Còn đối với một người dưng nó lại kỳ lạ và có phần phiền toái
Dương dời khỏi môi Vu.Cô bé ko phản kháng cũng ko tỏ vẻ hưởng ứng.Vu đứng nhìn cậu,đôi mắt ngây thơ và luôn khó hiểu như thế
Dương thảng thốt,rất muốn vả một bạt tai cho mình tỉnh lại.Cậu đang làm cái chuyện điên rồ gì thế này.Phương đang ở trong lớp học.Người cậu yêu còn ngay ngắn kia kìa...vậy mà...
- tôi...tôi xin lỗi cậu
- Dương nghe Vu bảo nha
Cậu khẽ ngước mắt,chút áy trôi theo tiếng mưa rơi xối xả.Trước mắt cậu chỉ có khuôn mặt Vu,giọng nói Vu,cái tên lâu rồi cô ko gọi “Dương”
- ừ...mình đây
- Lần cuối vu gọi Dương nhé...Đừng bao giờ đến gần Vu nữa nha
Vu cười rạng rỡ,nụ cười trộn lẫn hình ảnh buồn bã của cơn mưa.Vu cười tươi đến nỗi khiến tim cậu se lạnh,đau đớn.
Cô quay bước chạy về phía trước.Đến lúc Dương giật mình đưa tay níu lại cũng chỉ giữ được chiếc dây buộc tóc nhàu nát của Vu.Mái tóc dài tung ra,nhịp nhàng theo từng bước chạy,dường như chúng đang điệu đà mà nhảy múa.
Đã từng thấy cô thả tóc một lần,nhưng có lẽ cậu chưa từng nghĩ rằng mái tóc của Vu trong ngày mưa hôm đó...sẽ ám ảnh cậu sâu nặng nhiều ngần ấy...
***
Vu chạy thục mạng về phía trước.Nước mắt nén nhịn đã vô thức chảy ra từ lúc nào...miệng lẩm bẩm,tim cũng run rẩy theo:
- cậu ko nhớ!cậu ko nhớ!cậu ko nhớ!cậu ko nhớ...cậu ko nhớ Vu nữa rồi
Cố chấp và yêu luôn là một cảm giác khó phân biệt
- cho cậu này
Cô bé nhỏ rụt rè nhận lấy món đồ chơi kỳ lạ, ngước mắt nhìn bé trai có khuôn mặt hơi nữ tính kia,nhút nhát hỏi:
- sao lại cho tôi
- Đây là đồ chơi chung nhà trường mua,cậu chơi đi,cậu với tôi cùng chơi được ko.Cái này ko phải của tôi,là của chung nhé
- ừm cũng có thể là của cậu cũng có thể là của tôi
Rõ ràng là cậu nhưng lại chẳng giống cậu chút nào
- Mình tên Hà Lan Dương,tên cậu là gì?
- Tên mình là Vu,Đinh Lâm Hà Vu
- Vu,tên cậu đọc dễ nghe ghê!Vu ơi!Vu ak
- Tên cậu còn hay hơn Dương ơi Dương ak
- Ừ Dương đây!Vu ơi?Vu ak?
- ừ Dương gọi gì Vu?
Hai đứa bất chợt nhìn nhau rồi phá lên cười hí hửng
- nhìn xinh ghê ai thế?
Mặt cậu bé đỏ hồng,hơi mím môi.Cô bé bực bội quay mặt đi
- Xí!bộ Dương thích nhỏ này à
- Đâu...mình...
- Dương xấu hổ làm gì?Vu đùa thôi mà ai thế?Ế nhìn có hơi...
- Suy nghĩ linh tinh ko phải vậy đâu..ờ à...
Cậu bé như muốn che giấu gì đó,liền đánh liều nói:
- ừ thì người mình thích đó bạn ấy tên Lan Phương hồi bé là bạn thân của mình được chưa!
Càng đố kỵ lại càng không thể có
- Tại cậu!!!!Cậu cố ý đúng không?Điện thoại reo cậu biết nên mới giữ tôi ở lại!!!Đúng là đồ xấu xa!!!
“Cho dù mình thay đổi
Cho dù thời gian bao lâu
Vẫn chỉ có cậu,cậu thay đổi,cậu chẳng nhận ra mình...dù vậy...nhưng điều hiển nhiên ko thay đổi cuối cùng là cậu không thích mình và mãi mãi cũng sẽ không thích mình.”
Quá khứ ko thể buông bỏ
Càng làm cho trái tim đớn đau...càng cố khâu lại thì lại càng rách nát...