Đừng Chạy, Lão Sư!

Quyển 2 - Chương 27: Tình điều? điều tình?

“Ngốc, thầy đang thương hại em đấy sao?” Lạc Dĩ Mạt nhìn vào gương mặt tràn ngập vẻ đồng cảm kia, bất giác mỉm cười. “Sớm biết thầy nghe xong sẽ tỏ ra như vậy, thì em đã không kể cho thầy nghe rồi!”

“Thầy à, thầy đã nghe qua những cặp song sinh thường có thần giao cách cảm không?”

“Hình như có từng nghe” Ân Nhược Triệt hơi nghiêng đầu một chút, đột nhiên lộ nét hưng phấn nắm lấy tay áo Lạc Dĩ Mạt “Hai người cũng vậy phải không? Thứ cảm giác ấy? Hai người cũng có phải không? Nói nhanh đi! Nói nhanh đi!”

“Cái này thì…” Lạc Dĩ Mạt trầm ngâm một hồi, nhìn đôi mắt lấp lánh sự hiếu kì kia, nhẹ nhàng nói: “Bởi vì Dĩ Nhu là một lão hòa thượng tâm hồn trong sạch, quanh năm suốt tháng đều sống thanh đạm, không bao giờ phát sinh ham muốn… Nên em muốn biết, lúc em hưng phấn, thì anh ấy có cảm thấy hưng phấn hay không?”

Gương mặt Ân Nhược Triệt chốc lát đã tối sầm hẳn lại. Anh có định hỏi cái thứ ấy đâu?

“Hay là ngày mai chúng ta đi hỏi anh ấy, xem anh ấy đêm qua có hưng phấn không…” Lạc Dĩ Mạt nhanh tay tóm lấy kẻ vừa lâm trận đã muốn bỏ chạy bên cạnh “Đừng chạy, thầy à!… Đêm dài dằng dặc, thầy tưởng sẽ thoát khỏi tay em nhanh như vậy sao?”

“Nhưng Dĩ Nhu ở sát bên…”

“Không phải em đã nói thầy là phòng này cách âm rất tốt ư?” Lạc Dĩ Mạt ghé sát tai anh thỏ thẻ: “Lẽ nào thầy không muốn làm ở một nơi xinh đẹp thế này?”

“Tôi…” Anh chợt nhớ, ban nãy từng có suy nghĩ muốn cùng Lạc Dĩ Mạt lãng mạn một chút.

“Đừng ồn! Triệt, em sẽ dịu dàng ôm ấp thầy một lần…”

Khung cảnh này… Giọng nói này… Ý tứ này… Quả là rượu không say, người tự say. Ân Nhược Triệt cũng say sưa chìm đắm vào những lời ngọt ngào êm ái của hắn.

Tuy nhiên, Ân Nhược Triệt hoàn toàn không có khái niệm về vấn đề… nước đến chân mới nhảy.

Biết rõ là Lạc Dĩ Mạt lừa mình, mà vẫn…

“Lạc Dĩ Mạt! Cậu làm gì vậy?” Ân Nhược Triệt phát hiện hai tay mình đã đang bị Lạc Dĩ Mạt cột vào lan can. Người hơi cúi xuống, mặt đối diện với cảnh sắc bên dưới ngôi nhà… “Lạc Dĩ Mạt! Cậu thả tôi ra! Khốn kiếp! Lạc Dĩ Mạt!”

“Triệt, nếu em là thầy, em sẽ không giậm chân đâu!” Lạc Dĩ Mạt hảo tâm chỉ chỉ thứ đang cột lấy tay anh “Thầy không sợ quần mình rơi xuống sao?”

Ân Nhược Triệt lúc này mới nhận ra thứ đang trói chặt cổ tay mình chính là là thắt lưng của bọn họ.

Mà chiếc quần đáng thương của anh một khi không có thắt lưng níu kéo thì lập tức trượt xuống, vắt vẻo trên mông anh.

“Lạc Dĩ Mạt...... Cậu lại giở trò......” Không dám cử động mạnh, Ân Nhược Triệt chỉ biết cẩn thận quay đầu, cố gắng trừng mắt nhìn tên hư hỏng phía sau mình.

“Không có! Hôm nay em chỉ muốn cùng thầy tình tứ vui đùa một chút thôi!” Khẽ cử động ngón út, Lạc Dĩ Mạt dễ dàng kéo tuột quần anh xuống dưới, ngón tay mát lạnh của hắn còn không ngừng qua lại trên hạ thể đang phơi bày trong không khí.

Không thể hoàn toàn quay đầu lại, Ân Nhược Triệt không biết làm gì ngoài nhìn chăm chắm về phía biển hoa lài bên dưới. Tại nơi đẹp đẽ như thiên đàng lại làm việc xấu xa này…  Xem ra tên Lạc Dĩ Mạt kia thật sự muốn khiêu khích dục vọng trong người anh.

Bởi lẽ ở những nơi khác nhau, cảm giác cũng sẽ khác nhau… Hiện tại, chính là thứ cảm giác kích thích ghê gớm không sao diễn tả.

“Ban nãy em ở chỗ Dĩ Nhu phát hiện một thứ rất hay, lát nữa chúng ta dùng thử xem!”

Lạc Dĩ Mạt cởi bỏ áo anh, bàn tay luồn vào bên trong vuốt ve thứ chưa hoàn toàn cứng rắn nhưng đã bắt đầu có cảm giác nhô lên, đầu lưỡi hắn vươn ra, điên cuồng liếm láp lưng anh. “Triệt, em cứng lên rồi!”

Ân Nhược Triệt thoáng giật mình, bên dưới của anh cũng bắt đầu có cảm giác.

Chợt có tiếng nắp chai được bật mở. Ân Nhược Triệt lập tức biết được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, toàn thân không tự chủ được mà bắt đầu phấn khích.

“...... A.....” Thế nhưng thứ được thấm ướt chất bôi trơn đang cố đi vào người anh lại không phải là ngón tay của Lạc Dĩ Mạt, mà là một thứ lạnh lẽo có hình trụ: “Lạc Dĩ Mạt...... Cậu bỏ cái gì vào......”

“Là trà xử (*). Triệt, thầy biết thứ ấy không?” Lạc Dĩ Mạt cầm trà xử tiếp tục tiến vào khe hở của cửa động.

“Nó khá trơn nhẵn, ít gây thương tích hơn ngón tay nhiều. Hơn nữa, cái này lại làm bằng thủy tinh, trong suốt như vậy… em có thể thấy được bên trong của thầy. Mặt khác, nó lại rất mát lạnh…”

Cái thứ lạnh lẽo ấy của hắn không ngừng ra vào thân thể anh. Lạc Dĩ Mạt liên tục đổ chất bôi trơn lên trên. Chiếc động nhỏ chật hẹp từ từ đã chấp nhận những chuyển động điên cuồng của hắn. Lạc Dĩ Mạt vỗ nhẹ mông anh nói: “Thầy à, thả lỏng một chút, bây giờ là cái thứ hai…”

“......” Cái thứ hai so với cái đầu thô ráp hơn rất nhiều, nhưng nhờ dịch bôi trơn và sự nới rộng từ trước, cũng nhanh chóng chui vào dễ dàng.

Lạc Dĩ Mạt dùng hai tay cầm lấy hai cây trà xử, lúc ra lúc vào. Thứ chuyển động không chút nhiệt độ ấy khiến đại não anh bắt đầu phản ứng.

“Dừng lại! Dĩ Mạt… Lấy ra đi!” Lạc Dĩ Mạt hề không báo trước, đẩy thêm một trà xử nữa vào trong anh. Ân Nhược Triệt cảm thấy phía sau mình như sắp rách toạt đến nơi. Đây là lần đầu tiên anh chịu đứng một thứ to lớn như vậy.

“Em sẽ không để Triệt của em bị thương đâu......” Lạc Dĩ Mạt đẩy cả ba cây trà xử vào sâu hơn trong người Ân Nhược Triệt để đảm bảo chúng không bị tuột khỏi người anh: “Triệt, chỗ ấy của thầy… bị trà xử kéo căng đến mức không còn nhìn thấy nếp nhăn nữa rồi. Qua mấy cái trà xử trong suốt này, em có thể thấy bên trong thầy rất rõ ràng…”

=====

Chú Thích:

(*) Trà xử: đũa khuấy trà…

( OMG!!!)