Đừng Anh Chịu Không Nổi!

Chương 15: Gặp Lại Người Quen Kiếp Trước



Tinh Hâm đau đầu nhìn Kim Dạ đã gục trên bàn.

Trong lòng thầm một câu: " Một tên cố chấp."
Nghĩ lại từ lúc anh thân với Kim Dạ từ lúc nào cũng không nhớ nữa, chỉ nhớ là đến bây giờ anh vẫn còn làm bạn với tên cố chấp này đúng là thiên tài.
Người đã chết còn vương vấn, nhớ nhung.

Thật không hiểu nổi mấy người yêu đơn phương mà.
Giống như anh không phải tốt hơn sao, chạm phải con gái chỗ nào trên bộ phận cơ thể thì chỗ đấy coi như bị liệt luôn.
Không cần chạm vào con gái cũng không cần phải yêu đương lúc nào cũng lo giữ lo mất (︶^︶).

Nhưng nhìn những đôi yêu nhau khiến anh cũng nhiều lần ghen tị huhu.
Tui thảm quá mà, khi không bị bệnh kì lạ này T.T ...
Dứt ra khỏi suy nghĩ, Tinh Hâm đứng dậy ra khỏi phòng nhường sự yên tĩnh lại cho Kim Dạ.
Mặc dù Tinh Hâm mở quán bar này nhưng anh lại chưa bao giờ xuống chỗ nhảy nhót trong bar của mình.


Nguyên nhân thì chắc chắn ai cũng biết rồi đấy, đi bar gặp gái rồi anh toang à, anh đâu có ngu hehe ಢ.ಢ
Quay lại chỗ của Hàn Nhất Nhất, sau khi cô nói chuyện với anh trai xong thì cũng đã về đến nhà.

Mở cửa vào nhà thì lấy đồ ăn vặt cùng đồ mình vừa mới mua về xuống bếp nấu một chút đồ ăn rồi đem ra phòng khách xem tivi.
Vài phút sau, trên bàn đã trở thành một đống hỗn độn.

Hàn Nhất Nhất rảnh rỗi xem phim buồn, đến cái kết nữ chính trong phim chết cô khóc còn hơn cả nam chính trong phim nữa đấy.
Xem tivi xong, cô dọn dẹp một đống hỗn loạn trên bàn rồi vào phòng ngủ ngủ một giấc đến sáng mai.
Tiếng chuông báo thức vang lên đánh thức cô đang say giấc nồng trong cơn mơ đồ ăn.

Hàn Nhất Nhất với tay lấy điện thoại bị rớt dưới giường lúc nào không hay đem lên, mắt mơ mơ màng màng nhìn giờ phút hiện tại đang hiển thị trên màn hình.
Tám giờ sáng..

cô dậy sớm thật đấy.

Nghĩ thời gian đã còn sớm cô liền tự nhủ với lòng thêm 5 phút nữa sau đó ngủ mất tiêu.
Khi đã tỉnh táo trở lại để thức dậy thì đã hiện 11 giờ 02 phút, thế là kế hoạch lập nghiệp hoãn lại thêm một ngày.
Hàn Nhất Nhất vệ sinh cá nhân xong ăn trưa nữa thì đã 12 giờ.

Cô suy nghĩ rằng chiều đi shopping rồi tính tiếp chuyện ngày mai.
Thời gian trôi qua nhanh đến tận chiều, Hàn Nhất Nhất thay xong một bộ đồ cũng xem như là ổn áp liền đóng cửa đi shopping.
#Hình minh hoạ:
Hàn Nhất Nhất đi lòng vòng khu thương mại một lát thấy không có gì để mua thì tới quầy đồ ăn ở đây mua đồ ăn.

Kiếp trước cô thích nhất là đồ ăn ở nơi đây vì chúng rất là ngon kiếp này cô cũng vẫn còn sở thích như vậy.
Đặt xong cô chọn bàn ngồi xuống, vài phút sau phục vụ đã đem đồ ăn lên.

#Hình minh họa:
Chân gà tàu xì ( nước tương )
Bánh bao Kim Sa
Tôm hùm đất
Cùng 1 ly trà sữa.
Đang ăn ngon với đồ ăn của mình, một bất ngờ xuất hiện với Hàn Nhất Nhất rằng..

thế mà cô gặp lại người bạn thân duy nhất kiếp trước của mình..

Tư Kiêu.
Hàn Nhất Nhất sau khi thấy Tư Kiêu vừa bước vào quán, cô nhanh tay nhanh chân đổi chỗ ngồi, nếu để cậu bắt gặp được cô, hậu quả..

không cần nghĩ.
Phát hiện Tư Kiêu không nhìn thấy mình, Hàn Nhất Nhất nhẹ nhõm thở ra một hơi, may mắn cô đã dịch chuyển cái bàn vào chỗ hẻo lánh.
Lúc này, Hàn Nhất Nhất quan sát Tư Kiêu một hồi mới thấy lạ rằng...!cậu tới đây ăn thế mà toàn những món cô cùng cậu hay ăn, không phải lúc ăn cậu bảo chán ghét mấy món này lắm sao? Hây za za..

nhưng nhìn kĩ nữa thì thấy Tư Kiêu hình như đã thay đổi không ít về bề ngoài của mình, cậu không còn nhuộm tóc mấy màu sáng như hồng vàng đồ nữa mà là màu đen.
Nhìn Tư Kiêu có vẻ trầm ổn hơn hồi xưa nhỉ.


Nhìn cậu một hồi, cô mới chú ý đến một thứ, không ai xa lạ chính là Bánh Mỳ ( nếu mọi người không nhớ thì có thể xem lại ở chương 3 nha ^^) .
Vừa chú ý đến Bánh Mỳ, Hàn Nhất Nhất đã phải kiềm lại nỗi nhớ con từ trong lòng, nhìn qua Tư Kiêu chăm Bánh Mỳ rất tốt, nhìn béo béo muốn sờ ghê.
Hàn Nhất Nhất sợ ánh mắt mình quá lộ liễu nên cô nhanh chóng thu hồi lại, ăn gần hết bàn ăn thì trong lòng cô giống như phát giác ra có nguy hiểm sắp đến gần.
Nhưng ở cái quán ăn trong khu thương mại này thì nguy hiểm gì đâu cơ nhỉ?
Nhìn xung quanh một vòng trong quán, cô mới biết nguy hiểm thế nào rồi.

Tư Kiêu nhìn sang phía bên này, đúng lúc ánh mắt cô nhìn một vòng quanh quán.
Mắt chạm mắt, Tư Kiêu dường như đứng hình tại chỗ, con chó dưới chân cậu cứ lôi kéo ống quần giống như muốn cậu đi về phía cô.
Trong đầu Tư Kiêu bây giờ đã là một mảnh ngạc nhiên rồi, quan tâm gì đến con chó dưới chân nữa chứ.
Thấy vậy, Hàn Nhất Nhất lấy túi xách để tiền trên bàn đặt dưới bát chạy nhanh ra khỏi quán.

Nhìn lại không ai chạy theo thì hình như cô đã thành công thoát khỏi đó rồi.
Chuẩn bị xoay người rời đi thì đột nhiên cô bị một cánh tay bắt lấy, giọng ấm ức cùng quen thuộc phát ra.
“ Nhất Nhất.”