Đừng Hòng Bẻ Cong Được Tôi

Chương 4

Một câu xác định xu hướng tính dục thẳng thắn bất ngờ được đưa ra, lại thêm đau nhức nơi mắt cá chân, cuối cùng cũng làm Cố Ký Thanh tỉnh táo lại.

Đôi mắt vốn đang còn chút mịt mờ chậm rãi tập trung, vừa vặn trông thấy đường cong rõ ràng của người bên đó.

Cố Ký Thanh hơi sững người.

Anh cũng không nghĩ gì nhiều, dù sao hiện giờ đã được tính là sáng sớm, nam sinh tuổi này có phản ứng vào sáng sớm là chuyện bình thường.

Chẳng qua cách tấm chăn mà đường cong kia vẫn có thể nhìn thấy rõ, chứng tỏ điều kiện phần cứng đúng là nổi trội, khó trách có nhiều Bottom biết rõ người ta sợ người đồng tính mà vẫn sóng sau xô sóng trước vội vàng tới thổ lộ với người ta.

Quả là một món ăn hợp miệng trời ban cho nhóm Gay.

Nhưng đáng tiếc làm sao, đây chẳng phải sở thích của anh.

Từ vẻ mặt giọng điệu và cả hành động nắm chặt mắt cá chân của Chu Từ Bạch, Cố Ký Thanh có thể đại khái đoán được người ta đang hiểu nhầm cái gì.

Thế là sau một khoảng thời gian cân nhắc ngắn ngủi, anh lịch sự nhẹ nhàng giải thích: “Xin lỗi cậu, giường ngủ trước đây của tôi ở vị trí này, hôm nay mới chuyển tới ngày đầu, tôi chưa quen cho lắm nên đã đi sai, tôi không có ý gì khác đâu, cậu đừng lo lắng”.

Lại là không có ý gì khác?

Nói muốn bẻ cong mình rồi lại bảo không có ý gì khác, hiện giờ sáng sớm không mặc quần dài bò lên giường mình cũng là không có ý gì khác, vậy rốt cuộc như thế nào mới tính là có ý khác?

Chu Từ Bạch không thể chấp nhận được chuyện mình sinh ra phản ứng với đàn ông con trai, sức lực nắm mắt cá chân vẫn không giảm, sắc mặt không thân thiện y như cũ.

Cũng đúng, cái lý do không có bằng chứng này đúng là không có sức thuyết phục chút nào.

Cố Ký Thanh cảm thấy trách nhiệm chuyện này chủ yếu là do chính mình, giọng điệu mang theo chút đứng đắn khó mấy khi thấy được: “Cậu quả thật rất hấp dẫn, đúng là tôi cũng thích người cùng giới, chỉ có điều tôi thích người lớn tuổi nhã nhặn chững chạc, cho nên cậu không cần phải lo lắng tôi sẽ theo đuổi hay quấy rầy cậu đâu”.

Cố Ký Thanh có một khí chất rất dễ khiến người ta tin tưởng, nhất là khi đôi mắt đen sáng long lanh kia chăm chú nhìn vào người khác, sẽ làm cho người ta có cảm giác anh nói gì cũng đúng.

Hơn nữa đối với hai người trưởng thành mà nói, giải thích đến mức độ này đã đủ trực tiếp, cũng đã đủ rõ ràng.

Nhưng sắc mặt Chu Từ Bạch vẫn không khá hơn là bao, giống như sau khi nghe thấy những lời này, cậu không hề cảm thấy vui lòng như cũ.

Cố Ký Thanh cho rằng cậu không tin mình, thế là vì để lời giải thích của mình nghe càng chân thật đáng tin hơn, sau khi nghĩ kỹ, anh lại bổ sung thêm một câu: “Tôi không thích kiểu nam sinh giống chú cún lớn”.

Cún lớn?

Ý anh là gì?

Chu Từ Bạch vốn đang suy nghĩ chuyện khác, nghe được câu này, lông mày nhíu lại.

Cố Ký Thanh nghiêm túc giải thích: “Bởi vì tôi sợ đau”.

Sợ đau?

Chẳng lẽ tuổi thơ Cố Ký Thanh đã trải qua bạo lực gia đình, cho nên hình thành bóng ma với những đối tượng nam giới có thân hình cao lớn cùng với sức mạnh chênh lệch?

Chu Từ Bạch nhất thời không thể hiểu nổi, lông mày càng nhíu sâu.

Sau đó một trận gió mạnh thổi qua, cửa sổ ban công không khóa chặt, gió lạnh lùa vào trong phòng, nâng vạt áo Cố Ký Thanh lên, lộ ra phần eo mỏng manh bị giấu kín, giống như chỉ cần tóm lấy sẽ đứt đoạn.

Mà dây phơi quần áo bên ngoài ban công cũng lắc lư mãnh liệt theo cơn gió, món đồ lót màu đen mới giặt tối qua theo đó ‘bụp’ một tiếng, rơi xuống đất.

Vậy nên, cậu, Cố Ký Thanh.

Kích thước lớn, eo mỏng manh.

Thân hình cao to, sợ đau đớn.



Mẹ kiếp!

Mười phút sau, phòng số 314 tòa nhà số 1 khu chung cư Tử Kinh, thêm một lần nữa truyền ra tiếng ‘rầm’ của cánh cửa đóng sập.

·

“Ôi mẹ ơi! Cố Cố, mày nói thế với cậu ta thật ấy hả?!”

Trong nhà ăn, Hạ Kiều nghe toàn bộ đầu đuôi câu chuyện Cố Ký Thanh kể xong, giơ cái dĩa, dậm chân liên tục, cả người ngập tràn hưng phấn và kích động.

Cố Ký Thanh cuộn mì Ý vào trong dĩa, lạnh nhạt đáp lời: “Ừ, có những chuyện nói thẳng vẫn tốt hơn, nói dối không bằng nói lời thật lòng”.

“Nhưng mà mày nói thẳng quá rồi đó!” Hạ Kiều ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong ánh mắt lại không giấu được ánh sáng hóng chuyện: “Vậy sau khi mày nói xong, cậu ta phản ứng ra sao?”

“Không phản ứng gì hết, chỉ nói tốt nhất là như vậy, sau này mọi người đều chú ý chừng mực, nước sông không phạm nước giếng, làm người xa lạ sống cùng mái nhà là được rồi”.

Sau đó liền chạy mất.

Nghĩ đến lúc mình nói xong câu nói đó, Chu Từ Bạch giận dữ đỏ bừng cả gương mặt, gân xanh trên cổ nổi hết lên, còn phải cố gắng kiềm chế cảm xúc, giữ tỉnh táo nói chuyện cùng mình, sau đó cuối cùng không nhịn nổi nữa, tùy tiện khoác một cái áo khoác, đẩy cửa bỏ đi.

Cố Ký Thanh cảm thấy hình như mình đang bắt nạt người ta.

Hạ Kiều khẽ hừ một tiếng: “Cậu ta cũng chỉ nói được như vậy, đợi hai tháng nữa, để tao nhìn xem cậu ta có tự vả mặt hay không”.

Từ khi học cấp hai, Hạ Kiều đã bắt đầu trở thành người bạn tốt nhất của Cố Ký Thanh, cho nên cậu ta luôn có một tự tin mù quáng đối với sức hấp dẫn của bạn mình.

Trong nhận thức của cậu ta, chỉ cần là kẻ Cố Ký Thanh tiếp xúc hơn mười ngày, mặc kệ là nam nữ già trẻ, chỉ cần tam quan của đối phương vẫn bình thường, thì không thể nào không thích Cố Ký Thanh cho được, cho dù là kẻ kỳ thị đồng tính cũng không ngoại lệ.

Nghĩ đến đây, Hạ Kiều đột nhiên nghiêng đầu lại gần, nháy mắt với Cố Ký Thanh: “Mày thực sự không có ý gì với Chu Từ Bạch thật chứ?”

“Ừ”. Cố Ký Thanh không hề do dự: “Sao thế?”

Nghe thấy anh trả lời dứt khoát như vậy, Hạ Kiều thất vọng ‘chậc’ một tiếng: “Quá đáng tiếc”.

Cố Ký Thanh dừng động tác cuốn mì, ngước mắt nhìn cậu ta.

Hạ Kiều vội vàng bày ra nét mặt tươi như hoa, hớn hở khoa tay múa chân nói: “Mày xem nè, dáng người cậu ta đó, tướng mạo cậu ta nữa kìa, còn cả gia cảnh nữa. Học đại học ròng rã một năm mà chuyện xấu không thấy đâu, chả mạnh hơn thằng chó trai cong giả thẳng Hạ Sưởng Chi kia một vạn lần sao? Nếu không phải cậu ta kỳ thị đồng tính, thì chính là món ngon trời ban cho giới Gay chúng mình. Mày có biết có bao nhiêu nhóc 0 ngày đêm tan nát cõi lòng lòng vì cậu ta không? Cho nên nếu có thể tóm cổ cậu ta lại, thì chắc chắn đó chính là kiêu ngạo cả đời của nhóm Gay Thanh Đại chúng mình!”

Nhưng kẻ dự bị có khả năng trở thành kiêu ngạo cả đời của nhóm Gay Thanh Đại nghe xong một đống lời lẽ này, chỉ cúi đầu xuống, tiếp tục cuốn mì Ý lên, nhẹ nhàng đáp lại tám chữ: “Bẻ cong thẳng nam, thiên lôi giáng sét”.

“…”

Một khoảng thời gian ngắn ngủi chìm vào im lặng.

“Mày nói đúng”.

“Vẫn nên ăn cơm trước thì hơn”. Hạ Kiều nhìn ra Cố Ký Thanh quả thật không có ý nghĩ gì, mất đi hứng thú hóng chuyện, vừa cúi đầu ăn đồ ăn, vừa đẩy cái hộp giữ nhiệt đến trước mặt Cố Ký Thanh: “Chút nữa tao còn phải về làm bài tập phác thảo, mày mang chút đồ ăn đến cho Thẩm lão đại hộ tao”.

Thẩm lão đại Hạ Kiều đang nói đến là đàn anh trước kia ở Nam Vụ Thực Ngoại, Thẩm Chiếu.

Lúc còn học cấp hai, bởi vì Cố Ký Thanh và Hạ Kiều đều thanh tú gầy yếu, bề ngoài hơi giống con gái, nên từng bị nhóm nam sinh bắt nạt một thời gian, may mà có Thẩm Chiếu ra mặt dạy dỗ đám nam sinh thối nát đó, mới từ từ ổn định hơn.

Về sau cho dù biết rằng Cố Ký Thanh và Hạ Kiều đều thích người cùng giới tính, một thẳng nam như Thẩm Chiếu lại không thèm quan tâm, vẫn thường xuyên che chở cho họ.

Sau đó họ cùng học tiếp lên trường trung học Thực Ngoại, lại trước sau thi đậu vào Thanh Đại, quan hệ ba người vẫn luôn tốt đẹp.

Nhất là Hạ Kiều, cậu ta rất dính Thẩm Chiếu, thường xuyên làm cơm hộp tình yêu rồi tặng đồ ăn vặt cho người ta.

Khó có khi cậu ta có việc không đi được, vừa lúc lại là cuối tuần, Cố Ký Thanh không có việc gì nên thuận miệng đồng ý.

Lúc anh mang theo hộp giữ nhiệt màu hồng tình yêu của Hạ Kiều đến trước cửa sân bóng rổ liền nghe được âm thanh thở dốc mệt nhọc của Thẩm Chiếu.

“Không được, Tiểu Chu, cậu chơi như thế thì ai chơi nổi với cậu chứ? Mỗi lần tấn công không khác gì liều mạng, nếu không nghỉ ngơi một lát, cái mạng già này của tôi cũng không còn nữa”.

Mặc dù thể chất của Thẩm Chiếu không được tính là loại xuất sắc số một số hai, nhưng anh ta cũng cao đến tận 1m80, điều kiện thân thể và năng lực vận động tuyệt đối không thể nói là kém cỏi, có thể ép Thẩm Chiếu thành dạng như thế này, trong đầu Cố Ký Thanh lập tức nhớ tới một kẻ.

Vừa nâng mắt, quả nhiên trông thấy Chu Từ Bạch.

Hẳn là vừa rồi một đợt tấn công mới được tổ chức, những người còn lại trên sân bóng hoặc nằm liệt ở trong sân, hoặc chống đầu gối thở hồng hộc, chỉ có Chu Từ Bạch vẫn không đổi sắc mặt vỗ bóng chạy trên nửa sân của mình, đợi khi chạy tới đường giữa sân thì tùy ý nhấc tay lên.

Ba điểm, hoàn hảo trúng vào mục tiêu.

“Đậu má, anh Chu à, anh không phải là người mà”. Cố Ký Thanh biết nam sinh đang nói chuyện với Chu Từ Bạch, là đàn em khóa dưới ở trường Thực Ngoại, tên là Trần Du Bạch.

Trong ấn tượng lúc trước của anh, trước kia cậu nhóc này cũng là thành viên đội bóng rổ, kết quả lúc này cũng không thở ra hơi: “Không được rồi, đàn anh ơi, chiến thuật hôm nay của anh khủng bố quá, anh bị cái gì kích thích có phải không? Nhưng dù có thế cũng đừng mang mạng chúng em ra đùa như vậy chứ?”

Cả thân thể của Chu Từ Bạch đúng là đang có cơn nóng nảy không giải tỏa nổi, nhưng vẫn chưa đến mức giận chó đánh mèo lên thành viên đội bóng, thấy mọi người mệt thành dạng này, cậu thuận thế thu bóng lại: “Vậy mọi người nghỉ ngơi một lát đi, một tiếng sau tiếp tục”.

Nói xong, cậu cầm lấy khăn lau bên cạnh sân bóng chuẩn bị lau mồ hôi.

Kết quả mới quay người đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, tay xách hộp giữ nhiệt, đứng bên cửa, lười biếng nhìn về phía cậu.

Chu Từ Bạch lập tức nghiêm mặt.

Sáng nay mới nói rõ phải giữ khoảng cách, buổi trưa lại tới sân bóng rổ đưa cơm, Cố Ký Thanh này rốt cuộc có biết chừng mực không vậy.

Cậu lạnh mặt, vừa mới định mở miệng thì lại chợt nghe được giọng nói mừng rỡ từ phía sau truyền tới: “Cố Cố, sao em lại tới đây?”

Mà tầm mắt của Cố Ký Thanh cũng rời khỏi người cậu, chuyển sang chỗ Thẩm Chiếu đang bước nhanh về phía anh, lộ ra một nụ cười mà trong mắt Chu Từ Bạch nhận định là dịu dàng khác hẳn ngày thường: “Đưa cơm cho anh”.

Chu Từ Bạch vừa mới định phát biểu câu ‘Tôi không cần người khác đưa cơm’ ra khỏi miệng: “….”

Ba giây sau, cậu lạnh lùng quay người.

Cậu vốn không cần có người đưa cơm tới.

Không phải tặng cho cậu, đương nhiên là không có gì tốt hơn.

Chẳng qua, Cố Cố là cái cách gọi tên gì vậy chứ.

Chu Từ Bạch nghe cái xưng hô rõ ràng mang theo ý tứ thân mật này, cảm xúc không thoải mái không hiểu sao đột nhiên lại trào lên, dứt khoát nhặt bóng rổ, trở về sân, mỗi lần tấn công lại càng thêm nóng nảy.

Bóng rổ đập vào mặt đất hết lần này đến lần khác, kèm theo tiếng vòng rổ bị va chạm lắc lư mãnh liệt, công khai thể hiện hormone và thể lực mãi không cạn kiệt của sinh vật giống đực trẻ tuổi.

Mồ hôi chảy xuôi xuống theo đường cong cơ bắp hoàn mỹ, gương mặt sắc nét của thanh niên cau có lại có vẻ càng tăng thêm tính công kích.

Nếu như là người khác, Cố Ký Thanh nhất định sẽ theo thói quen, thuyết phục đối phương nghỉ ngơi, hỏi han một câu xem người ta có cần nước và thứ gì bổ sung thể lực không.

Nhưng bây giờ anh mới nghĩ qua một thoáng, đã bỏ ngay ý tưởng này.

Chu Từ Bạch đã thể hiện rõ ràng khuynh hướng sợ người đồng tính, mình nên giữ khoảng cách với người ta, không nên làm người ta có thêm hiểu lầm cùng phiền phức.

Thẩm Chiếu vừa ăn bento tình yêu do Hạ Kiều làm tặng, vừa hỏi thăm: “Cố Cố, chuyện của Hạ Sưởng Chi em định giải quyết như thế nào? Có cần anh giúp gì không?”

“Không cần đâu, em đổi phòng ký túc xá rồi”. Cố Ký Thanh tùy tiện trả lời, không muốn nói sâu thêm.

Thẩm Chiếu nghe được lời này vẫn cau mày ngẩng đầu dậy: “Đổi phòng ký túc? Chuyện lớn như vậy sao lại không kể với anh? Bạn cùng phòng mới thấy không có ai giúp em chuyển phòng, cho rằng em không có người dựa dẫm, bắt nạt em thì làm sao giờ?”

Thẩm Chiếu bị gọi là Thẩm lão đại, cũng bởi vì anh ấy lớn tuổi nhất trong ba người, cũng luôn lo lắng nhiều nhất.

Cố Ký Thanh hơi bất đắc dĩ cười khẽ một tiếng: “Anh, dù sao em cũng đã là đàn ông trưởng thành, không đến mức đó đâu”.

“Sao có thể nói thế được, dáng vẻ của em chính là dáng vẻ khiến cho người ta muốn bắt nạt, lần sau có chuyện nhất định phải nói với anh hoặc Hạ Kiều.”

Từ khi học trung học, Thẩm Chiếu đã bắt đầu che chở Cố Ký Thanh như em trai mình. Chuyện của Hạ Sưởng Chi lúc trước, anh ấy không thể đi dạy dỗ tên đó một trận nên hãy còn nghẹn cơn tức lại trong lòng, hiện giờ nghe thấy Cố Ký Thanh lén lút chuyển phòng ký túc, sắc mặt liền nghiêm khắc hơn một chút.

Cố Ký Thanh biết anh ấy thích quan tâm đến chuyện của mình, nở nụ cười đáp: “Được”.

Chu Từ Bạch mới ném xong một trái bóng vào rổ, quay người liền được chứng kiến một màn này.

Một người lớn tuổi mang theo chút nghiêm khắc cùng quan tâm, một người ngoan ngoãn cúi đầu cười ngọt ngào, ngay cả nốt ruồi đỏ xinh đẹp hơn người nơi khóe mắt cũng tỏa ra nét dịu dàng.

Sau đó không hiểu sao Chu Từ Bạch lại nhớ đến câu nói kia của Cố Ký Thanh: “Tôi thích người lớn tuổi nhã nhặn chững chạc”.

Nhã nhặn, Thẩm Chiếu là sinh viên khoa Tài chính, bề ngoài tuấn tú, mặc âu phục vào hẳn là rất nhã nhặn một cách bại hoại.

Chững chạc, Chu Từ Bạch không tiếp xúc nhiều với anh ta cho lắm, nhưng trong ấn tượng thì cũng coi như là một người chững chạc.

Lớn tuổi…

Lớn hơn mình hai tuổi, lớn hơn Cố Ký Thanh một tuổi, tính là lớn tuổi được sao.

Mà cái người Cố Ký Thanh này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy, đối với ai cũng nở cái nụ cười kia.

Chu Từ Bạch không biết cơn nóng giận của mình hôm nay sinh ra từ chỗ nào, chỉ biết cả người nghẹn đến khó chịu, lập tức chạy ba bước, vươn người nhảy lên, lại là một cú ném rổ tràn ngập bạo lực và ý đồ giải tỏa.

Bóng rổ rơi xuống đất, Chu Từ Bạch dẫn bóng quay về giữa sân.

Cố Ký Thanh thích cười với người nào, đâu có liên quan gì tới cậu.

Dù sao cậu cũng đã nói rõ với Cố Ký Thanh, sau này hai người họ có thể cách nhau bao xa thì cố mà cách, có thể không tiếp xúc thì cố mà tránh, không ai làm phiền tới ai, không ai quấy rầy ai cả, làm hai người lạ sống chung dưới một mái nhà.

Nghĩ đến đây, Chu Từ Bạch lại mạnh mẽ chạy lấy đà thêm lần nữa, chuẩn bị nhảy lên, bỗng nhiên bên cạnh truyền tới một tiếng chất vấn đau lòng khó tả: “Cố Cố! Mắt cá chân của em bị thằng lưu manh nào tóm thế này?! Nhìn dấu năm ngón tay này đi, đã bắt đầu xanh tím lên rồi!”

Thế là đội phó Chu của đội bóng rổ trước nay luôn mang danh có thiên phú về vận động, dùng một tư thế khó tin nổi, ‘rắc’ một tiếng, trẹo chân.

Năm phút sau, trong sân bóng truyền đến giọng nói chậm rãi của nhân viên y tế đội: “Ai biết bạn cùng phòng của Chu Từ Bạch không? Thông báo cho họ tới đón người đi, tôi còn có chút lưu ý cần nhắc nhở”.

Bạn cùng phòng duy nhất còn lại trong trường của Chu Từ Bạch nghe thấy động tĩnh, từ tốn xoay người qua.

Bốn mắt nhìn nhau.

Kẻ lưu manh tóm chân con nhà người ta: “…”

Chu Từ Bạch cảm thấy có lẽ mình đã phạm phải Thái Tuế.