Đừng Anh Chịu Không Nổi!

Chương 36: Chống Lưng



Không lâu sau đó, vì trời đã khuya trở lạnh, Kim Dạ ngỏ ý chở Hàn Nhất Nhất về.

Ông nội Kim muốn giữ hai người lại nhưng bị Kim Dạ từ chối, nói rằng còn có công việc ở nhà cần giải quyết.
Kim lão gia gia vì sức khỏe nên không thể tiễn hai người rời đi được mà ở trong biệt thự.

Còn Kim Vong Cơ từ lúc nói chuyện đã ngỏ ý mình lên thuê phòng làm việc.
Trên xe, Kim Dạ cài dây an toàn cho Hàn Nhất Nhất xong thì dơ tay lên sờ mặt cô.

Cảm giác má cô lạnh thì nhíu mày, hắn ngồi lại chỗ ghế lái mở máy sưởi ấm lên.
Không khí trong xe ấm lên cùng làm tâm tình hai người cũng ấm theo.

Vượt qua vài cái đèn đỏ cũng đã về tận nhà.
Hàn Nhất Nhất mệt mỏi cả tối lên phòng tắm xong ngủ luôn.


Còn Kim Dạ vì còn vài văn kiện ở công ty chưa giải quyết nên vừa lên lầu đã tới thư phòng làm việc.
Trời gần sáng, Kim Dạ từ thư phòng uể oải đi ra ngoài, dự tính vào phòng tắm rửa một cái rồi sẽ ngủ luôn nhưng không hiểu vì sao lúc thấy cánh cửa hé ra từ phòng Hàn Nhất Nhất thì bước lại gần.
Hắn từ từ mở cảnh cửa ra rồi bước vào trong, nhẹ nhàng cố gắng không đánh thức cô gái nhỏ đang ngủ ngon lành không biết gì trên giường.
Mới vài bước đã ở đầu giường cô.

Hắn ngồi xỏm xuống, nhìn gương mặt mang nét trẻ con của Hàn Nhất Nhất hình như đang nằm mơ đồ ăn mà nước miếng chảy rồng rã.
( " #Mèo : Nếu nữ chính mà biết nam chính thấy mình ngủ rớt nước miếng thì sao nhỉ? Là tui tui còn ngại chết mất, muốn đào một cái hố luôn hahaha." )
Mặc dù hắn không có tính sạch sẽ nhưng vẫn không nhịn được lấy khăn giấy lau miệng cho Hàn Nhất Nhất.
Lau xong, Kim Dạ nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên trán trắng mịn như da em bé của cô rồi rời khỏi.
Còn phía Hàn Nhất Nhất thì không biết xảy ra chuyện gì vẫn tiếp tục đá chăn ngủ ngon lành.
Sáng ngày hôm sau, theo thường ngày Hàn Nhất Nhất được Kim Dạ chở đi làm.
Ngồi ghế ở chỗ làm việc, trưởng phòng kêu cô lên phòng tổng giám đốc bảo có chút việc.
Hàn Nhất Nhất nghe lời đi thang máy tiến thẳng phòng cao nhất toà nhà.
Cô lại gần phòng tổng giám đốc gõ cửa, sau đó mở cửa bước vào.


Lãnh Binh đang phê duyệt vài văn kiện thấy cô đã bước vào thì để xuống.
Thấy Hàn Nhất Nhất đã đứng trước bàn làm việc của mình, cô nói.
" Tổng giám đốc, anh gọi tôi lên đây có chuyện gì vậy?"
Lãnh Binh xoay ngòi bút trên tay, nhìn cô trả lời.
" Từ hôm nay em trở thành trở lí riêng đi theo bên cạnh tôi một tháng."
Hàn Nhất Nhất ngạc nhiên : " Tôi vừa vào làm nhân viên chính thức, kinh nghiệm vẫn chưa đủ, sao có thể trở thành trợ lí riêng cho anh được?"
Nghe Hàn Nhất Nhất hỏi, Lãnh Binh cũng không dấu diếm mà trả lời.
" Anh em nhờ tôi giúp em."
Hoá ra là do anh hai mình, nhưng anh hai nào cô còn chưa biết nữa.

Là Âu Dương Tề Minh hay Hàn Bạch Quân?
Quan trọng một điều rằng, Hàn Nhất Nhất cô rất không thích có người chống lưng phía sau cho mình, cô muốn tự làm được việc mà bản thân muốn.
" Tổng giám đốc, em không đồng ý.

Nếu có người nhờ anh giúp em giống như chống lưng thì tạm biệt."
Nói xong, Hàn Nhất Nhất hiên ngang mở cửa rời đi.
Lãnh Binh ngồi trên ghế nhìn bóng lưng cô khuất dần sau cánh cửa, anh như có cảm giác mình đã bị cuốn hút bởi cô.
Ánh mắt anh mang theo chút ngọn lửa nhỏ xuất hiện ở đáy mắt.