Trữ Triêu Ca không nói gì, bẻ lái hướng về phía đường tới nhà Ân Nhược Triệt.
An Dương vươn vai, sửa lại chỗ ngồi. "Nói mới nhớ, hôn thê của Lạc Dĩ Mạt có tiêu chuẩn làm hiền thê lương mẫu (vợ hiền mẹ tốt) đấy."
"Phí quá, nghe nói cô ta cũng bị bắt buộc. Phụ nữ lúc nào cũng vậy, ban đầu là thế chứ lúc sau cũng toàn tâm toàn ý với chồng thôi."
"Triêu Ca, trong lòng cậu có đau không?" An Dương nhìn chằm chằm Triêu Ca đang lái xe, dường như trên mặt hắn đang có biểu cảm giống Dĩ Mạt.
Cảm nhận được hơi thở của An Dương gần cổ, theo bản năng Trữ Triêu Ca tránh ra. Ngày ấy An Dương yêu cầu thử kết giao, ngoại trừ nụ hôn đó, bọn họ không còn làm gì khác. Bây giờ anh nhắc lại hắn có hơi bất ngờ. "Tôi đang lái xe, anh ngồi đàng hoàng đi. "
"Triêu Ca, chẳng lẽ cậu không muốn tôi chạm vào cậu à?"
Trữ Triêu Ca run lên, thiếu chút nữa tông vào xe bên cạnh. Hắn không biết biểu cảm trên mặt mình như thế nào, giả vờ tức giận nói: "An Dương, ngài muốn chúng ta bị tai nạn chết trên con đường này à?"
Thấy hắn lúng túng, An Dương nhún vai dựa vào cửa xe, nhưng ánh mắt thuỷ chung vẫn chưa rời khuôn mặt của Triêu Ca.
Bọn họ không ai nói một lời lại càng làm cho không khí thêm quỷ dị. Trữ Triêu Ca nhịn không được định mở miệng, nhưng An Dương đã nhanh hơn.
"Triêu Ca, Nhan Hi Thầm là do cậu giết?"
Nắm chặt tay lái, sao An Dương lại biết?
"Tuy chuyện đã xảy ra rồi, nhưng tôi vẫn muốn nói: Triêu Ca, cám ơn cậu. Nhiều năm, nếu không có cậu ở bên tôi, thầm lặng giúp đỡ tôi nhiều chuyện, thì đến bây giờ e là An Dương tôi đã không có ngày hôm nay......" Nói xong, An Dương tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt thư giãn.
Nhan Hi Thầm, đó là người duy nhất mà An Dương muốn giết.
Nhan Hi Thầm, là người bạn trai đầu tiên cũng như duy nhất của An Dương.
Sau khi An Dương ly hôn với Phương Tâm, bởi vì cú sốc quá lớn, anh chọn bầu bạn với đàn ông.
Và anh quen với người ở quán bar, là một cậu trai tên Nhan Hi Thầm.
Có thể nói, An Dương rất tốt với hắn, từ tận đáy lòng.
An Dương nói: cậu quen với tôi đi. Cậu trai đó vui vẻ đồng ý.
Sau đó An Dương còn nói: cậu đến nhà tôi ở đi, tôi sẽ nuôi cậu. Cậu ta trả lời: tôi nghe lời anh.
Lại lần sau, hắn cho An Dương gặp một người, trong nhà có khách.
Hắn nói với An Dương: không cần tới đón tôi. Bạn tôi đón được rồi, anh ở nhà chờ tôi.
An Dương hôn lên trán hắn.
Nửa đường, An Dương đột nhiên nhớ còn phải đến công ty, vì thế anh quyết định đem chìa khóa cho hắn.
Cuối cùng, người đó khiến hy vọng tình yêu của An Dương lại thêm mai một.
Thanh âm Nhan Hi Thầm mang chút đùa cợt: phải, cái thứ chó má kia trên thương trường thì tinh anh lắm, nói đi nói lại cũng là thằng ngu! Ngay cả ta đang làm gì cũng không biết mà còn yêu ta chết đi sống lại. Ở trên giường các người không thấy thôi, ôn nhu, nâng niu ta như bảo vật. Có vài thứ các người không biết, ta ngủ với nam nhân a, không cần phải cùng ta nhu tình làm gì. Nhưng không còn cách nào khác, ai bảo hắn là An Dương, ai bảo hắn có tiền! Vì tiền, ta sẽ làm bất cứ cách nào để có nó!
Cười lớn, An Dương nói: Triêu Ca, chúng ta trở về đi, lát nữa cậu đập vỡ điện thoại, bảo là hắn không cần......
Tên hỗn đản nào làm cho An Dương buông thả tình yêu, tuy rằng anh không nói gì, nhưng hắn biết, An Dương đã không còn hy vọng xa vời gì về tình yêu nữa.
An Dương tha thứ cho hắn, nhưng Trữ Triêu Ca thì không.
Một đêm, Trữ Triêu Ca lẻn vào nhà của Nhan Hi Thầm, quỷ mị đứng ở đầu giường, mãi đến lúc nam nhân bừng tỉnh.
Tên hỗn đản cư nhiên chẳng biết xấu hổ hỏi có phải là người của An Dương cử tới đón hắn hay không.
Triêu Ca nở nụ cười, nói, không phải An Dương cử tới, mà là tử thần......
Sau đó, Trữ Triêu Ca dùng thủ đoạn tàn nhẫn tra tấn người đó đến chết. Nếu còn từ nào để diễn tả thì phải dùng cái từ thời cổ xưa ông cha ta hay nói: côn đồ.
Cuối cùng, với khuôn mặt dính đầy máu, hắn nhìn những khối thịt vương vãi đầy trên mặt đất, muốn cười nhưng cười không được. (Ôi mợ ơi!:(()
Hắn quá thương An Dương, cho dù thành người như vậy hắn cũng cam lòng.
Sau đó, Thiên Tuân giúp hắn xử lý hiện trường, không ai nói việc này cho An Dương biết. Cho tới bây giờ.
Làm sao An Dương biết được?
Trữ Triêu Ca nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang chợp mắt, anh quả thật rất vất vả.
Anh luôn vì người khác mà lo lắng cho họ.
Lần đầu tiên, Trữ Triêu Ca rất muốn ôm người đàn ông kiên cường kia vào trong ngực......