“Triệt, không ai có thể thay thế được thầy. Thầy chính là tình yêu duy nhất đời này kiếp này của em…”
“Dĩ Mạt.” Hóa ra tình cảm con người cũng có thể bày tỏ bằng cách này. Nhìn bọt nước tung trắng xóa, nhìn những ngọn đèn muôn màu trước mắt, Ân Nhược Triệt chậm rãi nói: “Lúc đầu, tôi định sẽ nghe theo sự an bài của mẹ mình, lấy vợ, sinh con, chưa từng nghĩ đến sẽ cùng một người đàn ông rơi vào hoàn cảnh như bây giờ. Nhưng… từ đầu đến cuối, tôi chưa từng hối hận. Đã chấp nhận yêu, dù phải hi sinh rất nhiều thứ, tôi cũng không tiếc nuối. Cũng như cậu nói, là duy nhất, bất kì ai cũng không thể thay thế được…. Dĩ Mạt, chúng ta chưa từng có qua thứ gì gọi là thề non hẹn biển, nhưng hạnh phúc đã sớm đọng lại trong tim. Có thể ở bên cạnh cậu, tôi thật sự rất hạnh phúc.”
Hắn mỉm cười buông lỏng tay ra, kỳ thực dù anh không nói hắn cũng rất muốn hôn anh.
Dùng ngón trỏ đẩy nhẹ vành mũ lên trên. Lạc Dĩ Mạt khép mắt chờ đợi. Hắn biết anh thường dễ xấu hổ, hiếm khi lại chủ động như vậy, nên nhanh chóng chiều theo.
Ân Nhược Triệt kéo lấy cổ áo của người kia, hai bờ môi lạnh như băng chẳng mấy chốc đã chạm vào nhau…
“Bọn GAY chết tiệt…”
Đột nhiên, một tiếng hừ lạnh lọt đến tai hai người họ. Âm thanh khinh bỉ hòa lẫn sự ghê tởm.
Ân Nhược Triệt lập tức buông hắn ra, cúi đầu. Anh đã hoàn toàn quên mất, tuy nơi này là Quảng trường Tình nhân, nhưng vẫn không phải là chốn thuộc về riêng họ, anh không nên quá vô ý như thế…
Khốn nạn! Lạc Dĩ Mạt nghiến răng lao đi đến trước mặt gã kia.
“Thế nào? Muốn đánh nhau sao?” Nhìn Lạc Dĩ Mạt cao hơn mình đến nửa cái đầu, gã thanh niên cũng có chút e dè, nhưng vẫn ưỡn ngực ra vẻ khiêu khích. Người con gái bên cạnh khẽ kéo gã, bảo không nên gây chuyện. Nhưng gã vẫn chẳng biết lý lẽ, muốn thể hiện chút phong thái nam nhi của mình.
“Dĩ Mạt…” Cách đó khá xa, Ân Nhược Triệt cũng hô lên một tiếng, người thanh niên kia trông rất hung tợn.
Tất cả chuyện này, chẳng khác nào thêm dầu vào lửa.
Lạc Dĩ Mạt xách cổ áo gã lên. Lúc hắn giơ tay, mọi người còn tưởng hắn sẽ đấm thẳng vào mặt người kia, nhưng tay hắn lại rời khỏi quỹ đạo định sẵn, hạ xuống vị trí giữa hai chân của gã thanh niên. Sau khi sờ soạng một lúc, bàn tay đang nắm lấy cổ áo của kẻ kia mạnh mẽ ném về phía trước, khiến gã suýt nữa té lăn ra đất. Sau đó giơ bàn tay vừa chạm vào chỗ kia lên trước mặt, những ngón tay hơi co lại, vẫn giữ nguyên hình dạng ban nãy. Tiếp đến quay đầu đối diện bạn gái của gã, nở một nụ cười mê người:
“Tiểu thư à, đổi bạn trai đi.”
“Mẹ kiếp!” Gã kia lúc này mới hiểu hành động vừa rồi của Lạc Dĩ Mạt là ý gì, tức giận lao đến nhắm đấm gương mặt quyến rũ của Lạc Dĩ Mạt.
Lạc Dĩ Mạt khẽ nghiêng đầu, dễ dàng tránh được công kích. Bàn tay như gọng sắt bắt lấy nắm đấm của gã, khiến gã không sao thu tay lại được. “Thiếu gia từ nhỏ đã tập võ. Thế nào? Muốn thử cho biết không?”
Cánh tay bị giữ chặt không cách nào giật về, gã bây giờ mới biết thằng ranh con trước mắt không dễ dây vào.
Tiếng cãi vả ồn ào nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người. Rất nhiều người hiếu kì đã lẳng lặng đi đến xem thử.
“Mẹ kiếp! Mày là thằng đồng tính biến thái chết dịch! Cả hai thằng mày là hai thằng đồng tính luyến ái bẩn thỉu! Thích bị đàn ông làm lắm phải không? Thích bị thiên hạ sàm sỡ lắm à? Khoái lắm hả?”
Thấy nhiều người đi đến, gã kia lại càng cố ý la to hơn. Hết thảy đều hướng ánh nhìn về phía Lạc Dĩ Mạt và Ân Nhược Triệt, xầm xì to nhỏ.
“Khốn nạn!” Hắn phát điên tung một cước khiến gã ngã lăn ra đất, vồ lên người gã đánh tới tấp. Gã kia vừa cố chống chọi, vừa lớn miệng gào lên:
“Tên đồng tính giết người!”
“Mẹ nó! Ông đây sẽ bịt mồm mày lại!” Chưa bao giờ hắn phẫn nộ như lúc này. Ai muốn nói gì hắn cũng được, nhưng… không được sỉ nhục thầy.
“Dĩ Mạt, đừng đánh nữa!” Ân Nhược Triệt nhanh tay giữ lấy hắn. Ở đây đã đủ khinh bỉ lắm rồi, tội gì phải rước thêm nhục nhã vào người cơ chứ? “Chúng ta về nhà thôi!”
“Thầy…” Lạc Dĩ Mạt ngồi trên người kẻ kia, giương mắt nhìn anh.
“Về nhà!” Ân Nhược Triệt khăng khăng kéo lấy tay hắn. “Không muốn ở lại đây nữa.”
Trầm ngâm trong tích tắc, Lạc Dĩ Mạt đứng dậy, nắm chặt lấy tay anh nói: “Chúng ta về nhà thôi.”
Ngày hôm nay… lẽ ra không nên ra ngoài…
“Thật quá đáng mà!” Trong đoàn người đang túm tụm xem chuyện kia đột nhiên lao ra hai cô bé, chạy đến hung hăng tặng cho người thanh niên đang nằm bẹp trên đất hai cước. Một người trong số hai người ngước lên nhìn bọn họ với đôi mắt tràn ngập bất bình, thẳng thắn nói: “Đừng để tâm đến mấy lời của loại người này. Hắn căn bản chẳng hiểu gì cả!”
“Đúng vậy! Đúng vậy! Chúng em ủng hộ hai anh!” Không hiểu do đâu, Ân Nhược Triệt lại nghĩ vừa trông thấy tia nhìn hưng phấn lóe lên trong mắt hai cô bé.
“Xin lỗi.” Cô gái đi cùng gã kia cũng đến cúi đầu trước bọn họ. “Xin đừng để bụng.”
Bấy giờ, những người vây quanh đấy cũng bắt đầu xôn xao, đa phần là an ủi bọn họ.
Ngơ ngác nhìn nhau một lúc, hai người chợt cùng bật cười.
Lạc Dĩ Mạt mỉm cười lắc đầu, ôm lấy vai của Ân Nhược Triệt, nở một nụ cười cảm kích với đám đông, rồi mang người yêu rời khỏi…
“Tiểu thụ đáng yêu quá đi…”
“Tiểu công cũng rất manly a…”
“Thật xứng đôi.”
“Đúng vậy, hâm mộ chết đi được!”
Những lời bàn tán phía sau dễ dàng lọt vào tai Ân Nhược Triệt, nhưng lại không khiến anh khó chịu như ban nãy.
Cuộc đời là vậy, ngay lúc gặp phải chuyện không vui, tức thì sẽ gặp chuyện khiến mình thoải mái. Nào ai biết được khoảnh khắc sau ấy sẽ có điều gì, càng không thể dự liệu trước tương lai…
Đúng vậy, ai có thể đoán được tương lai?
Trước bão táp luôn là sự tĩnh lặng, hạnh phúc bây giờ, nhưng ai biết ngày mai sẽ tàn nhẫn đến nhường nào…