Khoa mỹ thuật nhàn rỗi được ưu tiên nghỉ trước, theo đó thì giảng viên nhàn nhã Ân Nhược Triệt cũng có tên trong nhóm đầu tiên được về nhà.
Ân Nhược Triệt ngồi trên xe về quê, đang trong tư thế ngủ gà ngủ gật, đột nhiên điện thoại trong túi áo réo lên, khiến Ân Nhược Triệt giật bắn mình, vội vàng cầm lấy nhìn chăm chú.
Tin nhắn từ: Lạc Dĩ Mạt
Ân Nhược Triệt ngạc nhiên nhìn ngắm hàng chữ hiện trên màn hình. Sau khi bị ai đó ép uổng lưu lại dãy số này, đây là lần đầu tiên điện thoại anh vì tên gọi ấy mà reo lên!
Ân Nhược Triệt mở tin nhắn:
‘ Thầy à, trên đường vất vả, tàu xe mệt nhọc, hông của thầy có đau không? ’
Ân Nhược Triệt ửng hồng hai má rồi lan xuống cổ, kết quả là ngượng chín toàn thân, thiếu chút nữa là quẳng cái điện thoại ra ngoài cửa sổ. Cẫn thận nhìn ngó xung quanh, đảm bảo không ai để ý đến hành tung của mình, Ân Nhược Triệt lại len lén xem lại tin nhắn lần nữa, gò má đã đỏ càng thêm đỏ.
Đêm qua, anh thực sự đã được ‘yêu’ rất triệt để! Lạc Dĩ Mạt mấy hôm nay cứ lặng lẽ đi theo anh, sau đó kéo anh đến một chỗ không người, hoàn toàn bỏ ngoài tai lời từ chối của anh, ngoan cố bảo vì sắp xa nhau nên phải tận dụng cơ hội gần gũi.
Anh thật ngu ngốc, ai đời lại để kẻ khác ăn ngấu ăn nghiến không sót một miếng là thế nào......
Tuy nhiên, bác tài đúng là cực kì thiếu kinh nghiệm lái xe mà, trên đường đi cứ xóc lên xóc xuống liên tục, khiến cái hông đáng thương của anh càng không sao chịu nổi.
Vẫn cầm điện thoại trên tay, một tin nhắn khác từ Lạc Dĩ Mạt.
‘ Rất nhớ thầy. ’
Ân Nhược Triệt hé miệng len lén mỉm cười.
‘ Nhớ cảm giác được chạm vào thầy ’
Mặt của anh bắt đầu có chút biến sắc.
‘ Nhớ bên trong nóng rực của thầy ’
Mặt anh cuối cùng từ đỏ chuyển sang xanh.
‘ Lẽ ra không nên để thầy đi, nhớ quá à! ’
Không nhịn được nữa, Ân Nhược Triệt giận run tháo pin ra, ném vào túi, cái tên đốn mạt chết tiệt này!
Xe đang chạy đột nhiên không báo trước dừng lại, khiến toàn bộ hành khách đang mơ màng phải giật mình.
“Đến trấn Giang Khướu rồi! Mọi người xuống xe nhanh lên, đừng có mà chậm trễ nữa!”
Giọng nói tàn bạo của bác tài không hề khiến Ân Nhược Triệt mất hứng, ngược lại còn rất vui mừng, cuối cùng cũng về nhà rồi!
Ân Nhược Triệt nhấc hành lý lên, háo hức chạy xuống xe.
A! Đây chính là không khí của quê nhà!
Ân Nhược Triệt duỗi căng người, còn chưa kịp hưởng thụ hương vị ngọt ngào của quê hương đã bị cơn đau khủng khiếp phía sau hành hạ.
Đau quá! Ân Nhược Triệt quên cả ca thán, chỉ cầm hành lý lên mà âm thầm rủa xả Lạc Dĩ Mạt.
Trên đường về, mỗi bước là một câu chửi bới.
“Mẹ, con đã về!” Ân Nhược Triệt sau khi mở cửa, liền hô to vào trong nhà.
“Con trai ngốc về rồi!” Bà Ân vui vẻ chạy ra, xoay tới xoay lui đứa con lâu ngày không gặp, xoay đến nỗi động đến chỗ đau bên hông của Ân Nhược Triệt, Ân Nhược Triệt cắn răng đẩy bà ra.
“Cha đâu?” Ân Nhược Triệt nhìn quanh quất.
“Lão già đó nghe tin con trở về đã vào nhà bếp chuẩn bị rồi, lão già quật cường ấy còn dám cãi là không nhớ con trai kia đấy.” Bà Ân thoải mái bật cười, sau đó len lén huých nhẹ con mình.
“Có mang về cho mẹ cô con dâu xinh đẹp nào không?”
“Mẹ!” Ân Nhược Triệt ngước mắt nhìn trời ai oán. “Con của mẹ là dạy trường nam sinh kia mà!” Tuy nói vậy, nhưng Ân Nhược Triệt lại thầm ca thán trong lòng, hơn cả con dâu xinh đẹp nữa kìa, con của mẹ bị người ta bức ép làm vợ đấy!
“Nhược Triệt về rồi đấy à?” Trong nhà vọng ra tiếng nói trầm ấm.