“Giảng viên khoa mỹ thuật đều nhàn hạ thế này sao?” Lạc Dĩ Mạt nhìn quanh quất tòa mỹ thuật rỗng tuếch không bóng người, đong đưa chân nói.
“Sinh viên khoa luật đều ăn nói độc địa thế này sao?” Ân Nhược Triệt trừng mắt liếc hắn.
Khoa mỹ thuật của trường này vốn dĩ đã rất rảnh rỗi rồi, chẳng cần hắn châm chọc bới móc thêm đâu.
Sau hôm đó, khoa kịch nghệ không hề đề cập đến chuyện hạ thuốc, thế nhưng người có tên Khâu hạ lại có kết quả rất thảm, bị kẻ khác luân phiên giày vò, cuối cùng là phải vào viện. Ân Nhược Triệt khi nghe tin này, không kiềm được mà len lén vuốt ngực mấy cái.
Thân phận của Lạc Dĩ Mạt bị bại lộ, đồng thời dấy lên một cơn chấn động lớn ở Phong Dương, đề tài thảo luận về hắn thậm chí còn nhiều hơn cả Ân Nhược Triệt. Tuy rằng rất ghét kẻ khác nịnh bợ vuốt đuôi. Tuy nhiên, do hắn muốn phân tán mọi chú ý dành cho Ân Nhược Triệt, nên đành im lặng chấp nhận.
“Ăn đi!” Lạc Dĩ Mạt đẩy vài thứ đến trước mặt Ân Nhược Triệt.
Ân Nhược Triệt không giấu được đau khổ, nhìn về phía tên nam sinh vẫn ngồi lì ra đấy.
Sau hôm đó, Lạc Dĩ Mạt không biết ăn trúng cái gì mà phát điên. Ngày ngày đều lui đến khoa mỹ thuật. Ngay ngắn, quy củ ngồi trước mặt anh. Thỉnh thoảng, có vài người đến đây, liền bị ánh nhìn lạnh tanh của Dĩ Mạt làm cho chết khiếp, ba chân bốn cẳng bỏ chạy. Nhờ ơn hắn, gần đây số người đến quấy nhiễu Ân Nhược Triệt đã giảm đi đáng kể. Về điểm ấy, Ân Nhược Triệt cảm thấy rất vui. Tuy nhiên......
Lạc Dĩ Mạt mỗi ngày đều đem đến mấy thứ kì quái bắt anh ăn, cho dù bây giờ anh chẳng đói bụng chút nào.
“Tôi không đói. Tôi không ăn.”
“Không được.” Lạc Dĩ Mạt luôn rất kiên quyết.
“Vì sao không được?”
“Bởi vì thầy cần tẩm bổ.”
“Tôi rất khỏe mạnh!”
“Thầy không cần nói dối.” Lạc Dĩ Mạt mặc kệ phản bác của anh. Từ trong hộp lấy ra một phần điểm tâm được chuẩn bị chu đáo, đẩy vào miệng Ân Nhược Triệt “Thầy không phải lần nào cũng ‘ra’ trước em sao?”
“Khụ! Khụ! Khụ!” Điểm tâm vừa nhai trong miệng thiếu chút nữa là phun hết ra ngoài. Lạc Dĩ Mạt đưa ly nước cho anh. Anh cầm lấy, uống ừng ực.
Khi cổ họng đã dễ chịu, anh lập tức lờ tịt tên nam sinh vô sỉ kia, đồng thời nhất quyết không ăn mấy thứ của hắn nữa.
“Xin lỗi đã quấy rầy.” Khước Diệc Phiền đứng ở ngoài, nhẹ nhàng gõ vài cái có lệ lên cánh cửa đang mở.
“Diệc Phiền? Có việc gì à?” Lạc Dĩ Mạt dời ánh nhìn về phía Khước Diệc Phiền.
“Ừm!” Khước Diệc Phiền trả lời, sau đó đến chỗ Ân Nhược Triệt, tỏ vẻ kính cẩn: “Chào thầy!”
Đã lâu không nhìn thấy một sinh viên lễ độ phép tắc như vậy, Ân Nhược Triệt cảm động đến rơi nước mắt.
“Xin lỗi thầy, em tìm Dĩ Mạt có chút việc.” Sau khi Ân Nhược Triệt gật đầu, Lạc Dĩ Mạt cũng đứng lên. Trước khi ra ngoài, còn cố tình lấy tay vò nhẹ mái tóc của Ân Nhược Triệt.
…
Ở tầng cao nhất.
Khước Diệc Phiền cầm hai lon cà phê vẫn còn ấm trên tay, đưa Lạc Dĩ Mạt một lon.
“Diệc Phiền, sao vậy?” Lạc Dĩ Mạt không biết hắn muốn nói gì, sao lại phải thận trọng đến thế.
“Cậu biết vì sao cậu lại đến Phong Dương không?” Khước Diệc Phiền mở lon cà phê. Hơi nóng khẽ khàng bốc lên giữa làn không khí lạnh giá.
“Cậu cũng biết cách làm việc của bác Lạc. Nếu cậu thật sự nghiêm túc, thì rõ ràng là nên nghĩ cách mà bảo vệ thầy ấy đi. Cậu cũng biết, ngay cả nữ giới, bác Lạc cũng sẽ tự mình đi kiểm tra. Bác ấy muốn phải tìm được người con gái xứng đôi vừa lứa với cậu. Huống hồ, thầy ấy lại là đàn ông......”
Khước Diệc Phiền là kẻ duy nhất trong Phong Dương biết rõ thân phận thật và gia cảnh của hắn.
“Cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra. Mọi chuyện sẽ nhanh chóng đến tai bác Lạc. Không lẽ cậu lại muốn xảy ra bất hạnh sao?” Ngữ điệu Khước Diệc Phiền vẫn rất thản nhiên. Nhưng lại có khả năng tác động to lớn.
Lạc Dĩ Mạt cúi đầu, không nói lời nào.
Khước Diệc Phiền một hơi uống cạn lon cà phê trong tay. Xoay người, xuống lầu, nhường cho hắn không gian yên tĩnh để suy nghĩ.
Đúng vậy! Quá rõ ràng rồi. Người cha cái gì cũng dám làm của hắn nhất định sẽ đối phó với Ân Nhược Triệt. Hắn lẽ ra nên cẩn thận mới phải!
Lạc Dĩ Mạt hung hăng quẳng lon cà phê trong tay xuống đất. Chiếc lon vẫn chưa được khui, bị va đập mạnh làm cho biến dạng, trở nên méo mó.
Lạc Dĩ Mạt lần đầu tiên cảm thấy bất lực, tấm lưng đang dựa vào chiếc lan can trên tầng cao nhất cũng từ từ trượt xuống.