“Dĩ Mạt, nhanh lên đi, mẹ giục cả buổi rồi.” Ân Nhược Triệt đứng ngay trước cửa hối thúc.
Một năm trôi qua, mẹ anh đã mê tít tài nghệ nấu nướng của Lạc Dĩ Mạt. Bữa cơm nào cũng bắt hắn trổ tài, làm hại bọn họ chưa một lần may mắn được thưởng thức bữa cơm chỉ duy nhất hai người.
Đang gọi ông xã, Ân Nhược Triệt đột nhiên cảm thấy quần mình bị thứ gì đấy kéo kéo mấy cái. Tò mò cúi đầu xuống, anh liền trông thấy một đứa trẻ khoảng ba bốn tuổi đang ra sức vật lộn với chiếc quần của anh.
“Anh bạn nhỏ, cháu là con nhà ai thế?” Ngồi xổm xuống cho bằng cậu nhóc, Ân Nhược Triệt hỏi bằng giọng điệu trẻ con.
Cậu bé mở to đôi mắt long lanh nhìn anh, một tay không ngừng kéo kéo giật giật, còn ngón cái tay kia để yên trong miệng mút mút.
“Ở đâu ra tiểu quỷ này vậy?” Cuối cùng Lạc Dĩ Mạt cũng bước ra cửa, cùng Ân Nhược Triệt đối diện với thằng bé. Hắn nhíu mày: “Sao tên nhóc này trông quen thế nhỉ?”
Thấy Lạc Dĩ Mạt xuất hiện, cậu bé đột nhiên chạy đến ôm lấy chân hắn, giọng nói non nớt gọi lớn: “Chú! Chú!”
“Thằng bé này đáng yêu quá đi!” Đứng thẳng dậy, Ân Nhược Triệt nhìn đứa bé đang bám dính vào người Lạc Dĩ Mạt mà bật cười thành tiếng.
Nghe thấy Ân Nhược Triệt nói vậy, cậu nhóc kia dường như chợt nhớ đến điều gì đấy, quay lại nhìn anh một lúc lâu. Rồi đột ngột đổi mục tiêu tấn công, thoáng cái đã ôm ghì lấy chân anh: “Thím! Thím!”
Sắc mặt Ân Nhược Triệt bỗng chốc bị mây đen bao phủ, anh gượng cười nhẫn nại nói với thằng bé: “Bé ngoan, cháu cũng phải gọi chú là chú chứ, không phải là thím!”
“Thím! Thím!” Hoàn toàn không quan tâm đến lời dạy bảo chân thành của hắn, thằng bé vẫn khăng khăng làm theo ý mình.
Thấy người kia đã bị dồn vào đường cùng, Lạc Dĩ Mạt cười lớn, tên nhóc con này đúng là đặc biệt thú vị.
Ân Nhược Triệt vẫn dây dưa tranh luận với thằng bé.
Đột nhiên, tiếng cười của Lạc Dĩ Mạt im bặt.
Quay đầu về phía hắn đang nhìn, Ân Nhược Triệt cũng giật mình há hốc.
“Ba! Ba!” Thằng bé vừa thấy người mới đến đã buông Ân Nhược Triệt ra, chạy ào vào trong lòng người đàn ông mà nó gọi là ba.
“Anh?” Lạc Dĩ Mạt nuốt nước bọt, không dám tin nhìn người đàn ông với mái tóc đuôi ngựa, Lạc Dĩ Nhu.
“Xem ra hai người sống cũng không tệ.” Lạc Dĩ Nhu cúi đầu ôm lấy thằng bé, mỉm cười tao nhã.
“Anh…” Sau khi hắn bỏ đi, vì sợ kẻ khác nghi ngờ nên cả hai anh em không hề liên lạc với nhau, tại sao hôm nay hắn lại xuất hiện ở trấn Giáng Khướu?
“Không hoan nghênh anh à?”
“Sao có chuyện ấy được? Dĩ Nhu, rốt cục cũng có thể mặt đối mặt mà cám ơn cậu. Cám ơn cậu đã giúp chúng tôi nhiều như vậy!” Ân Nhược Triệt khẽ gật đầu, đối với những hi sinh mà Lạc Dĩ Nhu đã làm vì bọn họ, một tiếng cảm ơn làm sao nói hết được.
“Hôm nay đến đây, anh còn mang theo một người nữa.” Lạc Dĩ Nhu nhìn em trai. “Sau chừng ấy thời gian, ông ta cũng đã hiểu rõ lỗi lầm của mình. Ông ta sẵn sàng làm bất cứ điều gì để mong em tha thứ.”
Lạc Dĩ Mạt quay đi… Tha thứ? Ông ta thẳng tay làm bao nhiêu chuyện tàn ác, nay chỉ dùng một từ “tha thứ” mà muốn xóa sạch hết sao?
“Nói ông ta trở về đi, bằng không, em sẽ không kiềm được mà giết chết ông ta. Anh, nếu anh vẫn còn là anh em, thì xin anh đừng ép em. Những điều ông ta đã làm với Triệt, cả đời này, cũng đừng mơ tưởng có được sự tha thứ của em.”
Ân Nhược Triệt cúi đầu không biết phải nói gì. Đúng là nỗi hận bọn họ dành cho Lạc Dịch là vô cùng to lớn, nhưng dù sao thì ông ấy cũng là cha của Lạc Dĩ Mạt.
Cha? Có người cha nào lại làm chuyện này với con mình?
“Anh hiểu tâm trạng của em, ông ấy đang ở trên xe. Nếu hai người không muốn gặp thì anh sẽ nói ông ấy quay về. Thật ra anh để ông ấy đến đây, cũng chỉ để hai người biết, ông ấy đã thấm thía lỗi lầm của mình. Còn về phần tha thứ, ngay cả anh cũng không thể tha thứ cho ông ấy.”
Lạc Dĩ Nhu lấy điện thoại di động ra, nói với Lạc Dịch vài câu ngắn gọn.
“Được rồi Dĩ Mạt, bây giờ thì để anh em chúng ta vui vẻ đoàn tụ thôi!” Lạc Dĩ Nhu đặt đứa trẻ trong lòng xuống đất, ôm lấy vai em trai mình, nhiệt tình vỗ mạnh. “Sẵn đây anh sẽ đại diện nhà chồng ra mắt bác trai và bác gái.”
“Được.” Lạc Dĩ Mạt ngoan ngoãn để anh trai ôm lấy vai mình. Cuối cùng, hắn cũng đạt được mơ ước tưởng chừng quá xa vời của mình —- Một vùng trời tự do vĩnh viễn không bị bất kì ai xâm phạm.
Ân Nhược Triệt dắt tay đứa bé, đi ngay sau bọn họ.
Bão tố trước kia giờ đều trở thành quá khứ, chỉ còn ánh lên sắc cầu vồng hạnh phúc nơi cuối chân trời.
Tình yêu của họ thật gian nan, nhưng cũng thật đáng giá. Không đau khổ thì làm sao có thể toàn tâm nâng niu quý trọng…
Mỗi khi nhớ đến chuyện xưa, trong lòng lại phảng phất vọng lên câu nói:
Mong sao bọn họ mãi mãi hạnh phúc, thiên trường địa cửu.