Đừng Chạy, Lão Sư!

Quyển 1 - Chương 18: Lại vào miệng cọp

Tiếng nói thản nhiên của Lạc Dĩ Mạt không ngờ lại có hiệu quả thần kì. Tất cả sinh viên có mặt ở đấy lập tức ngây người trong chốc lát.

Lạc gia, chính là gia tộc hiển hách mà họ không thể dây vào, Lạc Dĩ Mạt là người của Lạc gia sao? Nếu như vậy, lẽ ra khi hắn đặt chân vào Phong Dương, phải có ít nhiều chấn động, sao lại có thể yên phận như thế?

Nghĩ đến đây, từ bốn phía bắt đầu có chút xôn xao.

Lạc Dĩ Mạt không muốn tiếp tục dây dưa, kéo cổ áo ra để lộ một sợi dây chuyền được thiết kế tinh xảo, mọi người chỉ cần nhìn qua sợi dây chuyền ấy, thân thể đã toàn bộ đóng băng.

Đây chính là gia huy của Lạc gia, chỉ có người có địa vị cao quý trong gia tộc mới có thể sở hữu nó. Dù có tìm khắp thế giới, cũng không tìm được kẻ cả gan giả mạo. Vậy, người trước mặt nhất định là người của Lạc gia, không những vậy còn là một nhân vật vô cùng lợi hại.

Thấy không ai phản bác, Lạc Dĩ Mạt đi thẳng đến chỗ của Ân Nhược Triệt. Đoàn người đông đúc tự động tránh ra hai bên.

Lạc Dĩ Mạt quay đầu về phía Ân Nhược Triệt cười cười, kéo anh ra khỏi khoa kịch nghệ.

Ân Nhược Triệt dám thề rằng, lúc nãy trên gương mặt tươi cười của Lạc Dĩ Mạt, anh phát hiện trán hắn đã nổi gân xanh.

Trước khi đi, Lạc Dĩ Mạt còn để lại một tặng phẩm khác, coi như “báo đáp” những chuyện bẩn thỉu mà khoa kịch nghệ dám làm với Ân Nhược Triệt.

Hắn khóa cửa chính, đóng cửa sổ, trong phòng để lại chút dị hương có khả năng khiến người khác đánh mất thần trí.

Những kẻ dám to gan chạm vào đồ vật của Lạc Dĩ Mạt, nhất định sẽ phải nhận lại gấp trăm lần.



Ân Nhược Triệt cứ thế bị Lạc Dĩ Mạt lôi xềnh xệch trở về phòng ngủ của hắn, cái nơi khủng khiếp mà anh đã bao lần muốn quên đi.

Lạc Dĩ Mạt dùng chân đạp cửa, sau đó đem Ân Nhược Triệt ném lên giường. Gương mặt tươi cười hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ mặt u ám phẫn nộ.

“Thầy chơi vui vẻ quá nhỉ! Quả nhiên là đã quên sạch lời em nói.”

Ký ức kinh hoàng ngày xưa bỗng chốc sống lại trong lòng, Ân Nhược Triệt bắt đầu run rẩy vô thức.

“Em đã cho thầy rất nhiều cơ hội. Nhưng thầy không những không hề ăn năn, mà còn thản nhiên để ngoài tai mọi lời cảnh cáo, học trò Dĩ Mạt thật sự rất tức giận!” Khoa kịch nghệ trước nay đã nổi tiếng hư hỏng, vậy mà anh còn dám tự mình chui vào miệng cọp!

“Thầy sợ là một mình em thì không thể thỏa mãn thầy sao?”

Lạc Dĩ Mạt chỉ đưa hai tay giật mạnh một phát, hàng cúc áo đã bung ra, bắn tung tóe khắp nơi. Rồi từ từ tiến đến gần Ân Nhược Triệt.

Ân Nhược Triệt sợ hãi lùi lại phía sau. Lùi mãi lùi mãi, đến khi ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy nửa thân trên rắn chắc của Lạc Dĩ Mạt phô bày trước mặt.

Sau đấy, hắn tiếp tục tháo thắt lưng của chính mình.

Không biết là do tức giận, hay là hốt hoảng sinh ra choáng, Ân Nhược Triệt đột nhiên bật tiếng quát to:

“Ta thà bị bọn họ thuốc, còn hơn bị ngươi cưỡng bức!