Về đến nhà Eirina cũng rất tận tâm, tự mình đưa Lia đến tận phòng, đắp chăn tử tế rồi mới đóng cửa rời đi. Nói thật hôm nay đúng là quá mệt, đi đi lại lại biết bao nhiêu lần, còn phải bê vác một cái xác từ cửa đến tận trong dinh thự. Đương nhiên cô cũng có thể nhờ những người hầu khác nhưng dù sao cũng đã nửa đêm rồi. Người ta đều là đi làm kiếm chút tiền nuôi bản thân và gia đình, chỉ có chút thời gian nghỉ ngơi mà cô cũng cuỗm mất thì thật sự không nên. Những việc bản thân có thể tự làm thì vẫn là tự vận động thì hơn.
Eirina bây giờ cũng rất buồn ngủ rồi, chỉ vì một bữa tiệc để nhìn thấy nam chính nữ chính yêu thương nhau mà tốn nguyên một ngày, giờ nghĩ lại quả thật có chút không đáng. Cô đi thẳng một mạch về phòng, đóng cửa kĩ càng, thay một bộ quần áo đơn giản, tẩy trang rồi lên giường đi ngủ. Giờ đầu óc cô không hoạt động nữa, vừa lên giường cái liền ngủ thiếp đi.
Hôm sau Eirina dậy khá muộn, cũng tầm gần trưa, ánh nắng từ chiếc cửa sổ quên chưa đóng rèm chiếu thẳng vào mặt. Cô uể oải ngồi dậy một cách chậm rãi, lấy tay che đi một phần ánh sáng đang chiếu thẳng vào mặt. Bước xuống giường đi đến chỗ cái gương, nhìn khuôn mặt của cô hiện tại đúng là mệt mỏi đến cực độ. Quầng thâm ở mắt đã bắt đầu đậm dần, ánh mắt thì rũ rượi, tóc hôm qua quên không chải tử tế nên giờ rất bù xù. Cô quay qua cầm một chiếc lược từ từ chải mái tóc dài đen óng. Sau khi chải xong thì nhanh chóng đi rửa mặt mũi, chỉnh trang lại toàn thân một cách hoàn mỹ.
Mở cửa phòng đi đến chỗ làm việc, cho dù Eirina có mệt đến cỡ nào thì đây cũng là công việc tâm huyết cả đời của cô, không thể vì một từ mệt mà bỏ được. Trên đường đi đến phòng làm việc thì cô có gặp Liaza, con bé nói: “Chào buổi sáng ạ.”
Eirina nói: “Ừm.”
Liaza không biết tại sao đột nhiên hỏi: “Sao hôm qua bá không đợi con? Hôm qua con đã…”
Eirina hờ hững đáp: “Đã làm sao?”
Liaza nghe xong thì giọng như sắp khóc, nước mắt như muốn tứa ra, nói: “Hôm qua vì đã quá say nên con đã làm chuyện đó với người ta… giờ con không biết làm sao nữa…”
Eirina nghe xong thì càng hờ hững hơn, thẳng thắn nói: “Chuyện đó? Làm tình? Với ai?”
Nghe câu nói thẳng thắn của Eirina thì nước mắt của Liaza bắt đầu trào ra, giọng run run nói: “Người đó tên… Adela ạ…”
Thế chẳng phải nam chính sao? Đây chẳng phải là chuyện tốt sao?
Vừa nhận ra, Eirina tiếp tục nói: “Có thể ta hơi thẳng thắn nhưng trước tiên con nên biết, chính con là người bảo ta không cần đợi. Theo cách nói của con thì hai đứa làm chuyện đó khi đã có sự đồng ý của cả hai chứ không phải một mình người kia. Thế, con nói cho ta biết con tự thấy bản thân đúng hay sai? Quan điểm của ta thì việc con kể cho ta nghe chẳng được tác dụng gì cả. Người đầu tiên con nên kể là mẹ con chứ không phải một người bận rộn như ta, hiểu chứ?”
Liaza nghe xong một tràng này liền không kìm được mà khóc nức nở, cúi mặt xuống liên tục gật đầu. Eirina thấy con bé có chút đáng thương nên đành lòng, nói: “Ta biết con nói cái gì mà không đủ tuổi không được tham ra riêng chỉ là cái cớ để khoe một người bá giàu có như ta. Ta cũng không trách con, ở tuổi này thể hiện chút cũng không sao. Nhưng ta đã nói rồi, muốn chơi thì hãy lựa bạn thật kĩ.”
Nói xong Eirina liền quay đi, tiếp tục đi đến phòng làm việc.
Nói chuyện này ra thì có chút quá đáng nhưng những chuyện xảy ra đã là cốt truyện gốc. Cho dù Eirina có muốn dịu dàng, ôn nhu đủ kiểu thì cuối cùng kết cục vẫn là bị một kiếm xuyên tim. Bây giờ muốn nói một lời khuyên cho nữ chính thêm dũng cảm thì liệu kết cục có thay đổi? Đáp án đương nhiên là không, mục đích cô đến đây từ đầu đến cuối chính là muốn hoàn thiện vai diễn nữ phụ phản diện Eirina Odette chứ không phải ngồi làm một người bá hiền dịu biết quan tâm này kia. Nếu chỉ cần lệch khỏi quỹ đạo của cốt truyện chút xíu cũng có thể dẫn đến những cái chết kinh khủng hơn gấp vạn lần là một kiếm xuyên tim. Ai dám chứ cô không dám, cảm giác chết của hệ thống rất thật, nếu không cũng chẳng ai liều mạng để cộng điểm làm gì cả.
Đang đi thì Eirina nhìn thấy Lia đang chạy lại hướng này, con bé vui vẻ đến bên cô, nói: “Chủ nhân, hôm qua người đưa thần về đúng không?”
Eirina lấy tay búng trán Lia một cái, nói: “Không ta thì ai? Nhưng lần sau tuyệt đối đừng cố thể hiện nữa.”