Đừng Ép Anh Động Tâm

Chương 39: “Ớt Nhỏ, anh sắp điên mất, ghen đến điên mất.”

Áo sơ mi hoa ngã đau, một chốc một lát không thể đứng dậy nổi.

Giang Điềm hoảng loạn ngước mắt, liền nhìn thấy người đàn ông cao lớn cách đó mấy bước, Giang Điềm lại vô tình thấy mất mát, không đoán được là anh, nhưng lại cảm thấy đúng ra cũng là anh, một loại cảm xúc nào đó bỗng dâng trào, cô kéo chỉnh lại làn váy, vội vàng cảm ơn: “Cảm ơn… Cảm ơn anh.”

Trần Mộ Dương vén cao tay áo, đi đến bên cạnh Giang Điềm, quan tâm nói: “Có bị thương không?”

Giang Điềm nhịn xuống cơn đau rát sau lưng, cô lắc đầu.

Trần Mộ Dương nhẹ nhàng thở phào, “Không có chuyện gì thì tốt rồi.”

Hai người đơn giản nói mấy câu, Áo sơ mi hoa đã chống tương đứng dậy, hắn nhìn về phía Trần Mộ Dương bên cạnh, thấy quần áo đối phương mặc quả thật xa xỉ, đồng hồ đeo trên cổ tay giá trị cũng ít nhất hơn sáu con số, nói vậy lai lịch không nhỏ, tiêu tiền ở Xuân Thụ Cảnh thuộc cấp bậc cao, phụ nữ có thể tiêu tiền mua, đàn ông lại không thể tùy tiện đắc tội.

Hắn vô duyên vô cớ ăn một cái quẳng, tính khí vẫn là có, như phải thu liễm lại, “Thần kinh à!” Hắn mắng một câu, nhìn về phía Giang Điềm, vẫn cay độc như cũ, “Có đàn ông nuôi dưỡng sao không nói sớm một chút? Ông đây ép buộc cô sao?”

Trong mắt hắn, ở loại nơi quán bar hỗn tạp này, khẳng định không phải là phụ nữ đàng hoàng, thích thì tốn chút tiền là có thể ngủ, nhưng mà đạo lý thứ tự đến trước đến sau hắn vẫn hiểu được.

Giang Điềm thấy mệt, Áo sơ mi hoa dùng ngôn từ vũ nhục cô như thế nào, cô không sức lực cùng hắn ta tranh chấp, chỉ lẳng lặng đứng đấy.

Ngược lại Trần Mộ Dương không vui nhíu mày, anh chuyển hướng nhìn Áo sơ mi hoa, sắc mặt trầm xuống, tức giận nói: “Phiền anh tôn trọng một chút.”

Áo sơ mi hoa trào phúng nhún vai, “Người anh em đến trước, tôi cũng không cản.” Hắn xoay người, đi ra ngoài, “Coi như tôi xui xẻo.”

Trong nháy mắt, người đã đi xa, Giang Điềm vẫn sững sờ tại chỗ như cũ, không biết nghĩ đến cái gì, Trần Mộ Dương đi đến bên người Giang Điềm, tay phải dắt lấy cổ tay Giang Điềm, vỗ nhẹ mu bàn tay cô, ánh mắt an ủi, Giang Điềm nhếch miệng nhìn anh, miễn cưỡng cười cười.

Trần Mộ Dương thấy Giang Điềm mất hồn mất vía, liền lôi kép cô về phía nhà vệ sinh, vừa đi vừa nói: “Rửa mặt cho tỉnh táo một chút đi? Tôi ở bên ngoài đợi cô.” 

Giang Điềm bị anh lôi kéo đi, đến nửa đường mới chợt nhận ra kịp phản ứng lại, cô dừng bước chân lại, lắc đầu nói: “Đang trang điểm, không tiện.”

Trần Mộ Dương liếc mắt nhìn cô, tâm trạng Giang Điềm rõ ràng không đúng, nhưng anh cũng không nói được gì nữa, nên nhẹ nhàng hỏi: “Tôi đưa cô về nhé?”

Giang Điềm không lập tức trả lời, mà tò mò hỏi một câu: “Sao anh lại ở chỗ này?”

Trần Mộ Dương nói thẳng: “Hôm qua tôi đã nói rồi, hôm nay sẽ đến Xuân Thụ Cảnh.”

Giang Điềm chớp chớp mắt, cũng nhớ tới, cô có chút áy náy: “Xin lỗi, tôi quên mất.”

Trần Mộ Dương cười nhạt, anh kéo Giang Điềm đến lối rẽ của hành lang, thỉnh thoảng lại có ánh mắt mập mờ của mấy người đàn ông bay tới, giây tiếp theo, sẽ lại nhìn chằm chằm đánh giá Giang Điềm, mang theo vài phần không đứng đắn.

Cũng may Giang Điềm đã quen rồi, Trần Mộ Dương lại buông tay cô ra, chợt cởi áo khoác tây trang trên người rồi khoác lên bờ vai đang lộ ra của Giang Điềm, lại săn sóc thay cô đóng kín lại vạt áo, che đi không ít phong cảnh, đôi tay anh theo sau khoác lên vai Giang Điềm, khẽ nói: “Hát rất hay.”

Đầu Giang Điềm trì độn, ngước mắt ngẩn ngơ nhìn anh, Trần Mộ Dương nói sự thật: “Không lừa cô, tôi thấy không tồi.”

Sợi dây nào đó trong tim Giang Điềm như bị người gảy mạnh một nhát, lông mi cô run rẩy, chột dạ nói: “Thật ư?”

Trần Mộ Dương gật đầu, “Nếu cô tin tưởng ánh mắt của tôi, tại sao lại không tin chính mình.”

Giang Điềm nhất thời nghẹn lời, im lặng trở lại, Trần Mộ Dương yên lặng chờ cô, cũng không mở miệng, một hồi lâu, Giang Điềm mới ngẩng đầu lần nữa, từng câu từng chữ nghiêm túc nói: “Vì sao anh lại giúp tôi?”

Trần Mộ Dương quá quan tâm đến cô, cô có ít nhiều không thích ứng được, lại nghĩ tới một câu “Bạn gái của tôi” vừa rồi của Trần Mộ Dương, cô luôn do dự mãi, vẫn là quyết định nói ra: “Tôi… Tôi có người mình thích rồi.”

Trần Mộ Dương vừa nghe được, thấy Giang Điềm banh khuôn mặt, sắc mặt lo lắng, anh cười, “Cô lo lắng tôi thích cô à?”

Giang Điềm gật đầu thật mạnh, giọng nói cô nhỏ, lại vô cùng thành khẩn: “Anh giúp tôi, tôi rất cảm ơn. Nhưng nếu là bởi vì chuyện tình cảm này, tôi phải nói rõ ràng, tôi không thể… Không thể lãng phí tình cảm của anh, tôi có người mình thích rồi…..” Cô tạm dừng, giọng nói lại càng nhỏ dần đi, “Tuy rằng anh ấy không thích tôi, nhưng tôi vẫn còn thích anh ấy.”

Trần Mộ Dương nhướng mày, anh kéo một bàn tay Giang Điềm qua, “Cô là muốn nói cho tôi biết, tôi không có cơ hội?” Anh khẽ cười, cúi đầu nhìn thẳng Giang Điềm: “Hay là nói, cô không tin tưởng tôi, cảm thấy tôi sẽ bại dưới tay anh ta?”

Giang Điềm sửng sốt, ý tứ của Trần Mộ Dương trong những lời này quá rõ ràng, cô kinh ngạc: “Anh thích tôi à?”

Đây là cái tình tiết máu chó gì vậy chứ.

Trần Mộ Dương giơ tay gõ xuống trán Giang Điềm, thu lại sắc mặt rồi nghiêm túc nói: “Cô yên tâm, tôi không có ý gì khác, trước đó tôi cũng đã nói là bởi vì An Tĩnh, tôi giúp đỡ cũng là nên làm.”

Giang Điềm: “An Tĩnh?”

Trần Mộ Dương một lần nữa đứng thẳng người dậy, trả lời: “Đúng vậy, tôi với cô ấy cùng nhau lớn lên, hơn cô ấy mấy tuổi, cô lại là bạn tốt của cô ấy, tôi giống như anh trai của các người vậy, hơn nữa tôi cũng đánh giá cao cô.” Anh bật cười: “Cô vẫn luôn cảm thấy tôi có mưu đồ gây rối đối với cô sao?”

Giang Điềm vội xua tay, “Tôi không có ý này!”

Hay là nói, không phải ý này, Trần Mộ Dương quá săn sóc cô, cô chỉ là sợ nhỡ đâu Trần Mộ Dương thích cô, cô có nghĩa vụ phải nói rõ ràng, chứ không phải đương nhiên tiêu tốn tình cảm của người khác.

Trần Mộ Dương nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, “Hiện tại yên tâm được chưa?” Anh lại lần nữa thay Giang Điềm thu lại vạt áo, “Tôi đoán cô cũng nghĩ kỹ rồi, tôi có thể dạy sẽ tận lực dạy cô, khoảng thời gian này tôi chuẩn bị album mới, không có hoạt động gì khác, về cơ bản đều sẽ luôn ở An Thành, nếu cô đồng ý, có thể bỏ công việc ở Tân Gia, đi theo tôi cũng có thể học thêm một vài thứ.”

Giang Điềm hoàn toàn ngây ngẩn cả người, lời này của Trần Mộ Dương rõ ràng là còn nói khiêm tốn, đâu phải chỉ có thể học được vài thứ, hoàn toàn chính là làm việc vặt được lợi cao mà.

Trần Mộ Dương thấy Giang Điềm ngẩn ra, hỏi lại: “Không muốn à?”

Giang Điềm vội vàng lắc đầu liên tục, Trần Mộ Dương nhíu mày, Giang Điềm lại nhanh chóng gật đầu, “Tôi quá kích động!”

Trần Mộ Dương nói: “Thật ra cũng không cần thiết kích động, nếu cô không có thực lực, tôi cũng không giúp cô, tuy rằng cô không ưu tú như Đường Mật, tốt xấu gì cũng vẫn di truyền được vài phần tài tình của bà ấy, với tôi mà nói, miễn cưỡng có thể coi như nửa cái tri kỷ, tôi cũng nguyện ý nhận cô, cô đừng nghĩ nhiều, hiện tại tôi cùng lắm coi cô là em gái.”

Hốc mắt Giang Điềm nóng lên, những lo lắng ban đầu bị Áo sơ mi hoa vũ nhục được quét sạch, cô không kìm được đưa tay kéo lấy cánh tay Trần Mộ Dương, cũng không biết nói cái gì, chỉ kéo cánh tay anh lắc lư phải trái mấy lần.

Trần Mộ Dương mỉm cười, đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu Giang Điềm, “Đi thôi, tôi đưa cô về.”

Giang Điềm nghe lời buông tay anh ra, hai người đi ra ngoài mấy bước, Giang Điềm thản nhiên ngẩng đầu nhìn về phía trước, khóe mắt quét qua, cứ như vậy ngoài dự kiến tiếp xúc với con người đen nháy của người nào đó, tầm mắt cô đột nhiên ngưng lại, tim đập lỡ nửa nhịp.

Vẫn áo sơ mi trắng phối với quần âu đen như thường, không đeo cà vạt, cúc áo sơ mi mở ra mấy nút, mang theo vài phần lười biếng tản mạn, ống tay áo sắn nên nửa vòng, lộ ra nửa cánh tay.

Ngón giữa cùng ngón trỏ tay phải còn kẹp nửa điếu thuốc đã tàn, sợi thuốc lá màu nâu đã bị đốt hết, đốt tới tận đầu lọc, ban đầu anh kẹp ở phía dưới, mắt thấy sắp đốt tới ngón tay, cũng không biết anh đứng đó bao lâu rồi, hoặc là nghe được cái gì rồi, không xa bên chân tàn thuốc cũng rơi xuống đầy đất.

Giang Điềm hơi thất thần, muốn nhắc nhở vài câu, lại nỗ lực nhịn lại.

Trần Mộ Dương thấy bước chân Giang Điềm dừng lại, theo tầm mắt cô cũng tự nhiên thấy được Lục Minh Chu đứng cách đó mấy bước, tay phải anh đặt lên vai Giang Điềm, khẽ hỏi một câu, “Cô quen à?”

Giang Điềm cười lắc đầu, theo bản năng nói dối “… Không quen biết.”

Giọng của cô không to lắm, nhưng ba chữ kia nhẹ nhàng thốt ra, Giang Điềm rõ ràng nhìn được vẻ mặt Lục Minh Chu nghiêm lại, chợt không chút do dự dập nát điếu thuốc, xoay người bước nhanh ra ngoài.

Giang Điềm không khỏi nhíu mày, không khống chế được mà đau thay anh.

Thấy anh bỏ đi dứt khoát, Giang Điềm lại tự trách mình xen vào việc của người khác, cô lắc đầu không nói gì nữa, đuổi theo Trần Mộ Dương tiếp tục đi ra ngoài.

…..

Lục Minh Chu chưa đi được mấy bước, đối diện đã đụng phải Kỷ Thịnh, Kỷ Thịnh nghi hoặc, “Sao lại đi lâu như vậy? Tôi còn tưởng xảy ra chuyện gì.”

Lục Minh Chu mặt vô cảm trả lời: “Tranh thủ đi toilet, tiện thể tiếp luôn cái điện thoại.”

Hai tay Kỷ Thịnh đút túi, cảm xúc Lục Minh Chu không đúng, anh ta theo thói quen quét mắt tứ phía, liền thấy Giang Điềm đang rời đi bên kia hành lang, có cử chỉ thân mật cùng với người đàn ông xa lạ bên cạnh.

Kỷ Thịnh không nhịn được mà trêu chọc: “Cậu không phải là đang ghen đâu nhỉ?” Lục Minh Chu ghen, nghe liền thấy rất đáng sợ.

“Ghen ư? Sao có thể!” Lục Minh Chu cười khẩy, mắt dài nửa híp lại, chợt hừ mạnh một tiếng: “Tôi sao có thể ghen chứ! Tôi Lục Minh Chu lại đi ăn dấm của phụ nữ á? Chuyện cười.”

Kỷ Thịnh sắp mẹ nó cười gần chết, anh ta trước nay chưa từng thấy Lục Minh Chu nghĩ một đằng nói một nẻo như này, trên đầu như phát lên ánh sáng màu xanh lá, trên trán bắn ra mưa đạn: Tức chết mất thôi! Ngươi mẹ nó mau tới dỗ dành ta! Tức chết ta rồi!

Kỷ Thịnh còn đang suy nghĩ làm như nào để kích thích anh, Lục Minh Chu đã phối hợp đi lên phía trước, bên miệng vẫn hùng hồn lý lẽ như cũ nói: “Tôi không hề ghen! Cô nhóc nhỏ tôi sao phải ghen với cô ấy chứ? Cười chết người.”

Kỷ Thịnh: “Cậu chắc chưa?”

Lục Minh Chu: “Tôi khẳng định đồng thời chắc chắn.” 

Kỷ Thịnh quay người nhìn về phía sau, bỗng nhiên hô to: “Mẹ kiếp! Hôn rồi kìa!”

Bước chân Lục Minh Chu bỗng nhiên trượt đi, suýt chút nữa ngã sấp xuống, anh phải vịn lấy cánh tay Kỷ Thịnh mới miễn cưỡng đứng vững được, cánh tay Kỷ Thịnh bị anh bóp phát đau, anh ta vung ra, nói tiếp: “Cậu không định nhìn sao?”

Đường cong phía sau lưng Lục Minh Chu cứng nhắc, lặng im thật lâu, năm đầu ngón tay anh nắm thành quyền, cùng tay cùng chân đi về phía trước, “Không nhìn.”

“Quá hương diễm rồi.”

“…..”

“Người đàn ông này thật mạnh mẽ nha!”

“…..”

Sắc mặt Lục Minh Chu xanh mét, anh gằn từng chữ một mỗi chữ như đao: “Kỷ Thịnh cậu mẹ nó còn nói thêm một chữ nữa, hiện tại tôi liền giết chết cậu.”

Kỷ Thịnh lập tức giơ tay đầu hàng.

“Tôi nói tôi không ghen, cô ấy yêu ai ở bên ai cũng không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ là hàng xóm của cô ấy, à ừ, hiện tại là hàng xóm cũ.”

“… Cậu nói rất đúng.”

“Ừ, Lục Minh Chu tôi tuyệt đối sẽ không ghen, tôi chỉ là hơi thích cô ấy, còn chưa đến mức phải ghen tuông.”

“… Phải.”

“Tôi mà lại làm loại chuyện ấu trĩ ngu xuẩn này sao? Cậu thực sự quá buồn cười! Vậy mà nói tôi ghen ư? Cười chết mất.”

“…..” Đồ thần kinh.

(Phan: Thế anh nghĩ việc anh đang làm là cái gì hả anh Chu -.-, đúng là hết nói nổi rồi, tôi chịu đấy)

*** 

Giang Điềm cùng Trần Mộ Dương tiện đường dừng lại ăn khuya xong, Trần Mộ Dương mới đưa cô trở lại tiểu khu Thành Nam, hai người tạm biệt ở dưới tầng, Giang Điềm nhìn theo ô tô Trần Mộ Dương ra khỏi ngõ nhỏ, cô mới thu lại ánh mắt, chậm rì rì hướng đi lên tầng. 

Nghĩ thông suốt mấy chuyện này, tâm tình cô tốt hơn nhiều, nhưng đêm nay ngoài ý muốn gặp phải Lục Minh Chu lại làm cảm xúc của cô có hơi chút dao động, cô thực sự không nghĩ sẽ nhìn thấy anh.

Giang Điềm một hơi bò lên tầng năm, cô vừa sờ tìm chìa khóa trong túi vừa đi về phía cửa, chìa khóa cắm vào ổ khóa, cửa chính kéo ra khe mở, Giang Điềm duỗi tay mở đèn huyền quan, bỗng dưng phía sau lưng bị đập một lực, thân mình Giang Điềm nghiêng về phía trước, mắt thấy sắp ngã đến nơi rồi, trong nháy mắt trên eo xuất hiện một đôi tay, gắt gao ôm lấy vòng eo cô.

Lồng ngực dày rộng dán phía sau lưng cô, người đàn ông đặt cằm trên đôi vai trần, một bên đầu lại quyến luyến kề sát cổ cô.

Hồi chuông cảnh báo trong đầu Giang Điềm kêu vang, đang muốn hô to thành tiếng, bên tai lại truyền đến giọng đàn ông rầu rĩ không vui lại vô cùng khàn khàn.

“Ớt Nhỏ, anh phát điên mất rồi.”

“Ghen đến điên mất thôi.”

_______

Phan: Anh Chu ơi vả mặt đau không anh. Nhưng mà chắc là mặt anh dày nên cũng không đau lắm đâu nhỉ =)))