rằng chắc là cô ta bị cái gì kích thích rồi, buổi tối đi cùng Đinh Tồn đến hội sở của bọn họ uống đến say mèm mới chịu về nhà.

"Nhị thiếu, không phải quan hệ của anh với cô ấy rất tốt sao? Sao lại nói cô ấy như vậy?"

Đinh Tồn cười nhạo, vào phòng rồi liền cà lơ phất phơ nằm lên giường: "Đúng vậy, nó là em gái của tôi...A ~ đáng tiếc đầu thai không tốt, trời đem đến một ông ba như vậy..."

Lâm Phượng thấy y say đến mức lợi hại, nằm sấp trên người y muốn thăm dò ít bí mật: "Ba cô ấy giàu như vậy, sao lại nói là đầu thai không tốt?"

"Em thì biết cái gì?" Đinh Tồn chép miệng: "Tiền nhiều như vậy...Ha ha, nếu nó đã không có khả năng lấy, không bằng đưa cho tôi..."

Lâm Phượng kinh ngạc, tròng mắt chuyển động, còn muốn hỏi lại, Đinh Tồn đã mê man ngủ mất, cô trợn trắng mắt đứng dậy, thấy tay y nắm chặt túi hồ sơ, không nhịn được tò mò liền rút ra xem thử, trừ một phần báo cáo bệnh lý, còn lại đều là mấy tấm ảnh chụp trộm hai nam nhân, nắm tay, ôm, kề mặt nói nhỏ, thân mật vui vẻ.

"Hừ! Không phải chỉ là đồng tính thôi sao, tôi còn tưởng là có cái gì mới mẻ?"

Lâm Phượng khinh thường nói thầm một câu, lại nhìn nhìn cái tên trên tờ báo cáo bệnh lý, hoảng sợ mở to mắt "Họ tên: Lục Nguyên Khắc"? Nếu nhớ không lầm, đây không phải là ba của Lục Na sao, cô nhanh chóng mở ra xem tờ chẩn đoán kia, có một chuỗi dài thứ tự chuyên nghiệp, cô chỉ nhìn đã hiểu mặt sau viết "U lympho tế bào T ở da". (*)

(*): U lympho là ung thư bắt đầu trong các tế bào lympho, một loại tế bào máu trắng của hệ miễn dịch. U lympho là loại phổ biến nhất. Bệnh bao gồm cả và u lympho không Hodgkin, tùy thuộc vào loại tế bào lympho cụ thể liên quan.

Ngày hôm sau Đinh Tồn đem ảnh chụp đưa cho Lục Na, lại nói thêm vài câu châm ngòi, vốn Lục Na đã vô cùng ghen tị, lại biết được Hạ Kiêu mà cô ta "nhất kiến chung tình" đã bị Diệp Chân câu đi mất, lúc này càng hận cậu thấu xương, tuyên bố quyết sẽ không để yên cho cậu.

Đinh Tồn ước gì có thể lấy cô ta ra làm cây đao, giả vờ tốt bụng khuyên răn an ủi, sau đó lại ra chủ ý cho cô ta.

...

Gần đây Lục Nguyên Khắc ngày càng thường xuyên đến biệt thự ở bờ sông, lại biết được Diệp Chân đã chuyển ra ngoài ở, rất là tán thưởng, Diệp Minh Nhu nghe xong rất tức giận, cơm cũng không cho hắn ăn đã muốn đuổi hắn đi, Lục Nguyên Khắc vội vàng im miệng.

Hắn tới đây không phải là chỉ để ăn một bữa cơm, Diệp Chân ở công ty làm đã được mấy tuần, cũng đã tiếp xúc qua một ít nghiệp vụ, hắn tính toán từ ngày mai sẽ mang theo cậu để hướng dẫn xử lý chuyện công ty, thuận tiện cũng có thể làm quen với một ít bạn bè trên thương trường. Diệp Minh Nhu đương nhiên rất hiểu ý nghĩ của hắn, không chút do dự cự tuyệt.

Ngược lại Lục Nguyên Khắc rất tốt tính mà thương lượng với nàng: "Tiểu Nhu, mọi chuyện anh đều nghe em, chỉ có chuyện này em đừng nên tùy hứng, vạn nhất anh ngày nào đó...tài sản của anh đều muốn để lại cho nó, hiện tại không theo anh làm việc cho quen thì sau này làm sao có thể tiếp quản?"

"Không." Nàng nói: "Em cũng muốn nói rõ ràng với anh, Diệp Chân vốn là danh bất chính ngôn bất thuận, nhận lấy tài sản của anh không phải là sẽ làm cho người ta chỉ trích sao? Anh có con gái, anh cứ để con gái anh tiếp quản đi."

Lục Nguyên Khắc nghe vậy nhíu mày, thấy vẻ mặt nàng buồn rầu, lại bỗng nhiên nở nụ cười: "Sao lại là danh bất chính ngôn bất thuận, anh đã đệ trình đơn ly hôn, rất nhanh thôi anh sẽ chuyển đến sống cùng em."

"Lạch cạch..."

Diệp Minh Nhu ngừng đũa, phản ứng chậm chạp giương mắt nhìn về phía hắn, cơ hồ cho rằng nam nhân trước mặt này đều là do chính mình phát bệnh nên mới thấy ảo giác.

Lục Nguyên Khắc tiếp tục nói: "Huống hồ Lục Na...tính tình nó quá mức mạnh mẽ, anh không có khả năng đem công ty giao cho nó, Tiểu Nhu, đừng cự tuyệt nữa."

Diệp Minh Nhu cứ ngốc ngốc nhìn chằm chằm hắn, nhưng lại không đáp lại tiếng nào, khuôn mặt Lục Nguyên Khắc đã già đi rất nhiều, thái dương điểm bạc, tươi cười như trút được gánh nặng như vậy đã lâu rồi không thấy.

Nhớ đến lần gặp mặt đầu tiên trong quán cafe thời niên thiếu, nàng tay chân lóng ngóng làm đổ ly cafe, khách trên bàn không ai là có sắc mặt hòa nhã,chỉ có Lục Nguyên Khắc cầm tập hồ sơ đã ướt sũng lên, tiện đà quay đầu nói với bạn: "Này, đừng làm khó dễ cô ấy, tôi có phần dự bị."

Nhưng đến cùng là bắt đầu từ lúc nào mà giữa mi gian lại chứa đựng vẻ hung ác nham hiểm khó tiêu tan như vậy?

Diệp Minh Nhu nhớ rõ khi đó hai người đang trong tình yêu nồng nhiệt, đột nhiên hắn lại nói với nàng là trong nhà có biến cố, ước chừng là khoảng sau ba tháng mất tích mới trở lại, người đầy mùi rượu, trong mắt phủ đầy tơ máu, hắn ôm nàng hôn môi, giống như là một lữ nhân đã đi rất lâu trong sa mạc lại bất chợt tìm được nguồn nước. Diệp Minh Nhu vô cùng nhớ nhung hắn, trước giờ hắn vẫn luôn là một người bạn trai ôn hòa lễ phép nhưng tối đó lại đè nàng trên giường không để ý nàng đang mất tự nhiên mà cưỡng ép tách hai chân của nàng.

Trong suốt một tuần, hắn giống như là muốn giam lỏng nàng mà nhốt nàng trong nhà điên cuồng làm tình, mỗi lần nàng bảo muốn rời đi thì hắn lại ôm nàng cầu xin: "Anh cần em, ở bên anh, Tiểu Nhu."

Bộ dáng phóng đãng hãm sâu trong tình dục của Lục Nguyên Khắc thường làm cho nàng cảm thấy hoảng sợ, hắn giống như là một con sói bị đánh tới mức máu tươi đầy người, giờ khắc này vừa yếu ớt lại bất lực, mất đi đầu óc, đau đớn và bi thương tựa như chất dinh dưỡng đem bản tính hung ác ẩn sâu bên trong kích phát đi ra.

Sau đó hắn muốn nói muốn đi làm một chuyện vạn kiếp bất phục, ai ngờ ba tháng sau Diệp Minh Nhu biết được mình mang thai lòng tràn đầy vui mừng đi tìm hắn, mới phát hiện hắn thế nhưng đã kết hôn cùng với một người phụ nữ khác, đưa cho nàng một số tiền lớn muốn nàng đi phá cái thai trong bụng.

"Không thể sinh, bằng không em cùng đứa nhỏ đều sẽ gặp nguy hiểm." Khi đó biểu tình hắn vô tình lại âm trầm, hết thảy đều đã thay đổi.

Hốc mắt Diệp Minh Nhu chua xót, bàn tay đang cầm thìa ăn canh run rẩy, bây giờ nghĩ đến, đại khái chính là cha mẹ hắn bị Đinh gia làm hại nên đều đã qua đời, hắn lập kế hoạch muốn báo thù, giữa đôi mày ẩn giấu một tia thống khổ không thể nói.

"Tiểu Nhu?" Lục Nguyên Khắc không chê nàng phiền nói: "Để cho Diệp Chân theo anh làm việc đi, nó đã sống ở nước ngoài tám năm, đã không còn yếu ớt như em nghĩ, lại nói mấy năm nay nó đọc sách rất nhiều, thành tích chuyên nghiệp vô cùng tốt, nên làm chuyện lớn rồi."

Có giọt nước mắt rơi vào trong bát canh, Diệp Minh Nhu nói: "Được..."

Thời tiết lạnh ban đêm cũng dần dần kéo dài, bất tri bất giác lại đến mùa lá rụng.

Hạ Kiêu thực hiện hứa hẹn cứ cách ba ngày lại để Diệp Chân về nhà mẹ ngủ một đêm, ngay từ đầu còn theo khuôn phép, nhưng sau này khi đưa Diệp Chân đi ăn cơm chiều về nhà, hắn cũng không ra về, Diệp Minh Nhu đành phải thu dọn một gian phòng cho hắn ở.

Bọn họ còn chưa chính thức xuất quỹ, Hạ Kiêu cũng không dám quang minh chính đại yêu cầu ngủ cùng một giường với Diệp Chân, nhưng mà tuổi trẻ khí thịnh, lại đang trong giai đoạn tình yêu nồng nhiệt, cứ tới khuya hắn lại lén mò vào phòng cậu, vừa lên giường đã ôm người vào lòng hôn hôn sờ sờ, Diệp Chân trốn trong chăn mặt đỏ tai hồng, sợ phát ra tiếng bị mẹ phát hiện, nghẹn đến mức không chịu được.

Ngày đưa Diệp Chân trở lại nhà hắn, vừa vặn tối đó hắn cũng có buổi xã giao.

Thời điểm xong buổi tiệc đã tới rạng sáng, xe vừa đi tới giao lộ bỗng nhiên nghe được tiếng kêu thảm thiết của một nữ nhân, hắn chăm chú nhìn, chỉ thấy hai nam nhân đang hùng hùng hổ hổ phát ra mấy lời nói thô tục muốn kéo nữ nhân kia đi về phía hẻo lánh.

- ---------------------

Editor: Đọc tới mấy phân đoạn tình cảm giữa ba Diệp mẹ Diệp lại có chút không nỡ, không biết có nên coi Lục Nguyên Khắc là tra nam hay không? Tuy hắn có nỗi khổ tâm, nhưng bỏ lại Diệp Minh Nhu cùng với đứa con mà quay đầu cưới phụ nữ khác như vậy, thật sự là đáng bị mắng. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, qua nhiều năm như vậy hắn vẫn còn rất yêu mẹ Diệp Chân, xa lánh nàng chỉ vì muốn bảo vệ nàng với con, vẫn chưa được sống hạnh phúc chút nào. Đúng là con người thì ai cũng có điểm đáng thương lại đáng trách ☹((.

Mấy nàng có cảm nhận như thế nào về nhân vật này?