“Việc thánh thượng giao cho còn chưa làm thỏa đáng, đợi chỉnh sửa xong cổ tịch, nhi tử sẽ chính thức từ quan, đại khái khoảng một tháng sau.” Ân Tranh ngữ khí bình đạm, lại như không gì có thể làm hắn đổi ý.
“Tại sao?” Đại thái thái cao giọng chất vấn, nhưng ngay sau đó trong lòng bà liền đã có đáp án rồi. Bà thất hồn lạc phách ngồi xuống ghế, “Con là muốn đi Mục Tây đón Giai Minh, Du Du và Lạc Thanh về sao?”
“Vâng.” Ân Tranh không giấu giếm, “Mục Tây cách kinh đô xa xôi, cả đi cả về ít nhất phải mất nửa năm, nhi tử chỉ có thể từ quan.”
Ngón tay Đại thái thái chỉ vào Ân Tranh đang run rẩy, “Con đang nói hươu nói vượn cái gì hả? Chí lớn của con thì sao? Con như thế có xứng với mười năm chong đèn khổ đọc hay không? Tranh nhi, con là trụ cột của Ân gia chúng ta đó! Ân gia còn đang đợi con mang quang vinh về mà!”
Ân Tranh không tin Ngụy Giai Minh sẽ không có nguyên cớ mà rời đi như thế, bọn họ đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, ắt phải có nguyên nhân gì đó mà hắn không biết. Nàng đã chọn trầm mặc rời đi, hắn ắt phải đuổi theo hỏi cho rõ ràng.
Ân Tranh khép mi, giấu đi khổ sở trong mắt. Hắn áp xuống cảm xúc đang trào lên cổ họng, vén trường sam quỳ xuống, nói: “Nhi tử bất hiếu, hổ thẹn với chăm sóc của mẫu thân những năm này. May mắn nhị đệ có tiền đồ, thủ vệ biên cương kiến công lập nghiệp, hãy để con làm một huynh trưởng vô trách nhiệm một lần, đem trọng trách Ân gia giao cho nhị đệ thôi.”
Trán hắn chạm đất, nước mắt trào ra.
Tức giận đầy bụng của Đại thái thái đột nhiên tan thành mây khói, là một người mẹ, bà rõ ràng chí hướng của con trai nhất. Kiến công lập nghiệp, đền đáp triều đình vẫn luôn là chí hướng từ nhỏ của Ân Tranh. Hắn tuổi trẻ liền đã là trạng nguyên lang, những năm này luôn là tiền đồ bằng phẳng.
Bà đột nhiên hiểu được vì sao con trai trưởng trước nay không dính một giọt rượu, nay lại đột nhiên mượn rượu giải sầu. Sầu này, là hắn tự mình chặt đứt con đường sĩ đồ của mình, chặt đứt chí lớn thời niên thiếu.
Không phải không có người sau khi từ quan rồi lại nhập sĩ lại, chỉ là quan trường chìm nổi, rất nhiều chuyện không thể nắm bắt được. Nếu lúc này hắn từ quan, chưa hẳn còn có chỗ để về.
Đại thái thái muốn khuyên nhủ, lại biết trưởng tử này của mình tuy tính tình nhu hòa, nhưng khi đã có chủ ý gì, không ai có có thể làm hắn dao động nửa phần.
Ân Tranh ngồi ở phòng Đại thái thái đến rất muộn, sau khi đi ra, hắn liền đến thư phòng viết thư cho nhị đệ Ân Đoạt đang ở bên cảnh xa xôi. Hắn nhấc bút chấm mực, suy nghĩ rất lâu mới hạ bút xuống.
Ngày thứ hai, lúc Ân Tranh đang nắm lấy tay nhỏ của Ân Mịch Đường dạy nàng viết chữ, thì trong cung đột nhiên cho người đến đón Ân Mịch Đường. Ân Mịch Đường cứ thế vội vàng bị mang vào cung, trước khi vào Thẩm Tiêu cung, cung nữ hầu hạ trước điện mang đến một kiện áo khoác cho Ân Mịch Đường mặc vào. Thái hậu sợ nóng, nhưng nàng lo lắng đứa nhỏ không chịu được không khí mát lạnh trong điện, liền phân phó cung nữ cầm áo khoác đợi ở đây.
Ân Mịch Đường túm vạt áo khoác bước vào, trong điện rất im ắng, Thái hậu ôm Tiểu Đậu Đỏ nằm nghiêng trên tháp mỹ nhân ngủ trưa. Cung nữ nhẹ nhàng vỗ vai Thái hậu, Thái hậu mở mắt nhìn thấy Ân Mịch Đường đến, liền để ma ma ôm Tiểu Đậu Đỏ đang ngủ say đi, mới vẫy tay với Ân Mịch Đường, ôn nhu hỏi: “Tiểu Đậu Ngọt, còn nhớ ta không?”
“Nhớ ạ.” Ân Mịch Đường có hình có dạng mà nhún gối hành lễ, “Thỉnh an Thái hậu nương nương ạ.”
“Cao hơn nửa năm trước không ít nhỉ.” Thái hậu sờ sờ đầu Ân Mịch Đường, lại ôm nàng lên tháp mỹ nhân, để nàng ngồi xuống, rồi cúi người cởi giày ra cho nàng, mới hỏi: “Con có lạnh không?”
“Không lạnh ạ.” Ân Mịch Đường nhìn chiếc áo mỏng của Thái hậu, chớp mắt, “Nóng…”
Thái hậu có chút kinh ngạc sờ sờ khuôn mặt nhỏ và đôi tay nhỏ của nàng, hiểu rõ cười cười chỉnh lại áo khoác nhỏ trên người nàng, lại để cung nữ lấy đến một tấm thảm mỏng đắp lên chân Ân Mịch Đường.
Ân Mịch Đường giương khóe miệng cười lên, đôi mắt sáng rỡ nhìn Thái hậu, cẩn thận hỏi: “Thái hậu nương nương, con có thể ôm người một chút không?”
Thái hậu bật cười, ôm thân thể nhỏ mềm của nàng vào lòng.
“Thái hậu, người có thể tìm thấy nương con không?” Ân Mịch Đường đem mặt dán lên vai Thái hậu, tự mình gật gật đầu, “Đường Đường cảm thấy người có thể!”
“Được, ta tìm giúp con.” Thái hậu ôm Ân Mịch Đường nằm nghiêng xuống, nhè nhẹ vỗ lên lưng nàng.
Trên người Thái hậu có mùi hương nhàn nhạt, rất thơm. Tay của người cũng rất mềm, Ân Mịch Đường được Thái hậu vỗ rất thoải mái. Trong đại điện tuy là đặt băng, nhưng Ân Mịch Đường một chút cũng không thấy lạnh, không bao lâu sau liền làm ổ trong lòng Thái hậu ngủ mất.
Một lát sau, Thích Vô Biệt xử lý xong sự vụ đi qua, hắn ngồi một bên nói chuyện với Thái hậu, nội dung cũng đều liên quan đến Thích Như Quy và Thích Bất Ly. Nửa năm này, Thái hậu không ở trong cung, rất là không nỡ mấy đứa nhỏ này, mà Thích Vô Biệt bởi vì trọng sinh, tự cảm thấy bản thân có thể gánh vác trách nhiệm chăm sóc đệ muội, tỉ mỉ kể lại những chuyện phát sinh trong nửa năm này của đệ muội cho Thái hậu nghe.
“Tiểu Đậu Đỏ đúng là không học được gì nhiều, nàng thân thể yếu ớt, con cũng dung túng nàng.” Thích Vô Biệt đang nói, nhìn thấy tiểu cô nương trong lòng Thái hậu liền ngây ra.
Ân Mịch Đường lật người, lộ ra khuôn mặt nhỏ đỏ hồng.
Thích Vô Biệt đến cũng đã nửa canh giờ, vẫn luôn nghĩ tiểu cô nương làm tổ trong lòng Thái hậu là em gái của hắn, Thích Bất Ly chứ. Áo khoác nhỏ Ân Mịch Đường mang trên người vốn là của Thích Bất Ly, lại quay lưng lại với Thích Vô Biệt, hắn đương nhiên sẽ nghĩ đó là em gái rồi.
Thái hậu cúi người xuống, hôn hôn đầu mày đang nhíu lại của Ân Mịch Đường, dỗ nàng thả lỏng mi tâm ra. Thái hậu thấp giọng nói: “Đừng làm ồn nàng nữa, chúng ta đến thiên điện nói chuyện.”
Thích Vô Biệt gật gật đầu, nhìn Ân Mịch Đường đang ngủ say một cái thật sâu, mới đi theo Thái hậu đến thiên điện.
Thái hậu vừa vào đến thiên điện liền thuận tay vứt một cái thủ cúc, Tiểu Đậu Đỏ đang chơi dây với Thái thượng hoàng ủy khuất kháng nghị: “Mẫu hậu sao lại vứt thủ cúc của con chứ!”
Thủ cúc:
chapter content
Thái hậu kéo tiểu đậu đỏ và Thích Như Quy dậy, “Đi đi đi, hai đứa con ra ngoài chơi đi.”
Thích Như Quy và Tiểu Đậu Đỏ kháng nghị đầy mặt.
Thái thượng hoàng vỗ vỗ vai hai nhi nữ, cười nói: “Đi đi, lát nữa ta chơi với các con.”
Lúc này Thích Như Quy và Tiểu Đậu Đỏ mới vui vẻ nhặt thủ cúc lên chạy ra ngoài chơi.
Thái hậu tức giận đi đến bên cạnh người Thái thượng hoàng ngồi xuống, phẫn hận nói: “Nhất định là Ân gia ức hiếp người! Làm cho Ngụy tỷ tỷ tức giận bỏ đi rồi!”
“Bớt không nổi!” Thái hậu vỗ bàn, chỉ vào Thái thượng hoàng nói: “Chàng giúp ta tìm người đi! Ta đã đáp ứng Tiểu Đậu Ngọt rồi!”
“Đây là việc nhà của người ta mà.” Thái Thượng Hoàng nói.
Thái hậu trừng hắn, chất vấn: “Chàng không giúp ta phải không?”
Thái thượng hoàng còn chưa kịp nói chuyện, Thái hậu đã quay đầu chỉ Thích Vô Biệt đang đứng một bên, “Vô Biệt, con phái người đi tìm!”
“Được rồi, ta tìm giúp nàng, đừng đem mấy chuyện nhỏ nhặt này đến làm phiền Vô Biệt, nó bây giờ không để ý nổi những chuyện này đâu.”
Thái thượng hoàng khuơ khuơ tay với Thích Vô Biệt, “Vô Biệt, con đi xem xem đứa nhỏ kia đã tỉnh chưa.”
“Vâng.” Thích Vô Biệt biết hai người bọn họ muốn nói chuyện riêng, xoay người cáo lui. Hắn đi đến cửa thiên điện, mơ hồ nghe thấy Thái thượng hoàng thấp giọng nói gì đó, Thái hậu cười lên, hoàn toàn không có tức giận trước đó nữa.
Thích Vô Biệt cười nhẹ, lắc lắc đầu.
Hắn đi đến tẩm điện, tiểu cô nương trên tháp mỹ nhân vẫn đang ngủ say, chỉ là tấm thảm mỏng trên người nàng chỉ che được một góc, phần lớn đã rớt xuống rồi.
Thích Vô Biệt đi qua, nhẹ nhàng nhặt tấm thảm mỏng rơi trên đất, vung lên, gấp lại đắp trên người Ân Mịch Đường, sau đó đem những nếp nhăn vuốt phẳng lại.
Ân Mịch Đường ngủ mơ hừ hừ một tiếng rồi lật người, tấm thảm đắp trên người nàng lại bị nhăn nhúm trở lại. Thích Vô Biệt nhìn những nếp nhăn nhíu trên tấm thảm rất lâu, mới lần nữa duỗi tay kéo phẳng nó lại.
Thích Vô Biệt ngồi xuống bên mép tháp mỹ nhân, nhìn chăm chăm đôi mày đang nhíu lại trên gương mặt say ngủ của Ân Mịch Đường. Cái miệng nhỏ phấn nộn của Ân Mịch Đường đang lẩm bẩm cái gì đó, tay từ trong thảm mỏng thò ra, Thích Vô Biệt sợ cái lạnh trong tẩm điện làm nàng bị nhiễm phong hàn, liền cẩn thận đem tay nàng đặt về trong tấm thảm.
“Ưm…” Ân Mịch Đường cau mày lẩm bẩm cái gì đó, từng ngón từng ngón tay nho nhỏ động động, vẽ một vòng rồi nắm lấy ngón tay cái của Thích Vô Biệt, bọc lấy trong lòng bàn tay.
“Cái gì không được chạy?” Thích Vô Biệt nhìn nàng thấp giọng hỏi.
Ân Mịch Đường yên tĩnh lại, không trả lời. Thích Vô Biệt đợi rồi lại đợi, cũng không đợi được câu trả lời của nàng. Hắn đột nhiên có hứng thú, lại hỏi một lần nữa: “Không cho cái gì chạy, hửm?”
Đôi mày nhỏ của Ân Mịch Đường cau lại, lần này đôi chân ngắn của nàng ở trong tấm thảm đạp đạp, hiển nhiên là đang kháng nghị người làm ồn đến giấc ngủ của nàng. Tay nàng lại lần nữa từ trong tấm thảm thò ra, nhưng lần này nàng bắt lấy ngón tay cái của Thích Vô Biệt ngậm vào trong miệng.
Cảm giác ướt át mềm dính trên ngón tay cái làm Thích Vô Biệt giật mình, một khắc sau, Ân Mịch Đường dùng sức cắn một cái. Đau đớn trên ngón tay cái làm lưng Thích Vô Biệt căng thẳng.
Thích Vô Biệt còn chưa hoãn lại cảm giác đau đớn này, cái miệng nhỏ của Ân Mịch Đường lại cứ hút một cái rồi mút một cái, lặp lại mấy lần.
Cái lưng đang căng thẳng của Thích Vô Biệt lại cứng ngắc hơn rồi.
“Hoàng đế ca ca, đến chơi với muội đi!” Tiểu Đậu Đỏ nhón chân chạy đến.
Thích Vô Biệt trừng nàng một cái.
Tiểu Đậu Đỏ nhìn thấy Ân Mịch Đường đang ngủ say lập tức trợn to mắt, bụm lấy miệng mình.
Nhưng đã muộn rồi, Ân Mịch Đường vẫn bị Tiểu Đậu Đỏ gọi tỉnh. Nàng hừ hừ mấy cái, duỗi tay xoa xoa mắt.
Thấy thế, Tiểu Đậu Đỏ chạy qua lay nàng: “Tỉnh tỉnh, không được ngủ trưa nữa! Tỷ đều ngủ dậy rồi đây. Chúng ta đi ra ngoài chơi đi!”
Đôi mắt buồn ngủ đang mơ mồ của Ân Mịch Đường mở ra, cảm giác buổn ngủ còn chưa biến mất, nhìn ngốc ngốc, đến mình đang ở chỗ nào cũng không rõ nữa.
“Này!” Tiểu Đậu Đỏ lại kêu lớn một tiếng, “Sao muội lại cắn tay của Hoàng đế ca ca thế! Nhanh buông ra!”
Tiểu Đậu Đỏ rất không khách khí vung vẫy bàn tay, đem tay của Thích Vô Biệt đang bị Ân Mịch Đường cầm lấy ra.
“Ô …” có chút đau, Ân Mịch Đường rụt tay ra sau lưng, lông mày nhỏ cau chặt lại.
Thích Vô Biệt biết Ân Mịch Đường còn đang mơ hồ, cau mày dạy dỗ Tiểu Đậu Đỏ: “Được rồi, trước nháo người ta tỉnh, lại còn đánh người, có quy củ nữa hay không?”
Tiểu Đậu Đỏ mắt chữ O mồm chữ A nhìn Thích Vô Biệt. Nàng rõ ràng là đang giúp Hoàng đế ca ca cơ mà! Người tốt thật khó làm!