Đừng Anh Chịu Không Nổi!

Chương 3: Không Chú Ý



Xe dừng lại, tài xế bước xuống xe mở cửa xe cho hắn.

Kim Dạ bước chân phải trái xuống xe, sau đó hắn bước đi vào nhà hàng trước mặt.
Khi Kim Dạ mở của bước vào, mọi người đang tám chuyện xuyên lục địa nhìn qua anh.

Tinh Hâm là người có phản ứng lại đầu tiên, cậu bước lại gần Kim Dạ.
Tinh Hâm vẻ mặt chân thành xin lỗi nói: " Kim thiếu, xin lỗi cậu nhiều nhé, do tôi bị hình phạt phải kêu người gọi số ba trong danh bạ mà không ngờ là cậu."
Hắn nhíu mày, cặp mắt híp lại liếc Tinh Hâm, giọng nói chứa nhiều phần sát khí.
" Tôi ghét nhất là người khác chơi mình."
Nói xong, Kim Dạ xoay người rời đi.

Tinh Hâm phát hiện hôm nay hắn dễ nổi nóng nên định sẽ bù tội vào lần sau, cậu quay đầu nói với mọi người.
" Tâm trạng Kim Thiếu hôm nay không được tốt, mọi người tiếp tục vui chơi đi."
Mọi người trong sảnh bây giờ trong lòng cùng thầm một câu
" Kim Thiếu đáng sợ quá đi."
Sau khi ra khỏi chỗ đó, Kim Dạ đẫm chân từng bước trên con đường lớn.

Bây giờ nghĩ lại, hình như hắn đã lâu rồi không đi dạo như thế này rồi.
Dù sao hắn cũng hết việc để làm rồi, nên tìm chút không gian cho mình cũng không sao.

Kim Dạ đi mãi đi mãi đến khi dừng lại trường đại học A thì mới phát hiện mình thế mà dừng lại chỗ này.

Nhìn bảng hiệu của trường đại học A, kí ức của hắn từng chút ùa về.
Ngày hôm đó, Kim Dạ vừa từ phòng bảo vệ đi ra, ánh mắt hắn lơ đãng nhìn xung quanh lại dừng lại trên người cô gái đang cầm chai nước nói chuyện với bạn học.
Kim Dạ liền từ đó *nhất kiến chung tình với cô.
# Nhất kiến chung tình thì theo mình biết chắc nhiều bạn biết rồi nhưng mình vẫn muốn giải thích với những bạn không hiểu nha, theo mình hiểu nôm na là kiểu yêu từ cái nhìn đầu tiên ý, mọi người muốn biết đại khái thì lên google nha.
Những ngày sau đó, từ mấy đứa chơi thân với hắn thì Kim Dạ mới biết cô tên Âu Dương Nhất Nhất, hoa khôi của trường.
Tiếng tin nhắn từ điện thoại Kim Dạ vang lên làm hắn quay lại với hiện thực, nhìn rõ tin nhắn gì hóa ra là cô trả lời tin nhắn hắn.

Kim Dạ soạn tin nhắn xong liền gửi ngay sau đó.

Kim Dạ ngẫm nghĩ lại, trong lòng thầm nói " dĩ nhiên cô ấy dễ thương hơn rồi."
Kim Dạ đứng trước cổng trường đại học A thêm 5 phút thì bước chân xoay người đi.

( Mèo : nếu nữ chính mà biết được mình từ đầu đã được nam chính thích thì sao nhỉ? Mèo thật hóng biểu cảm của nữ chính quá hihi (・ิω・ิ).

)
Bước chân hắn cứ một bước lại một bước, Kim Dạ cứ đi xuyên qua từng bóng cây về đến nhà mình.
Đây là căn biệt thự do Kim Dạ tự kiếm tiền mua được, cả căn biệt thự này là công sức của hắn từ hồi *cao trung .
# Cao trung ở đây mình nói là trường cao trung kiểu giống trường THPT ở mình nha.
" Gâu gâu.."
Kim Dạ nhìn xuống kẻ đang cản đường đi của mình, hắn nhấc chân đá con chó nhỏ đẩy qua một bên rồi tiếp tục đi.
"Grừ.."
Con chó nhỏ cắn ống quần hắn, Kim Dạ đen mặt, hắn cúi xuống cầm đầu nó lên làm nó giống như đang treo lơ lửng trước mắt mình.
" Lão tử không có thời gian chơi với mày."
Không biết con chó nhỏ có hiểu hay không mà nó sủa còn ghê hơn trước đó nữa.
" Gâu gâu, gâu gâu."
Kim Dạ đau đầu, hắn từ nhỏ đến lớn điều ghét nhất chính là con chó mà bây giờ lại có con chó nhỏ cứ chặn đường anh bây giờ còn sủa nữa chứ.

Kim Dạ thả con chó nhỏ xa mình ra rồi đi tiếp.

Tâm trạng đang tốt đẹp của Kim Dạ cứ thế tiêu tan luôn.
" Gâu gâu gâu.."
Con chó nhỏ lại chạy tới chỗ Kim Dạ mà cắn ống quần anh.

Kim Dạ tức điên rồi, chuẩn bị hành động thì một cô gái tiến tới chỗ hắn.
" Xin lỗi, con chó của tôi làm phiền anh rồi."
Cô nói xong rồi ôm con chó nhỏ rời đi.

Khi rời đi, Âu Dương Nhất Nhất trách con chó nhỏ.

" Bánh Mỳ, mày cứ gặp ai là cứ cắn ống quấn, lo bỏ đi nghe không."
Bánh Mỳ sau khi được cô ôm vào lòng rồi thả xuống thì nó đã ngoan hơn rất nhiều.

Bây giờ nó đang đi bên cạnh cô để lấy lòng cô chủ đang dạy dỗ nó.
Âu Dương Nhất Nhất vừa phỏng vấn việc làm xong chỉ đợi họ báo nhận được làm hay không, vì cô thấy thời gian còn chiều cũng rảnh rỗi mà dắt Bánh Mỳ đi dạo.
Lúc cô đang mua trà sữa quay ra đã không thấy Bánh Mỳ đâu nữa thì đi tìm nó, ai ngờ lại thấy nó cắn ống quần của người ta.

Âu Dương Nhất Nhất quên mất, cô còn chưa nhìn rõ mặt người ta (-_-;) .
Khi Âu Dương Nhất Nhất quay người rời đi, Kim Dạ *đứng người, hắn không ngờ đi bộ chỗ này rồi còn gặp được cô nữa đấy.

Mà con chó ban nãy Kim Dạ không thấy ghét nữa rồi, Kim Dạ nghĩ có khi tương lai nó còn có thể làm tăng tình cảm của hắn với Âu Dương Nhất Nhất.
#Đứng người theo mình hiểu là kiểu ngây người nha .
Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại Kim Dạ vang lên, nhìn số điện thoại được hiển thị trên máy làm sự vui vẻ bây giờ của hắn biến mất.
Kim Dạ nghe điện thoại, giọng trầm trầm hình như là người đã cao tuổi phát lên.
" Dạ Dạ, về nhà cũ, ông già này có chuyện muốn nói với con."
" Dạ."
Hắn điện ai đó, vài phút sau đã có một chiếc xe đứng trước mặt anh.

Kim Dạ ngồi lên xe, tài xế khởi động máy rồi xuất phát.
Xe đi dần dần vào phía ngôi biệt thự nhìn có vẻ đã lâu nhưng vẫn giữ được nét sang trọng, quý phái.

Khi Kim Dạ bước xuống xe, quản gia đã thấy hắn rồi vào báo với Kim gia gia.

Kim Dạ đi qua từng những người giúp việc, nghe họ chào hắn " Kim thiếu gia." mà hắn vẫn lạnh mặt bước đi hướng phòng lão Kim gia gia.
Đến cầu thang, Kim Dạ chuẩn bị đi lên lại thấy Kim gia gia đang được quản gia đỡ đi xuống từng bậc.
Kim gia gia thấy anh, trong mắt có tia nhu hoà, bảo anh " Dạ Dạ, tới phòng bếp."
Nghe Kim gia gia bảo, Kim Dạ tiến tới phòng bếp đi thẳng.


Mặc dù hắn có tôn trọng trưởng bối là Kim gia gia, nhưng từ lúc 5 tuổi đến lúc 10 tuổi Kim Dạ vẫn còn nhớ rõ cảm giác bị người thân vứt bỏ là như thế nào.
Kim Dạ biết Kim gia gia không liên quan gì nhưng hắn muốn hỏi ông lúc đó là đang ở đâu mãi đến 5 năm sau.
Trong phòng ăn, Kim Dạ đã ngồi ở ghế nơi bàn ăn.

Kim gia gia được quản gia dìu từng bước đi đến bây giờ đã ở vị trí chỗ ngồi ở đó.
Quản gia nói với người giúp việc " Mang đồ ăn lên đây."
Kim Dạ nhìn Kim gia gia, hỏi ông " Ông nội, người gọi con đến là có việc gì, không lẽ là ăn chiều? "
" Đúng vậy."
Kim gia gia nhìn đã đầy món ăn trên bàn, nói với Kim Dạ " Ăn nào."
Món ăn trên bàn đã đầy đủ, Kim Dạ thầm thở dài.

Hắn vẫn cầm đũa lên ăn vài món rồi dừng lại, Kim Dạ hỏi ông.
" Hai người kia có tung tích chưa ạ? "
Nghe Kim Dạ hỏi, đôi đũa đang cắp đồ ăn của ông dừng lại vài giây, trong lòng bỗng khó chịu đến cả đồ ăn cũng không muốn ăn nữa.
Dĩ nhiên ông biết Kim Dạ hỏi hai người kia là ai, không nói đến đã thôi nhưng nói lại bực mình.
" Chưa.

Không cần tìm bọn nó nữa làm gì, ta không có đứa con trai cùng con dâu vứt bỏ con mình *lòng lang dạ thú như vậy."
#lòng lang dạ thú: Chỉ người có tâm địa độc ác, mất hết tính người.