Eirina không thèm nghe nữa, lạnh lùng lườm Liaza một cái rồi lập tức đóng cửa nói với người lái xe: “Đi thôi.”
Xe đi bon bon trên đường còn cô thì mặt nhăn mày nheo, cái cảm giác khó chịu vì tình yêu của Eirina thật sự lại trở về. Có thể nói đây là một phần tình cảm còn sót lại của cơ thể, cô vốn không phải chủ nhân của nó nên nhiều lúc vẫn là không tự kiềm chế được.
Trái tim của Eirina như co thắt lại, nhói lên từng hồi đau đớn như rỉ máu qua từng vết thương chưa lành. Cô chẳng biết làm gì khác ngoài cúi người, lấy tay ôm chặt ngực trái, tựa như đang đè nén nỗi đau lại.
Sau một lúc thì chuyện này mới kết thúc, lúc đó Eirina như được sống lại trong cơn hoạn nạn. Cô ngồi thẳng dậy tựa người ra sau, hít thở nhẹ nhàng. Sau đó, không còn sau đó nữa, nỗi nguy biến mất thế là cô liền lăn quay ra ngủ.
Một lúc sau thì đã đến vùng đất phía Nam, Eirina cũng đã dậy và bước xuống xe. Vừa đặt chân xuống cái là pháo hoa bắn đầu đầu, mọi người đều vui vẻ chúc mừng cô đến. Rõ ràng từ đầu đây là nhiệm vụ mật, mật đến nỗi Lia còn không biết thì sao người dân lại có chuẩn bị luôn rồi?
Eirina bị sự nhiệt tình của những người này làm cho choáng ngợp, tay dắt chân treo, hoang mang tột độ. Sau một lúc bị như vậy mới có một người bình thường ra nói: “Mọi người mau thả ngài ấy ra đi, chúng ta còn phải bàn về nguồn nước nữa.”
Vừa nghe đến hai chữ “nguồn nước” tất cả đều buông hết chân tay, trả lại sự tự do vốn có cho Eirina rồi tránh đi một nơi khác. Cảm giác này đúng là có chút mới mẻ…
Người vừa nãy là một ông lão, nói bình thường như bao thôn xóm khác gì chắc là già làng, ông ấy nói: “Chúng ta đi đến phía trước nói chuyện đi ạ.”
Eirina không chần chừ, ngay lập tức đi theo ông ấy đến một quán nước nhỏ khá bình dị, già làng ngồi xuống nói: “Tiểu thư, lâu rồi mới gặp lại ngài. Hôm nay ngài đến là muốn xử lí luôn việc xả thải ạ?”
Eirina gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Ban đầu định hôm qua là đến nơi nhưng lại muộn quá nên giờ mới tới.”
Già làng mặt hiền hậu cười tươi nói: “Ngài giành thời gian đến là vinh hạnh cho chúng tôi rồi. Ngài cần nghỉ ngơi không hay chúng ta đi đến sông xem xét luôn ạ?”
Eirina ngay lập tức trả lời: “Ta nghỉ rồi, vẫn nên là xem xét tình hình càng sớm càng tốt.”
Già làng vui vẻ gật đầu một cái, vốn định đích thân dẫn cô đi nhưng vì tuổi đã cao, sức không còn nhiều nên đành nhờ một người trẻ tuổi hơn. Người trẻ tuổi kia dẫn cô đến đường mòn của một nhánh sông xong dẫn đến sông chính. Có thể nhìn ra so với màu nước bình thường thì nước ở đây đã đậm hơn hẳn, càng tiến lên tình trạng càng tệ.
Tiến thêm một lúc nữa thì thấy một đám người đang xảy ra mâu thuẫn, có vẻ là hai phe đối địch. Eirina nhìn xong thì lên tiếng hỏi: “Bọn họ cãi nhau vì chuyện gì vậy?”
Người hướng dẫn ngay lập tức trả lời: “Chính là vì vụ nguồn nước đấy ạ, áo xanh dương chính là chúng ta, còn lại là bên nhà máy.”
Mấy người này cãi nhau còn thêm chức năng phân biệt nữa à…
Sau đó Eirina đi lại chỗ đám người kia, đương nhiên là đi rất thanh lịch. Đến nơi chưa kịp nói thì người bên phe mình phát giác ra cô thế là vui mừng hét: “Eirina điện hạ! Cuối cùng người cũng đến!”
Cô bị mấy lời này làm cho giật hết cả mình, tim suýt thì ngưng đập. Ngoài mặt thì như không có gì nhưng trong tâm cô như ngồi ôm trái tim mỏng manh yếu ớt đang quằn quại trong đau đớn.
Suýt chút nữa là hồn bay lên trời luôn rồi!
Eirina bình tĩnh nói: “Có chuyện gì vậy?”
Một người trong đám khùng khùng chỉ về phía phe bên kia, oang oang nói: “Điện hạ, chính là cái bọn xả thải đó!”
Eirina thở dài một hơi: “Đương nhiên ta biết, có thể nói nhỏ nhẹ chút không?”
Một người trông có vẻ uy phong nhất trong phe kia, thiết nghĩ là thủ lĩnh đi, hắn bước lên nói: “Chẳng lẽ đây chính là Eirina điện hạ trong truyền thuyết? Mười năm rồi mới xuất hiện nhỉ?”
Eirina mặt lạnh nói: “Vậy thì sao? Bộ liên quan gì đến các người hay gì?”
Bảng hệ thống bỗng đột nhiên xuất hiện, biến không gian cảnh vật xung quanh Eirina thành một đống xanh dương: Hệ thống phát hiện tình cảm của nhân vật đã thay đổi. Hiện tại đã dính quá nhiều lỗi, hệ thống mặc định đưa nhân vật trở lại tuyến cốt truyện gốc. Tính thời gian đếm ngược: 2 ngày 3 giờ.
Sao… sao đột nhiên vậy…?
Cô vẫn còn đang hoang mang, khó hiểu hỏi: “Chẳng lẽ tôi đóng không đạt sao?”
Hệ thống: Đáp. Hoàn toàn không. Chỉ do tình cảm của nhân vật đang có sự thay đổi nên hệ thống phải chuyển sang chế độ mặc định.
Cô: “Vậy ý là giờ tuyến nhân vật sẽ trở lại bình thường?
Vâng. Hệ thống sẽ giúp mạch truyện chạy tiếp mà không cần nhân vật phản diện Eirina.
“… Nhưng Eirina vẫn phải chịu những chuyện không do mình gây ra?”
Vâng. Chỉ 2 ngày sau là nhân vật Eirina sẽ phải chết, đề nghị người dùng hợp tác để cốt truyện có thể diễn ra một cách bình thường. Vì lỗi không phải do người dùng gây ra nên hệ thống sẽ giảm một nữa điểm đau đớn khi chết. Phần thưởng sau khi hoàn thành nhiện vụ vẫn sẽ được giữ nguyên. Xin 2 ngày sau hãy tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ.