Đừng Chạy, Lão Sư!

Quyển 3 - Chương 8: Kỷ niệm

Ân Nhược Triệt bước nhẹ về phía cửa. Những ngày tháng sống chung thật ngọt ngào, cả hai chẳng khác nào vợ chồng mới cưới. Mỗi ngày Lạc Dĩ Mạt đều đặn đưa đón anh. Căn hộ do An Dương tặng cho không xa trường học cho lắm, về nhà vừa tắm rửa xong, đã thấy Lạc Dĩ Mạt dọn cơm nước thơm lừng trước mặt anh.

Tuy nhiên, anh chưa từng nghĩ Lạc Dĩ Mạt biết nấu ăn, không những vậy còn nấu nướng rất tươm tất nữa, đúng là hắn đã trưởng thành hơn trước rất nhiều. Từ lúc chung sống đến nay, anh luôn được Lạc Dĩ Mạt chăm sóc chu đáo. Tuy có hơi ngượng một chút nhưng rất yên tâm thoải mái. Lạc Dĩ Mạt còn nói: Bây giờ anh làm chủ bên ngoài, còn hắn tề gia nội trợ, giúp chồng trông con.

Giúp chồng trông con? Vậy mà hắn cũng nghĩ ra được. Ân Nhược Triệt bật cười. Quay sang cánh cổng gật đầu một cái, cổng lập tức tự động mở ra.

Nói đi nói lại, chỉ có Hiệu trưởng là đáng thương thôi. Cái miếu nhỏ của ông làm sao lại thỉnh được toàn đại phật tôn kính đáng sợ thế này? Nhờ vào ân đức của An Dương và Lạc gia mà giờ đây, địa vị của anh trong trường chẳng thua gì Hiệu trưởng. Nói theo cách khác, ngay cả Hiệu trưởng nhìn thấy anh cũng y như đụng trúng ôn thần.

“Cười ngốc cái gì thế hả?”  Lạc Dĩ Mạt đi đến cầm lấy cặp táp trong tay anh. Thầy giáo ngốc nghếch vừa đi vừa ngẩn ra, cười đến ngu cả người. Nếu hắn không lên tiếng, dám chắc anh sẽ tông thẳng vào người hắn.

“Dĩ Mạt, cậu đến rồi.” Ân Nhược Triệt chủ động vươn tay nắm lấy tay hắn. Bọn họ ngày nào cũng tản bộ về nhà như vậy, chưa bao giờ chú ý đến ánh mắt của kẻ khác. Thật ra không phải là không chú ý, chỉ là mỗi lần có ai đó nhìn ngó soi mói, liền bị Lạc Dĩ Mạt trừng mắt cho một cái hồn tiêu phách lạc, chỉ có mình anh chẳng biết gì thôi… “Hôm nay ăn gì?”

“Sao mỗi lần nhìn thấy em thầy cũng hỏi ăn món gì vậy?” Lạc Dĩ Mạt xoa xoa đầu anh. “Hôm nay thầy muốn ăn gì, chúng ta cùng đi mua.”

“Hửm?” Ân Nhược Triệt đột nhiên có cảm giác… mình giống như vật nuôi của Lạc Dĩ Mạt.

“Thầy quên mất hôm nay là ngày gì rồi sao?”



Cho đến khi về tới nhà, Ân Nhược Triệt cũng chưa nhớ ra hôm nay là ngày gì.

“…Oa…” Trợn mắt há hốc. Anh chẳng qua là mới tắm rửa một chút thôi mà, sao Lạc Dĩ Mạt có thể biến hóa ra một bàn dọn đầy món ngon thế này?

“Thầy, thầy thật sự không nhớ hôm nay là gì à?”

Ân Nhược Triệt ngồi vào chỗ, vẫn lắc lắc đầu.

“Thầy quả nhiên là loại người vô tình!” Lạc Dĩ Mạt nhìn chằm chằm anh. “Thầy đã quên hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau sao?”

“… Ơ…” Tin này quả thật giật gân mà!

Ân Nhược Triệt lấy tay lau mồ hôi lạnh. “Ngày này cũng cần ăn mừng ư?”

“Đó cũng là lần đầu tiên của chúng ta.” Lạc Dĩ Mạt hiếm khi lãng mạn như vậy, thế mà anh lại chẳng chút cảm kích.

Đối với hắn có lẽ là ngày này rất ý nghĩa, nhưng đối với Ân Nhược Triệt mà nói, đây chính là ngày anh bị người ta cưỡng bức, có gì đáng để kỉ niệm chứ? Chúc mừng anh lần đầu bị đàn ông cưỡng đoạt sao?

Tuy nhiên những lời này anh chỉ có thể giấu trong lòng, không có ý định nói ra để chọc giận con dã thú trước mặt.

“Thầy, thầy đang thầm mắng em phải không?” Lạc Dĩ Mạt chống cằm cười gian tà nhìn Ân Nhược Triệt. Nhìn thấy hắn nghiến răng nghiến lợi mà mở lời như vậy, chắc hẳn trong lòng chẳng nghĩ được cái gì tốt đẹp.

“Sao như vậy được?” Ân Nhược Triệt vội vã cười cười.

“Thật ra, em định cùng thầy lãng mạn một chút. “Lạc Dĩ Mạt đi vào trong nhà bếp, lấy ra một chiếc bánh ga tô nhỏ nhắn tuyệt đẹp. “Nhưng thầy lại làm em thật sự rất tức giận. Cho nên… chúng ta sẽ thay đổi phương pháp ăn mừng!”

“Cậu… Cậu muốn làm gì?” Trong lòng dâng lên dự cảm không lành. Sao anh lại đi chọc giận kẻ này kia chứ?

“Thầy chắc hẳn cũng biết rồi, lần đầu tiên của chúng ta, thầy đã thiệt thòi rất nhiều. Vậy, hôm nay em sẽ giúp thầy có một hồi ức tốt đẹp hơn.”

“Nhưng… tôi còn chưa ăn…” Ân Nhược Triệt muốn chạy trốn ngay tức khắc, nhưng đôi chân nhỏ đáng thương của anh đã bán đứng anh rồi…

“Lát nữa sẽ ăn cơm, bây giờ ăn thầy trước đã.” Lạc Dĩ Mạt duỗi tay nắm lấy cổ anh, hai chiếc mũi khẽ chạm vào nhau. Hắn khẽ cảm thán: “Đúng là ở bên ngoài tốt thật. Bất cứ lúc nào cũng có thể “yêu” thầy.”

Đại ca à, lúc ở trong trường, không phải cậu cũng động dục bừa bãi hay sao? Không phải cứ hứng lên là làm hay sao? Không phải thích thì ngay tại chỗ, không để ý đến cảm nhận của người khác sao?

Tuy nhiên… những lời độc thoại nội tâm đáng thương này mãi mãi không đến được tai Lạc Dĩ Mạt…