Đừng Có Học Hư

Chương 14: C14 Đã theo dõi

Ha thầm theo dõi - bạn bè - đã theo dõi.

Tới tận sau khi hóa trang xong, Lộ Thức Thanh vẫn còn đang khóc bù lu bù loa với với Châu Phó trên wechat.

[Cyan: Hu hu hu anh ấy nghe thấy rồi anh ấy nghe thấy rồi anh ấy không nói gì cả đã đi mất rồi]

Phía sau là một đống meme chó khóc mèo khóc cánh cụt khóc, góp lại cũng đủ nguyên cái sở thú.

Châu Phó cũng thấy ngại.

Từ sau khi “ngoảnh đầu bỗng trông thấy Dung Tự” vào buổi sáng, Lộ Thức Thanh chìm vào trạng thái tiêu cực suy sụp cực độ, song tình huống khi ấy lại không dễ giải thích, huống hồ Dung Tự đeo khẩu trang mà vẫn lờ mờ cảm giác được hắn không mấy vui vẻ, ngay cả trợ lý đến thở mạnh còn không dám.

Hai nhóm người cứ thế tan rã trong không vui.

Lộ Thức Thanh gửi gần hết số meme khóc òa mình có, đến lúc trút hết nỗi lòng, xử lý cảm xúc ổn thỏa mới ủ ê hỏi.

[Cyan: Châu ca, anh có phương thức liên hệ của Dung Tự không?]

Châu Phó bất đắc dĩ: “Đừng thấy anh ta khéo xã giao dễ gần gũi mà lầm, trừ người thân có thể thêm wechat cá nhân thì còn lại đều là khách sáo mới thêm vào, tài khoản nọ cũng do người của phòng làm việc trả lời.”

Không dưng Châu Phó mở miệng, chuyên viên tạo hình giật bắn.

Lộ Thức Thanh lại muốn khóc.

Nhưng hết cách, chẳng mấy chốc đã xong phần hóa trang đầy đọa, thay trang phục diễn, Châu Phó dỗ cậu lên xe tới trường quay.

Vừa trông thấy cậu, hai mắt đạo diễn Triệu đã sáng rỡ.

Bình thường, trừ lúc quay phim ra thì Lộ Thức Thanh mang theo cái vẻ cao quý đẹp đẽ không thể trèo cao, giờ đây lại có chút khác biệt.

“Tiểu Lộ à, tốt tốt tốt, cảm xúc cháu ấp ủ thế này rất đủ đầy. Ấm ức, buồn đau, còn có chút tuyệt vọng đổ vỡ. Kiếm linh bị chủ nhân vứt bỏ chính là cảm giác này, ủ đúng lắm, duy trì nha! Sắp bắt đầu quay rồi.”

Lộ Thức Thanh: “...”

Châu Phó: “… …”

Phụt.

Suýt nữa đã bật cười không có miếng lương tâm nào luôn rồi.

Lộ Thức Thanh ấm ức, Lộ Thức Thanh có khổ mà Lộ Thức Thanh nói không nên lời.

… Tựa như tình tiết phim hôm nay của kiếm linh Bất Hối.

Nữ chính Tần Sơ dung túng kiếm linh tàn hại đồng môn, sau khi trưởng lão tông môn đến nơi thì ra tay áp chế.

Kiếm linh vô thức bảo vệ chủ nhân mình lại bị Tần Sơ quát bảo dừng, chỉ có thể bối rối đứng đấy mặc người trói lại bằng khóa Khốn Linh.

Kịch bản của Tần Sơ do Giang Vọng Chi sắm vai chỉ viết “tâm tình rối rắm”, lúc trước khi vừa xem kịch bản, cô vẫn chưa biết phải diễn thế nào: Suy cho cùng Tần Sơ và kiếm linh không hề trải qua quá nhiều chuyện sống chết, tình tiết nương tựa nhau cũng chỉ có mười mấy chương đó.


Nhưng sau khi nhìn thấy tạo hình kiếm linh chiến bại chịu thương tổn, bị hai sợi dây xích khóa cổ tay lại của Lộ Thức Thanh…

Nháy mắt đã thấy xoắn xuýt!

Đúng là kiếm linh đã giết rất nhiều đồng môn, nhưng nhưng nhưng… nhưng mà hắn đẹp quá.

Huống chi đám đồng môn đó miệng đầy lời nhân nghĩa, nói gì mà nàng cấu kết ma tộc, chẳng qua chỉ muốn thừa cơ giết nàng cướp bảo vật trước khi trưởng lão sư môn đến!

Suýt nữa Giang Vọng Chi đã thả cho tam quan của mình bỏ nhà theo ngũ quan.

Nhiệt độ hôm nay lại giảm, dù có ánh nắng nhưng tà phong vẫn đang thét gào. Lộ Thức Thanh ăn mặc mỏng manh, quỳ ngồi trên sàn nhà lót đá xanh lạnh căm, một bên là nhân viên công tác tác đang vẽ bổ sung “trận pháp” bằng nước mực đỏ.

Phía sau lưng Lộ Thức Thanh có dán miếng giữ nhiệt, phần tay chân lộ ra rét cóng. Cậu nhấc tay kéo dây xích khóa ở cổ tay mình, nói nhỏ: “Có hơi rộng.”

Một khi vùng vẫy thì sẽ rơi ra.

Nhân viên công tác chỉnh lại chặt hơn một chút.

Lộ Thức Thanh thử cử động tay, xích khóa vang lạch cạch. Năm ngón tay thon thả với xương cổ tay thật gầy xinh đẹp như sứ trắng vừa nung khiến người ta khó mà nhìn đi nơi khác.

Chẳng mấy chốc đã hoàn tất dựng cảnh.

Phụ trách hiện trường lại đập bảng, một tiếng “cạch” vang lên.

Cảnh dựng rộng lớn vô cùng, Giang Vọng Chi bị nam phụ Lăng sư huynh đè bả vai, tiếp nhận phán quyết của trưởng lão tông môn.

Giữa trận pháp cách đó không xa, Lộ Thức Thanh đẫm máu, khóa xích trên cổ tay vang tiếng leng keng.

Dường như hắn vẫn cứ muốn tới trước mặt chủ nhân, liều mạng vùng vẫy, muốn xông qua đấy, nhưng khóa xích trên cổ tay và trận pháp xung quanh khiến hắn chẳng rời nổi nửa bước, chỉ có thể ngồi quỳ giữa tầng tầng lớp lớp vạt áo thấm đẫm máu, ngỡ ngàng, ấm ức vô cùng nhưng lại chẳng biết cách tỏ bày.

“Chủ, chủ nhân…”

Hắn không biết mình đang bị chất vấn, cũng không hiểu người ta đang nói cái gì, vẫn mong mỏi ngóng nhìn chủ nhân.

Vẫn là ánh mắt muốn được vuốt v e mái đầu như xưa.

Đầu quả tim Giang Vọng Chi run lên, sa sầm nét mặt đọc lời thoại.

“Buông hắn ra, tàn hại đồng môn, tội ấy cứ tính lên người ta… trả kiếm của ta lại cho ta.”

Trưởng lão tông môn đứng trên đài cao giữa mây trời, hậu kỳ sẽ có lồ ng tiếng, hiện trường là phó đạo diễn đáp lời thoại.

“Tần Sơ bị ma kiếm mê hoặc, linh đài hỗn độn, phạt xuống biển Ô Linh tự suy nghĩ lỗi lầm, ma kiếm… thì đánh gãy.”

Giai đoạn đầu ở thôn tân thủ, Tần Sơ quá đỗi ngây thơ, cứ tưởng dù kiếm linh của mình giết người thì trưởng lão tông môn cũng sẽ nghĩ tới đám đồ đệ ra vẻ đạo mạo đó muốn hại nàng mà hạ thủ lưu tình.

Giờ đây nàng mới hay.


Hóa ra đều là cá mè một lứa.

Cộng thêm Lăng sư huynh xưa nay vẫn xem nàng là muội muội ruột thịt lại chẳng nguyện ý vì nàng mà trái lệnh thầy, tự tay đánh nàng vào biển Ô Linh.

Cảnh phim này là cột mốc đánh dấu sự thay đổi lớn nhất trong tính cách của Tần Sơ.

Ngay lúc Lăng sư huynh định đưa Tần Sơ đi, kiếm linh nằm trong trận pháp không ngừng nôn ra máu, đồng tử đỏ sậm, chỉ trong nháy mắt hắn đã phá tan trận phù, ầm một kiếm bổ tới.

Đòn tấn công ấy dường như đã dùng hết toàn bộ linh lực của thanh ma kiếm cổ xưa, chấn động sơn hà, bổ thành lạch trời lan tràn vạn dặm.

Tần Sơ sững sờ.

Kiếm linh ngơ ngác nhìn nàng, cuối cùng hé môi nói ra từ duy nhất ngoài “chủ nhân”.

“... Đi.”

Tia kiếm ý sau cùng huyễn hóa thành làn gió dịu dàng, vù vù đẩy về phía Tần Sơ, khẽ khàng đẩy nàng vào giữa vực sâu trong lạch trời kiếm ý bổ ra.

Con bướm tuyết đậu trên bờ vai nàng, vì nàng dẫn lối, đưa nàng trốn khỏi sư môn ăn thịt người này.

Thứ cuối cùng sót lại trong mắt Tần Sơ, ấy là ánh mắt dần tan rã của kiếm linh đang nằm giữa vũng máu nhìn về phía nàng…

Và thanh kiếm ầm một tiếng đã bị bẻ đôi.

Cảnh quay đẹp nao lòng, buồn đau lại bi thảm. Nhân viên công tác và diễn viên bên cạnh như rơi vào trong cảnh, đến cả thở mạnh cũng không dám. Đạo diễn Triệu ngồi trước màn hình giám sát hít ngược hơi lạnh.

Cứ cảm thấy cảnh phim kinh điển ra vòng của “Cửu Trùng truyện” đã được báo trước.

Đến đạo diễn Triệu còn không biết cảnh phim này lại có thể quay ra như vậy.

Không biết trước khi Giang Vọng Chi rơi xuống “vách núi” là nhập diễn hay thuần túy là được Lộ Thức Thanh dẫn dắt, thậm chí cô còn rơi cả nước mắt. May mà lúc đó dựng cảnh quay xa lại nhanh chóng rơi xuống phông xanh, nhìn không rõ lắm.

“Cửu Trùng truyện” là phim đại nữ chủ, Tần Sơ dám yêu dám hận, đối với kiếm linh mới quen biết sẽ không đến mức có tình cảm sâu nặng như vậy.

Không thích hợp rơi nước mắt lắm.

Nhưng về sau khi lên sóng, khán giả lý giải thế nào thì không rõ.

Cùng với tiếng hô “qua”, Giang Vọng Chi lăn khỏi miếng xốp lót phông xanh, không thể tin nổi khi sờ khuôn mặt đầm đìa nước mắt của mình.

Thế mà mình lại khóc sao?

Với cái hình tượng bình tĩnh trầm lặng của Tần Sơ, cảnh này không nên khóc mà!


Cơ mà đạo diễn Triệu đã không kêu quay bù, vậy thì là qua.

Lộ Thức Thanh vẫn ngơ ngác ngồi đấy, nhân viên công tác nhìn thôi cũng thấy tâm tình kích động, lúc chạy tới gỡ xiềng xích ra cho cậu còn làm thật khẽ, sợ làm cậu vỡ mất.

Mở dây xích kim loại ra, nhân viên công tác còn tưởng trên cổ tay là túi máu, nhưng tiện tay lau đi đã thấy Lộ Thức Thanh gầy gò, cả người run rẩy mới muộn màng nhận ra…

Thế mà lại tự làm mình bị thương?

Nhân viên công tác giật bắn, vội đưa tay ra dấu.

Đạo diễn Triệu chạy nhanh tới: “Sao sao, bị thương chỗ nào?”

Nhân viên công tác sợ bay màu: “Tay…”

Đám đông vây lấy, lấy nước ấm rửa trôi vết máu trong túi trên cổ tay cậu thì trông thấy cổ tay trắng nõn bị trầy rách lớp da, hơi rướm máu.

Những người khác: “...”

Thấy biểu cảm kinh hoảng của nhân viên công tác khi nãy, ai cũng ngỡ Lộ Thức Thanh bị thương chỉ còn sót chút hơi tàn.

Nhưng cũng chỉ là cảnh phim không lọt ống kính, sao lại liều đến vậy.

Đạo diễn Triệu đỡ Lộ Thức Thanh đứng dậy, ôn hòa nói: “Tiểu Lộ? Tiểu Lộ… khử trùng vết thương trên tay trước đi, nếu thấy vẫn không đảm bảo thì đi tiêm phòng uốn ván, đoàn phim trả phí cho.”

Lộ Thức Thanh im lặng đứng lên, ngoan ngoãn được người khác dẫn đi bôi thuốc.

Phân cảnh này vẫn còn cần bổ sung mấy cảnh quay đặc tả, còn phải diễn lại mấy đoạn giống nhau. Lộ Thức Thanh khử trùng xong thì trở lại quay phim.

Đày đọa cả buổi chiều, cuối cùng Lộ Thức Thanh cũng đóng máy.

Ngày thường phải mất cả nửa ngày Lộ Thức Thanh mới thoát diễn được, hôm nay cũng xem như tương đối nhanh. Sau khi cầm lì xì với bó hoa, Lộ Thức Thanh gồng cơ mặt đi chụp ảnh chung rồi mới vung tay chân cùng phía đi sang một bên nghỉ ngơi tẩy trang.

Châu Phó vẫn luôn đứng một bên nhìn, vui vẻ cực: “Chúc mừng đóng máy.”

Lộ Thức Thanh cứng đờ.

Ký ức chết tiệt sáng nay lại điên cuồng tấn công cậu.

“Cũng may Dung Tự đóng máy rồi.”

Cổ tay Lộ Thức Thanh quấn băng gạc, cậu lấy di động vẽ vời hồi lâu, rốt cuộc cũng mở tài khoản chính ra, chọc vào giao diện weibo của Dung Tự.

Tài khoản chính cậu có dám theo dõi Dung Tự đâu, chỉ dám “lặng lẽ theo dõi”.

Bấm vào giao diện tin nhắn riêng với Dung Tự, Lộ Thức Thanh bắt đầu lựa lời.

[Lộ Thức Thanh: Dung lão sư, sáng sớm nay câu nọ anh đừng hiểu lầm, tôi không có ghét anh…]

Gõ ra một đống, cậu lại nhanh tay xóa từng chút một.

Cứ như vậy suốt cả buổi, một chữ cũng chẳng gửi đi.

Hoàn toàn bỏ cuộc, Lộ Thức Thanh uể oải ném điện thoại đi.

Kể cả gửi rồi thì một ngày Dung Tự nhận bao nhiêu là tin nhắn riêng, chắc gì đã trông thấy.


Thôi thì đợi tận thế còn chắc ăn hơn.

****

Dung Tự ngủ suốt.

Ngủ trên xe ngủ trên máy bay, đến lúc xuống máy bay lại nốc hai ly cà phê đá mới từ từ tỉnh táo trở lại.

Đỗ Lâm đưa hắn tới tòa nhà số 1 quay show, thấy khuôn mặt dưới lớp khẩu trang của hắn trắng bệch như đòi mạng: “Tối qua ngủ không ngon à?”

Dung Tự tựa ghế dựa nhắm mắt dưỡng thần, không muốn nói chuyện. . Đam Mỹ H Văn

Trợ lý Tiểu Trần bên cạnh nói: “Đêm qua tiệc đóng máy, Dung ca bị đạo diễn chuốc rượu, cả đêm ngủ được có hơn tiếng, đầu còn đau tới giờ đấy.”

Đỗ Lâm cau mày, lấy chăn mỏng đắp lên người hắn.

Thấy hắn như vậy, tám phần là không để ý hot search đêm qua, cô dứt khoát không chủ động nhắc tới.

Chỉ là xe chạy được nửa đường, Dung Tự đang nhắm mắt nghỉ ngơi đột ngột nhớ tới gì đó, hắn kéo bịt mắt xuống, hỏi một câu không đầu không đuôi: “Hôm nay đã chạm mặt Lộ Thức Thanh à?”

Tiểu Trần ngơ ngác: “Hả?”

Dung Tự gắt ngủ rất nghiêm trọng, cộng thêm say rượu cả đêm, đầu đau muốn chết, cả người lâng lâng như đạp trên bông gòn, không dễ gì mới tỉnh táo được chút mới muộn màng nhớ ra hình như mình gặp Lộ Thức Thanh ở khách sạn.

Tiểu Trần thận trọng: “Dung ca anh không nhớ hả?”

Từ lúc rời giường tới lúc xuống máy bay, Dung Tự đều thấy như một giấc mơ, cứ có cảm giác Lộ Thức Thanh nói chuyện vui lắm, nhưng vắt hết óc cũng không nhớ nổi: “Cậu ấy nói gì vậy?”

Tiểu Trần ho khan, nói tỉ mỉ cái câu mình nghe được ban sáng lại cho Dung Tự nghe.

Dung Tự thoáng giật mình.

Đỗ Lâm thì lại cau mày: “Siêu thoại cậu có không ít fans đều nói có phải Lộ Thức Thanh đang cọ nhiệt cậu không đấy. Mấy năm nay chuyện như vầy cậu gặp còn ít chắc, bớt dính dáng với cậu ta lại.”

Dung Tự thuận miệng đồng ý, phỏng chừng cũng chẳng để trong lòng.

Hắn hỏi Tiểu Trần lấy điện thoại của mình, mở weibo ra search tên Lộ Thức Thanh.

Weibo của Lộ Thức Thanh rất trống, chỉ có bài share tuyên truyền cho nước hoa “Burn” từ ba tháng trước, cũng chỉ có vài mống người theo dõi cậu.

Dung Tự cũng không bật danh sách người cậu theo dõi ra xem: Có dùng gót chân nghĩ cũng biết, cậu ấy dùng ảnh nền là poster “Sau tiết lập đông”, lại còn bao rạp học lời thoại, theo đuổi thần tượng lâu như vậy, chắc chắn đã ấn nút theo dõi mình từ khuya rồi.

Ngón tay khẽ chạm nhẹ, Dung Tự ấn nút theo dõi lại Lộ Thức Thanh.

Thường thì sau khi theo dõi lại, trạng thái theo dõi sẽ hiển thị “bạn bè”.

Nhưng Dung Tự thừ người nhìn chòng chọc dòng “đã theo dõi” hồi lâu, cảm thấy liệu có khi nào mình đau đầu quá nên sinh ra ảo giác không.

Thế mà Lộ Thức Thanh lại… không bấm theo dõi mình?

Dung Tự giận tới nỗi bật cười.



Về cái vụ follow, nếu bạn nào dùng bản tiếng Anh, khi hai người follow lẫn nhau thì sẽ hiển thị là Bạn bè còn nếu dùng bản Trung thì sẽ hiển thị Theo dõi lẫn nhau.