Đừng Chạy, Lão Sư!

Quyển 3 - Chương 17: Chữa thương

Đến hừng đông ngày hôm sau, Ân Nhược Triệt vẫn sốt cao không hạ. Lạc Dĩ Mạt vốn định ra ngoài tìm bác sĩ, nhưng vừa mới mở cửa đã gặp phải bác sĩ do An Dương cử đến.

Khi nhìn thấy gương mặt sưng húp như bánh bao của Ân Nhược Triệt, cùng màu da đã không còn có thể nhận ra, vị bác sĩ luống tuổi nhiều năm trong nghề cũng bất giác thở dài.

Từ khoang miệng đến cổ họng của Ân Nhược Triệt đều đã sưng tấy, không thể nói chuyện, cũng không thể ăn uống, chỉ còn biết dựa vào một mũi tiêm dinh dưỡng để cầm cự. Không nói đến những vết bầm tím trên người, vì trong nước bọt của người có rất nhiều vi khuẩn, nên những vết cắn nhan nhản trên người Ân Nhược Triệt đã dần chuyển sang thứ màu đỏ kì dị, do không được xử lý kịp thời nên bắt đầu có dấu hiệu lở loét. Cuối cùng là đến phía sau, nơi để lại thương tích nặng nhất trên người Ân Nhược Triệt. Đến đây, vị bác sĩ lớn tuổi hơi khựng lại, ông ta từ trước đến nay vẫn chưa từng thấy qua trường hợp nào như vậy. Khi tách ra, nơi ấy bị tổn hại vô cùng ghê gớm…

Mỗi lời căn dặn của bác sĩ, tất cả đều khiến gương mặt của Lạc Dĩ Mạt mỗi lúc một sa sầm, tim hắn thắt lại từng chút một.

Sự hành hạ mà Ân Nhược Triệt vừa hứng chịu, còn thống khổ hơn cả lăng trì.



Ba ngày sau, An Dương gọi điện đến lần hai. Hắn nói hắn đã hoạn sạch bảo bối của tất cả những tên đàn ông từng làm nhục thầy, giết hết tay sai của Lạc Dịch đã tham gia chuyện này, bao gồm cả Lâm Dược.

Nhưng dù như vậy, Lạc Dĩ Mạt vẫn chưa thể nguôi giận, vì người mà hắn muốn giết nhất, chính là Lạc Dịch.

Tại sao… cha đẻ của hắn… lại tàn nhẫn tổn thương người hắn yêu thương nhất đến nhường này…



Một tuần sau, Ân Nhược Triệt đã có thể mở miệng, âm thanh khó nghe như tiếng cưa gỗ. Câu đầu tiên anh nói chính là: Xin lỗi, Dĩ Mạt… Hôm đó, tôi không nghe lời, không đón taxi, nên gặp phải bọn lưu manh…

Kiềm nén nỗi chua xót đau đớn đang cuồn cuộn trong lòng, Lạc Dĩ Mạt cau mày diễn kịch cùng anh, trách anh không cẩn thận gì cả, sau này không được cãi lời thế nữa.

Nghĩ rằng Lạc Dĩ Mạt thật sự không phát hiện ra, Ân Nhược Triệt để lộ một nụ cười yên tâm. Anh đâu biết, nụ cười ấy của anh, đang bóp nát trái tim của hắn…



Hai tuần sau, vết thương trên người đã bớt sưng, chỉ còn những vết tím nhàn nhạt cùng những dấu răng đã liền miệng. Lạc Dĩ Mạt hỏi bác sĩ, xem có thể xóa hết thẹo cho anh được không.

Ba tuần sau, những vết sẹo trước đây chỉ còn để lại màu trắng nhạt, không nhìn kĩ sẽ không thấy. Bác sĩ nói, chỉ cần uống thêm vài thang thuốc sẽ hoàn toàn không còn nữa.

Từ đầu đến cuối, Lạc Dĩ Mạt đều chăm sóc vô cùng chu đáo.

Từ đầu đến cuối, Ân Nhược Triệt giống như chưa từng trải qua chuyện gì, như thể anh chỉ bị một trận ốm nặng mà thôi.

Sự thản nhiên của anh, những câu “không sao cả” của anh, bộ dạng cố tỏ vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra của anh, khiến cõi lòng của Lạc Dĩ Mạt không có một khắc yên tĩnh…

Bao nhiêu lần, Lạc Dĩ Mạt muốn nói với anh: “Triệt, thầy cứ khóc đi! Khóc hết ra sẽ thoải mái hơn một chút. Khóc hết ra sẽ không đau khổ đến nhường này…” Nhưng… mỗi lần trông thấy gương mặt tươi cười của anh, những lời muốn nói đều bị kiềm lại trong lồng ngực….

Có lẽ… anh đã trở nên kiên cường hơn rất nhiều… còn Lạc Dĩ Mạt lại càng lúc càng yếu đuối hơn…

Lạc Dĩ Mạt biến thành một người vô cùng dịu dàng, không còn bá đạo, không còn tùy hứng, chỉ thích hành động theo sở thích của mình, không còn áp đặt, không còn làm khó anh, không còn hiếp đáp anh.

Có đôi khi, Ân Nhược Triệt có cảm giác, trong đáy mắt của Lạc Dĩ Mạt đang che giấu một nỗi đau nào đấy. Chỉ khi hắn ngồi suy nghĩ một mình, hắn mới trở về con người thật trước đây. Anh không phải loại người thông minh, anh không thể hiểu tại sao Lạc Dĩ Mạt lại thay đổi nhiều như vậy, chỉ đơn thuần cho rằng do hắn đau xót vì anh bị thương mà thôi…

Một tháng trôi qua, mùa đông lạnh nhất là vào trung tuần tháng mười hai. Ân Nhược Triệt đã hoàn toàn bình phục, như thể chưa từng chịu qua bất kì tổn thương nào. Tinh thần của Lạc Dĩ Mạt trong một tháng qua cũng phần nào nguôi ngoai.

Sau cùng, bất chấp sự ngăn cản quyết liệt của Lạc Dĩ Mạt, Ân Nhược Triệt vẫn kiên quyết quay về trường tiếp tục giảng dạy.

Hết tháng này là đến dịp nghỉ đông. Vào cuối học kì, anh còn rất nhiều việc phải sắp xếp…

Ở khoảnh khắc quyết định ấy, Lạc Dĩ Mạt đột nhiên nhận ra, Ân Nhược Triệt đã không còn là kẻ chờ đợi sự chở che của người khác. Anh đã trở nên kiên cường hơn rất nhiều, càng lúc càng khiến hắn an tâm hơn.

Anh không thể vĩnh viễn là người đàn ông sống dựa vào sự bảo vệ của kẻ khác, anh cũng cần bảo vệ người anh yêu thương. Anh không thể mãi mãi đem thân thể đầy thương tích của mình nép trong vòng tay của Lạc Dĩ Mạt. Anh không muốn trở thành gánh nặng. Anh phải mạnh mẽ lên, để sau này có thể là người mở rộng vòng tay, để Lạc Dĩ Mạt dựa vào.

Qua chuyện tại Lạc gia, Ân Nhược Triệt đột nhiên thông suốt rất nhiều điều…