Tiếng trống vang vọng trong quân, tất cả tướng lĩnh đều tập trung tại lều lớn của chủ soái.
Trước tiên Nguyên Tĩnh Vũ thông báo cho chư tướng biết kết quả trận chiến của mấy ngày trước. Mọi người thật ra đã sớm thám thính qua lại lẫn nhau để biết tin tức, nhưng giờ phút này nghe Vương gia lặp lại lần nữa, tâm tình vẫn không nhịn được mà phấn khởi.
Ngay sau đó Nguyên Tĩnh Vũ nói đến tin vừa nhận được về việc Hà Tây Vương Mạnh Kỳ Thụy còn sống, sau đó phân tích bí ẩn việc Hà Tây Hà Gian cùng Nam vương kết minh, chư tướng lập tức trầm mặc, hưng phấn mới vừa rồi trong khoảnh khắc liền bị thay thế bởi sự nặng nề.
Nguyên Tĩnh Vũ cười nhạt: “Thế nào? Sợ sao? Hà Tây vương Mạnh Kỳ Thụy còn sống thì sao? Mấy ngày trước không phải cũng bị chúng ta đánh cho thất bại thảm hại, mất đi Vân Dương phải bỏ chạy về Thượng Ủng.Vân Dương hiện giờ đã nằm trong tay của chúng ta, chuyện vừa rồi sẽ không bao giờ được lặp lại lần nữa, bổn vương cũng tuyệt đối không cho phép nó xuất hiện thêm lần nữa!”
Nhớ đến mấy tháng trước, bọn họ rõ ràng thuận lợi chiếm được năm tòa thành trì của Hà Tây, ai ngờ không ổn định được lòng dân, rất nhanh bị Hà Tây đoạt trở lại. Đến lúc này, Vương gia tự mình trấn giữ, chắn chắn sẽ thi hành ân uy, tăng cường quản lý.
“Chư vị tướng quân cũng đi xuống chuẩn bị một chút, hai ngày sau đại quân lên đường, bổn vương muốn một lần chiếm được cả Ích Châu!” Trong giọng nói Nguyên Tĩnh Vũ chứa đựng cảm xúc mãnh liệt cùng lòng tin, khiến cho các tướng lĩnh đều có lòng tin sẽ tiêu diệt được Hà Tây.
Các tướng lĩnh từng người đi xuống chuẩn bị, Nguyên Tĩnh Vũ lại thúc ngựa chạy tới Thiên Vụ Sơn, đúng lúc nhận được tin tức Khinh Nhan trở về. Từ sau khi hắn mang binh rời đi, để Khinh Nhan ở lại chỗ này cũng không mấy yên lòng, vẫn là chậm rãi đi theo sau hắn có vẻ tốt hơn.
Nhiều ngày qua khẩu vị của Khinh Nhan không mấy tốt, vẻ mặt có chút mệt mỏi, nhưng thuốc an thai vẫn uống, thai nhi ngược lại vẫn rất bình an vô sự. Khi Nguyên Tĩnh Vũ đến, Khinh Nhan đang nghe tiếng đọc sách, giọng trẻ con lanh lảnh, thật là êm tai.
“Ừ, đọc rất khá.” Khinh Nhan hài lòng cười cười, nhìn thấy ánh mắt đứa nhỏ trong veo, cười không chút giả tạo, tâm tình của nàng cũng từ từ bình tĩnh trở lại. Mấy ngày nay, chỉ có thời điểm cùng nó ở cùng một chỗ nàng mới có thể buông xuống hết thảy, cảm thụ phần ấm áp thuần khiết cùng với thõa mãn kia.
Minh Tuệ vui vẻ chạy đến bên cạnh sư phụ, cẩn thận vuốt ve bụng của nàng, hỏi: “Mẫu phi, đệ đệ nghe được Minh Tuệ đọc sách không? Đệ ấy có thích hay không?”
Khinh Nhan cười nói : “Thích, đương nhiên là thích, vừa rồi đệ đệ con còn ở trong này hoa chân múa tay vỗ tay cỗ vũ cho con đấy!”
“Thật sao? Con sờ sờ xem!” Minh Tuệ rất hưng phấn, nhẹ nhàng sờ tới sờ lui trên bụng Khinh Nhan, “Sao đệ đệ không nhúc nhích ?”
“Ha ha. . . . “ Khinh Nhan nhịn không được cười to, đưa tay nhẹ nhàng vỗ về đầu Minh Huy, “có thể là vừa rồi đệ đệ đá ta đến mệt, đã ngủ rồi.”
Đôi mắt to trong suốt của Minh Tuệ chớp chớp, bỗng nhiên cái đầu áp đến bụng Khinh Nhan nghe: “Con nghe một chút xem thử có phải đệ đệ thật sự đã ngủ rồi hay không. . . nha!” Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, kinh hô: “Mẫu phi, đệ đệ vừa rồi hình như có đá một cái, đệ đệ là muốn nói với con đệ ấy chưa có ngủ đâu! Mẫu phi, đệ đệ nhất định là thích Minh Tuệ kể chuyện xưa cho đệ đệ nghe!Về sau Minh Tuệ có thể cùng đệ đệ chơi! Mẫu phi, đệ đệ nhất định sẽ không giống Tâm Duyệt muội muội, cái gì cũng không dám, cái gì cũng sợ. . . . .”
“Được, Minh Tuệ là tỷ tỷ, nên cùng với đệ đệ chơi đùa, ừ, Minh Tuệ có thể bảo vệ đệ đệ, đúng hay không? Cho nên bây giờ Minh Tuệ học võ thật tốt, hảo hảo đọc sách, về sau mới có thể kể chuyện xưa cho đệ đệ, đúng hay không?” đứa nhỏ giật mình, Khinh Nhan đương nhiên hiểu được, cái cảm giác này thật là rất kỳ diệu rất hạnh phúc.
Minh Tuệ liên tục gật đầu, “Minh Tuệ là tỷ tỷ, đương nhiên phải bảo vệ đệ đệ, mẫu phi yên tâm, Minh Tuệ nhất định sẽ thực cố gắng thực chăm chỉ học. . . .”
Nguyên Tĩnh Vũ đứng ngoài cửa, nhìn bóng dáng một lớn một nhỏ, nghe lời nói ấm áp của hai người, tất cả mệt mỏi lo âu lúc trước đều tản đi hết. Thậm chí hắn nhịn không được nghĩ đến, nếu như Minh Tuệ là con của Khinh Nhan thì tốt biết bao nhiêu! Khinh Nhan yêu thương Minh Tuệ như thế, đợi cho tương lai nàng lớn lên, biết được ân oán của cha me, còn có thể kính yêu vị sư phụ này, còn có thể ngọt ngào gọi mẫu phi sao?
Khinh Nhan bỗng nhiên cảm giác được cái gì, quay đầu lại nhìn ra cửa, vẻ mặt lập tức vui mừng nói: “Đến đây sao cũng không chịu lên tiếng?”
Nguyên Tĩnh Vũ đi tới ôn nhu cười, trước nhẹ nhàng sờ sờ đầu Minh Huy, nói: “Minh Tuệ trưởng thành, càng ngày càng hiểu chuyện.”
Minh Tuệ có chút ngượng ngùng cúi đầu, trong lòng cũng rất cao hứng. Trước kia nàng vẫn có chút hơi sợ phụ vương, gặp nhau không nhiều lắm, nhưng từ lúc đi theo sư phụ, đã có thể thường xuyên nhìn thấy phụ vương, hơn nữa, hóa ra phụ vương cũng dịu dàng từ ái như vậy. . . .
“Sau này phải nghe lời sư phụ, chăm chỉ rèn luyện công phu. Bây giờ xuống dưới cùng hai vị sư tỷ của con thu dọn đồ đạc đi, chút nữa chúng ta trở về thành.” Nguyên Tĩnh Vũ cười vuốt ve khuôn mặt đứa nhỏ một chút, mang nàng đẩy ra ngoài.
Dịch Khinh Nhan ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn hắn một lúc: “Đều xử lý xong rồi?”
Nguyên Tĩnh Vũ gật đầu, ừ một tiếng, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, thoải mái nói: “Khinh Nhan, đừng suy nghĩ nhiều, chiến tranh chính là tàn khốc như vậy. Nàng chỉ cần nhớ kỹ, chẳng những những chuyện hôm qua, thậm chí tất cả trừng phạt về sau, tất cả huyết tinh đều do ta gánh vác, không liên quan đến nàng. Khinh Nhan, nàng chỉ cần nhớ kỹ nàng là người con gái thiện lương thuần khiết nhất trên thế giới này, vĩnh vĩnh là nữ nhân mà ta yêu nhất. Hơn nữa, nàng cần phải hiểu rõ, nhiều lúc, giết người không phải là tội ác.”
“Đúng vậy, ta hiểu được, ta đều hiểu được. . .”Khinh Nhan khe khẽ thở dài, tựa đầu vào ngực hắn. Áy náy trong lòng dần dần tiêu tan đi, hạnh phúc bắt đầu sinh sôi cùng với cảm động. Cảm giác có người có thể dựa vào hóa ra lại tốt như vậy. . . .
“Khinh Nhan, Hà Tây vương chưa chết.” Nguyên Tĩnh Vũ nhẹ giọng nói.
“. . . . .Thảo nào. . . .” Khinh Nhan bỗng sợ run, nhưng cũng không phải là ngoài ý muốn.
“Trước đó ta vẫn luôn thấy khó hiểu, thúc phụ nàng trấn giữ tây bắc nhiều năm, giữa tháng năm chúng ta một hơi đánh hạ năm tòa thành trì Ích Châu Hà Tây, chẳng qua là hai ba tháng, liền xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Nếu không phải tin tưởng vào năng lực cùng sự trung thành của Dịch tướng quân, ta đã từng muốn đổi một vị chủ tưởng khác.” Nguyên Tĩnh Vũ chậm rãi nói.
“Nếu Hà tây vương đã giả chết, chỉ sợ Nam vương cũng không thoát khỏi liên quan!” Đối với việc này, Khinh Nhan đã sớm hoài nghi.
Nguyên Tĩnh Vũ gật đầu, cũng có chút nghĩ lại mà sợ. “Hà tây cùng Nam Vương liên thủ, lại kéo thêm Hà Gian cùng Yến Vương, là muốn một lần đưa chúng ta vào chỗ chết a! Chỉ là không biết tại sao vị phụ tướng này lại thủ hạ lưu tình? Nếu hắn đồng thời xuất binh, hoặc có thể dọc đường tiêu diệt nghĩa quân, Trung Châu chỉ sợ đã không còn.”
Khinh Nhan nhớ tới mười mấy chữ đại ca đưa cho mình, cảm động trong lòng không phải một phần nhỏ. Nói đến cũng kỳ lạ, chuyện lần này nếu là do đại ca làm ra, nàng hẳn là nên hận hắn mới đúng, thế nhưng bởi vì trong thời khắc mấu chốt hắn thủ hạ lưu tình mà nàng lại cảm thấy biết ơn.
Nghĩ đến lúc Minh Tuệ trúng độc, kế hoạch của bọn họ đã bắt đầu đi, nực cười nàng với Nguyên Tĩnh Vũ lúc ấy lại nghĩ rất đơn giản, còn cho rằng do nữ nhân của Nghệ AN vương phủ làm. Thật ra nếu nghĩ kỹ lại sẽ biết, sống chết của Minh Tuệ đối với những người khác thật sự không có chút quan trọng, chỉ có một ảnh hưởng duy nhất, chính là chia rẻ cảm tình của nàng cùng với Nguyên Tĩnh Vũ. Lúc đó nàng thực sự có từng hoài nghi Vương phi, nhưng chỉ là trong chớp mắt mà thôi. Nàng hiểu được Giản Vương phi ghen ghét mình là thật, nhưng cũng sẽ không lấy sự nghiệp thống trị thiên hạ của Nguyên Tĩnh Vũ ra mà đánh cược, cho nên lúc Nguyên Tĩnh Vũ cũng nghi ngờ Giản Vương phi nàng nói không phải là nàng ta/ Rồi sau đó nàng lại nghi ngờ nữ nhân Nghệ An vương phủ, bởi vì Nguyên Tĩnh Vũ đoạt vương vị của Tiêu thị, bởi vì Dao Cầm, bởi vì nàng chiếm được thứ mà các nàng chưa bao giờ chiếm được, sự chuyên sủng của một phiên vương.
Cho tới bây giờ nàng mới suy nghĩ cẩn thận, chia rẻ tình cảm nàng cũng Nguyên Tĩnh Vũ được lợi lớn nhất chính là Hà Tây cùng đại ca Hàn Nhã Vân. Người khác không biết thân thế hắn tự nhiên sẽ không đoán ra được cũng sẽ không dùng những thủ đoạn này, nhưng mà Hà Tây vương mạnh kỳ Thụy cùng đại ca đều là những người hiểu rõ được thân phận của mình, bọn họ dùng âm mưu nho nhỏ như vậy ly gián cảm tình của các nàng, do đó phá tan liên minh của Trung Châu cùng với nghĩa quân, nguy cơ của Hà Tây sẽ giảm bớt, mà đại ca cũng có thể nhất tiễn hạ song điêu. Kỳ quái là bọn họ đến tốt cùng là làm như thế nào. . . .
Khinh Nhan cẩn thận nhớ lại tình huống lúc trước, bỗng nhiên nói: “bên chúng ta có gian tế.”
“Ta biết. Chỉ là cái này cũng không kỳ lạ gì.” Nguyên Tĩnh Vũ híp mắt nhìn ngoài cửa, “Trong mấy tháng này, Tây Bắc quân liên tiếp thất bại, rồi sau đó trong Định Nam quân lại xuất hiện lời đồn đạita đều biết, ở trong quân, gian tế Hà Tây chẳng những là có, mà còn có không ít.”
Khinh Nhan hiểu hắn quá rõ, đã hiểu được là bên ngoài có người nghe lén. Xem ra nàng vẫn rất sơ ý, bởi vì quá tín nhiệm những người bên cạnh, cho nên mới không phát hiện ra.
“Ta cảm thấy chúng ta nên lợi dụng tình thế hiện này tổ chức tiến công, trong quân chúng ta có gian tế của Hà Tây, trong quân đội Hà Tây cũng không có người của chúng ta chứ? Tuy rằng bọn họ người ít lực nhỏ không thám thính được tin tức cơ mật gì, nhưng để bọn họ thừa cơ hạ chút độc cũng không phải là vấn đề lớn. . . .” Nàng giảo hoạt cười với Nguyên Tĩnh Vũ.
Nguyên Tĩnh Vũ cười đưa tay vuốt chóp mũi của nàng, đột nhiên cúi đầu hôn trên mặt nàng một cái, mang theo chút phấn khích nói: “Cách hay! Muốn dùng loại độc gì thì còn phiền nàng suy nghĩ.”
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, Khinh Nhan liếc cửa một cái, thở dài: “Chờ sau khi trở về thành ta tìm Tử Ngọc hỏi một chút.”
Sau khi xuống núi trời đã tối, ngồi trên xe ngựa, Khinh Nhan tựa trong lòng Nguyên Tĩnh Vũ mà ngủ, lúc tỉnh lại đã tới tướng quân phủ, Nguyên Tĩnh Vũ ôm nàng đi vào, nàng mơ mơ màng màng ăn chút gì đó rồi tiếp tục ngủ.
Nguyên Tĩnh Vũ cười nhìn nàng ngủ giống như một con lơn nhỏ, nhịn không được hôn nàng, chỉ cảm thấy nàng như thế này đáng yêu vô cùng. Khinh Nhan của hắn, bất luận mặt nào cũng khiến hắn say mê thật sâu.
Ngày thứ hai, DỊch Khinh Nhan tìm Chu Tử Ngọc cùng Ngụy tử Yên, hỏi thăm các nàng những dược vật phổ biến của Hà tây, rồi sau đó trầm tư một lúc lâu, viết một bức mật thư, niêm phong cẩn thận, để Chu Tử Ngọc đưa đi phân bộ Lăng Tiêu Các tại Ích châu.
Buổi tối, lúc Nguyên Tĩnh Vũ trở lại sắc mặt vui mừng, Khinh Nhan nhíu mày hỏi, Nguyên Tĩnh Vũ cười không đáp. Cho đến ban đêm bọn họ nằm dài trên giường, hắn mới nói nhỏ bên tai nàng: “Nghĩa phụ của nàng cùng sư phụ đã đến, ngày mai sẽ tới Ích châu. Chúng ta đã một lần gánh lấy oan ức, thì bây giờ chỉ đơn giản là bồi lễ cho hắn thật tốt là được, cũng không uổng công chúng ta bị bêu danh lâu như vậy.”
Khinh Nhan gật đầu, đột nhiên hỏi: “Chàng không cảm thấy đây là phương pháp của tiểu nhân sao?”
Nguyên Tĩnh Vũ nghiêm túc nói: “ta chỉ biết muốn làm đại sự không câu nệ tiểu tiết.” Trầm mặc một chút, hắn hỏi: “Khinh Nhan, nàng cũng hiểu được như vậy là không quang minh chính đại?”
“Vốn dĩ là như thế mà! Chàng đây chính là kẻ có hành vi tiểu nhân,” Khinh Nhan giọng nói mặt dù thản nhiên, cũng rất quả quyết.
“Nàng. .. . . không thích ta như vậy?” Nguyên Tĩnh Vũ chần chờ.
“Ha ha. . . .” Khinh Nhan bỗng nhịn không được mà cười ra tiếng, khó khăn nghiêng người tựa đầu vào ngực hắn, “Cảnh Hàn, chàng là người như thế nào ta không phải là hôm nay mới biết. Mà nguyên tắc của ta chỉ có một, chàng chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt của ta là tốt rồi, chuyện khác không cần lo lắng. Ta biết với thực lực của chúng ta muốn quang minh chính đại mà giành thiên hạ là chuyện tuyệt đối không có khả năng, huống chi binh pháp có nói, binh giả, quỷ đạo dã. Thật ra thì ta cảm thấy như vậy lại tốt, giết người đáng giết, chúng ta lại có thể bảo toàn nhiều sinh mạng hơn.”
Nguyên Tĩnh Vũ thở dài một hơi, cao hứng hôn nàng, hôn từ dịu dàng thâm tình đến kịch liệt rồi lại dịu dàng, cuối cùng hắn ở bên cổ nàng than thở. “Khinh Nhan, ta thật nhớ nàng. . . . .”
Khinh Nhan dịu dàng nói: “Hiện tại không được. . . .” Hơi thở cũng có chút không đều.
“Ta biết. . . .” Cho nên chỉ có thể than thở, hắn lại hôn trên mặt nàng một cái, “Chỉ là có thể ôm một cái, hôn một cái so với tháng trước không có nàng bên cạnh thật tốt hơn. Khinh Nhan, nàng giống như là lại lớn hơn rồi. . . . .”
“Đừng náo loạn, chút nữa lại nhịn không được. . . .” Nàng kiên quyết lôi bàn tay quấy rối của hắn từ trong vạt áo lấy ra.
“Ta là nói bụng nàng lớn hơn rất nhiều, nói con của chúng ta lại trưởng thành, nàng xem nàng, lại nghĩ bậy bạ cái gì chứ, thật không biết là tư tưởng của ai không trong sạch. . . .” lúc đầu Nguyên Tĩnh Vũ là trịnh trọng nói, đến cuối cùng cũng nhịn không được mà bật cười.
“Nguyên . Tĩnh . Vũ!” Khinh Nhan có chút thẹn quá hóa giận, bấm mạnh tay hắn, hắn đau đến nhe răng trợn mắt, liên tục hít khí kêu “Phu nhân tha mạng, phu nhân tha mạng. . . .”
Nguyên Tĩnh Vũ nghiêng người ôm thân thể của nàng vào trong ngực, từ phía sau ôm nàng thật chặt, cười hạnh phúc.
Hôm sau, Ngụy Tử Yên ở trong sân hướng dẫn Minh Tuệ tập võ, Dịch Khinh Nhan nằm trên ghế dựa dưới mái hiên xa xa nhìn. Chu Tử Ngọc mang thuốc an thai lại, Khinh Nhan uống hết, nắm tay nàng đứng lên, nói: “Đỡ ta đến phòng thay quần áo.”
Vào trong phòng, Khinh Nhan ngồi xuống ghế, nhẹ giọng nói: “Nói đi!”
Tử Ngọc nhỏ giọng nói: “Đêm qua Tử Yên đến vườn hoa, mang một quả lạp hoàn màu đen đặt trong chậu hoa lan.”
Khinh Nhan khẽ ừ một tiếng, trên mặt ưu thương nhàn nhạt. “Không có kinh động đến nàng chứ?”
“Không có.”
“Biết được sau đó ai là người lấy đi lạp hoàn sao?”
“Vâng, Tiếu Duệ đại nhân đã âm thầm phái người điều tra xong.”
Sau khi điều Tần Cánh thống lĩnh bộ binh, Nguyên Tĩnh Vũ đã đề bạt thị vệ Tiếu Duệ trong đội cận vệ trở thành thống lĩnh thân vệ.
Khinh Nhan yên lặng một chút, nhắm mắt lại, giống như không có nghĩ gì cả, nhưng lại càng là thương tâm. . . .
“Các chủ. . . .Ngài không nên khổ sở. . . .” Tử Ngọc ngỏ giọng khuyên bảo.
“Đỡ ta ra ngoài!” Khinh Nhan mở mắt chậm rãi đứng dậy.
Bây giờ không phải là lúc khổ sở, nàng cũng không có tinh lực mà thương tâm khổ sở, vì con của nàng, vì phụ thân của con, vì nghiệp lớn thiên hạ của bọn họ, nàng phải kiên cường. . .. .
Buổi chiều hôm đó, Chu Tử Ngọc chỉ đạo Minh Tuệ đọc sách viết chữ, Dịch Khinh Nhan để Ngụy Tử Yên mang bản đồ Ích Châu đến xem một hồi, lại suy nghĩ một hồi, mệt mỏi than thở: “Sớm đoán được là chủ tưởng Hà Tây đang cấp bách chiêu mộ binh lĩnh, vốn tưởng rằng có thể đục nước béo cò, không nghĩ ta bọn hạ lại đề phòng cẩn thận như vậy. . . .”
Tử Yên nhanh chóng khuyên nhủ: “Các chủ, việc này người không nên bận tâm, để cho những nam nhân kia đi phiền não là được rồi, người chỉ cần chiếu cố thân thể chính mình là được rồi.”
Khinh Nhan cười nhạt, tay phải chống trán tựa vào trên ghế nói: “Ai, ta cũng có nguyện ý cả ngày nghĩ đến những thứ này đâu, chẳng qua là hiện giờ trời đông giá rét, mà Định Nam quân của ta đều là đến từ Giang Nam, làm sao chịu đựng được thời tiết thế này, nếu như lặng lẽ rút lui, lại sợ Hà Tây đánh lại. . . .ta cũng thật là, nói với ngươi những thứ này làm gì? Ngươi vẫn còn là một đứa nhỏ, làm sao hiểu được những thứ này?”
“Không phải tất cả đều có Vương gia sao? Các chủ người không cần phải vất vả quá, vẫn là đứa nhỏ quan trọng hơn.” Ngụy Tử Yên cúi đầu nhỏ giọng nói.
Khinh Nhan ngẩng đầu nhìn nàng, lại thở dài.
Cuối tháng mười, trời đổ tuyết rất lớn, khắp nơi đều là một mảnh trắng xóa, Trung Châu cùng Hà Tây tạm thời tiến vào giai đoạn giằng co, song phương đều không có ý định chủ động tiến công. Nguyên Tĩnh Vũ mang theo đại quân đóng quân ở Ích Châu Vân Dương thành vừa mới đoạt được, tự mình gặp gỡ trấn an dân đại phương, đồng thời cất nhắc vài vị quan giàu kinh nghiệm từ Hàm Bình phủ nha đến Vân Dương tổ chức đối nội quản lý, phòng thủ thì giao cho con trai Dịch Minh Dương là DỊch Duẫn Huy.
Ngày mười hai tháng mười một, Nguyên Tĩnh Vũ đích thân mang binh tập kích bất ngờ Tân Đảng Ích Châu.
Tân Đảng nằm ở phía tây Thượng Ủng, ngày thường quân canh giữ cũng đến một vạn người xung quanh, bởi vì chủ tướng Hà Tây thua trận chật vật lui về thượng Ủng, Vân Dương bị Trung Châu chiếm giữ, những thành chung quanh Vân Dư đều rất nguy hiểm, cho nên đó là lý do gần đây tăng thêm một vạn người tới, nhưng tổng cộng cũng không quá hai vạn người.
Nguyên Tĩnh Vũ triệu tập Dịch Minh Thần cấp đại tướng thương nghị việc xuất binh, lắng nghe rất nhiều ý kiến, nhưng không có đưa ra quyết định. Buối tối, hắn cũng Dịch Khinh Nhan lặng lẽ bàn bạc một hồi, đưa ra quyết định bất ngờ tập kích Tân Đảng lừa gạt Hà Tây Vương tấn công Vân Dương.
Lại nói đến Hà Tây vương mang theo tàn binh lui về Thượng Ủng, lập tức liền thông báo khẩn cấp lệnh chiêu mộ tân quân, khiến cho toàn bộ Ích Châu kêu than sôi trào, sau đó lại tìm kiếm gián điệp trong đội hình tướng sĩ cấp thấp, lại càng làm rối loạn lòng quân, binh lính bình thường cùng với trung tiểu đội trưởng đặc biệt căm phẫn.
Về sau biết được Trung Châu tạm thời không xuất binh cuối cùng mới yên tĩnh một chút, tận dụng tất cả thời gian luyện binh, đặc biệt là tân binh.
Thời tiết tháng mười một, binh lính thiếu y phục cùng lương thực, làm sao còn có tâm tình huấn luyệ. Bởi vậy tiếng oán than dậy đất trong quân. Các tướng lĩnh biết Vương Gia ở trong quân, biết sinh tử tồn vong của Hà Tây ngay trước mắt, bởi vậy không dám lười biếng. Nhưng mà binh lính bình thường không biết, bọn họ cho rằng Mạnh Kỳ Thụy thật sự đã chết rồi, hiện tại ấu chủ lên ngôi, tháng trước lại thua trận chết nhiều người như vậy, làm sao còn có chút lòng tin.Cứ nghe Trung Châu vương đối với bách tính bình thường rất tốt, khi đánh giặc cũng không từ thủ đoạn, lại dùng độc khí, một trượng sẽ giết hơn chục vạn người, quả thực là Diêm Vương lấy mạng. Những tân binh như bọn họ làm sao có thể ngăn được đại quân của Trung Châu? Còn không bằng trốn về nhà có thể còn giữ được cái mạng nhỏ. . ..
Bởi vậy, đào binh của Hà Tây cũng không ít, Mạnh Kỳ Thụy âm thầm hạ lệnh trấn áp tàn khốc, kết quả là càng trấn áp càng nhiều người trốn đi.
Ngoài thành Tân Đảng, tất cả tướng sĩ Trung Châu cùng khoác áo choàng trắng, trong trời tuyết không một ai chú ý đến, thừa dịp đêm tối đến bên bờ sông bảo vệ tường thành.
Bởi vì trời quá lạnh, sông đào bảo vệ đã sớm kết băng, không có một chút tác dụng, cho nên Tân Đảng quân canh giữ kênh đào đã dựng mấy trạm gác.
Tật Phong doanh vâng mệnh đánh trận đầu, dễ dàng giải quyết những tên canh gác bảo vệ kênh đào ngủ gục bên đống lửa, sau đó dùng Phi Thiên tác bay lên tường thành. Trong đêm tối chẳng qua chỉ hơn vài tiếng muộn, cửa thành đã bị mở ra, trên tường thành mấy trăm người gác đêm không một ai còn sống.
Trong đêm khuya, binh lính Tật Phong doanh thay quân phục Hà Tây phi ngựa đến phủ tướng quân, nói dối là quân tình khẩn cấp. Chủ tướng Tân Đảng hùng hùng hổ hổ từ trong ổ chăn đi ra, còn chưa nghe được đến tột cùng là việc khẩn cấp gì đã phải đi chầu Diêm vương báo danh.
Chủ tướng bị giết, cửa thành thất thủ, Tân Đảng quân đứng lên mà mắt mông lung còn ngái ngủ, hoang mang cầm vũ khí đứng trước lựa chọn sinh tử----muốn cùng tướng quân đi tiếp kiến Diêm Vương gia hay đầu hàng Trung Châu?
Đúng lúc này, Lâm Khinh Vân kêu lớn: “Trung Châu vương ở đây, các người còn không mau đầu hàng!!”
Ngay cả Trung Châu vương cũng đến, vậy khẳng định là chủ lực của Trung Châu cũng đã có mặt ở đây, bọn họ không đầu hàng cũng không phải là uổng phí mạng sống sao? Ai lại có thể nhớ được bọn họ? Cha mẹ vợ con trong nhà làm sao bây giờ?
Trên thực tế bọn lính không suy nghĩ lâu lắm, bọn họ nhìn thấy tướng sĩ Trung Châu quân dung nghiêm chỉnh, nhớ đến tình hình Hà tây, đầu óc thông minh một chút liền vứt bỏ vũ khí, suy nghĩ chậm một chút thì nhìn thất đồng bạn đầu hàng cũng đầu hàng theo.
Chẳng qua chỉ trong một đêm, Trung Châu đã thoải mái mà chiếm được Tân Đảng.
Ngày hôm sau, Tân Đảng cầu viện trợ với Thượng Ủng, nói Trung Châu vương đích thân suất lĩnh đại quân tấn công Tân Đảng, tường thành Tân Đảng cũng không kiên cố, chỉ sợ không ngăn cản được bao nhiêu lâu.
Mạnh Kỳ Thụy nghe tin, triệu tập các tướng thương nghị, không để ý đến ý kiến phản đối mãnh liệt của các tướng quân, quyết định buông tha Tân Đảng, đập nồi diềm thuyền đánh Vân chiếm Vân Dương, cắt đứt đường lui của Nguyên Tĩnh Vũ, sau đó sẽ phối hợp với quân giữ thành tân đảng nội ứng ngoại hợp giáp công hai mặt triệt để tiêu diệt đại quân Trung Châu.
Các tướng quân thấy làm vậy là quá mức mạo hiểm, đúng ra là bọn họ quả thật cũng không có biện pháp khác, hiện giờ Thượng Ủng cũng chỉ có bảy tám vạn người mà thôi, làm sao đối đầu với hơn chục vạn binh lính Trung Châu tinh nhuệ?
Nhưng mà Mạnh Kỳ Thụy cũng không cho rằng là mình đang mạo hiểm, hắn rất có lòng tin vào trận chiến của mình. Hắn biết Định Nam quân của Trung Châu không thích ứng được với khí hậu rét lạnh của Hà Tây, hôm nay nếu Nguyên Tĩnh Vũ dẫn đại quân tấn đi tấn công Tân Đảng, ở lại giữ Vân Dương chắc chắn là Định Nam quân vốn suốt ngày rúc ở trong lều trại. Hơn nữa hắn còn biết Thống Lĩnh Định Nam quân cũng chính là Dịch Vương phi của Nguyên Tĩnh Vũ đang ở tại Vân Dương, Nguyên Tĩnh Vũ thật sự rất quý trọng nữ nhân kia như bảo bối, huống chi hắn đến giờ không có con nối dõi, mà trùng hợp nữ nhân kia lúc này đang có thai hành động không tiện, nếu bắt được nàng, đổi lại mấy thành trì là không thành vấn đề.
Các tướng lĩnh Hà Tây không tin tưởng lắm một nữ nhân có thể đáng giá như vậy, có quyền thế còn sợ không có nữ nhân sao? Có nữ nhân còn sợ không có con? Nhưng thiên hạ ai chẳng biết vương gia bọn họ từ trước đến nay luôn không xem nữ nhân là người, nếu vương gia đã khẳng định như vậy, chỉ sợ việc này thật sự có vào phần nắm chắc.
Vì để khích lệ sĩ khí, Mạnh Kỳ Thụy rốt cục cũng xuất hiện, cũng tự mình dẫn đại quân tấn công Vân Dương, chờ đợi hắn phía trước chính là ba vạn bộ binh của Định Nam quân cùng với Phi vũ doanh hai vạn kỵ binh, mà Dịch Minh Dương suất lĩnh mười lăm vạn đại quân Tây bắcbất thình lình từ hai bên đánh bọc sườn lại. . . .
Đại quân Hà Tây vừa thấy đội hình này liền hiểu mình mắc mưu, lòng quân hoảng hốt, trận địa có chút rối loạn,kỵ binh Trung châu xông lại, bộ binh bắt đầu bỏ chạy, Mạnh Kỳ Thụy cùng các tướng lĩnh Hà Tây rống tắt cuống họng cũng không có chút tác dụng. . . .
Kỳ thật kỵ binh Hà Tây vốn dĩ là thực lực không tồi, nếu không mặc cho Mạnh Kỳ Thụy hắn có thông minh hơn nữa xảo quyệt hơn cũng không thể đoạt được mấy tòa thành trì từ trong tay Dịch Minh Dương trở về. Nhưng mà kỵ binh Hà Tây tại trận chiến Hàm Bình gần như đã bị tiêu diệt không còn, hiện tại tân binh được thành lập vội vàng sao có thể có kinh nghiệm trận mạc? Lòng hoảng hốt, liền quay ngựa chạy loạn, nhưng lại giẫm chết vô số bộ binh nhà mình.
Nhưng kỳ quái là hôm nay đại quân Trung Châu tuy rằng hùng hổ nhưng không có như trước giết người không kiêng nể, ngược lại nhiều lần cao giọng gào thét: “Người hàng không giết! Người hàng không giết!”
Binh lính Hà Tây đang lúc đắn đo giữa hàng và không hàng, chợt nghe một thanh âm vang dội quát lên: “Đầu Hà Tây vương đây! Binh lính Hà Tây còn không đầu hàng?”
Binh lính ngẩng đầu nhìn lên, thấy một người đàn ông cao to vạm vỡ mặt đen đứng ở trên ngựa của Vương gia, một tay kéo dây cương, một tay nâng cao đầu của Mạnh Kỳ Thụy. . ..
Sau đó, Khinh Nhan hỏi Nguyên Tĩnh Vũ tại sao lại thay đổi kế hoạch ám sát. Nguyên Tĩnh Vũ nói lời chính nghĩa, Mạnh Kỳ Thụy cũng xem như là một nhân vật, vậy mà lừa hắn mấy lần, cho nên cho hắn đường đường chính chính chết trên chiến trường giữa thiên binh vạn mã được rồi.
DỊch Khinh Nhan không để cho hắn mặt mũi mà cười nhạo nói: “Không phải bởi vì sau khi hắn xuất hiện lần nữa ở chiến trường giết hắn càng có thể đả kích sĩ khí Hà Tây quân sao?”
Nguyên Tĩnh vũ giận trừng nàng, nói: “Nàng không thể giả bộ như không biết sao? Bổn vương sẽ không thể đường đường chính chính quang minh chính đại mà đánh bạo hắn?”
Dịch Khinh Nhan nhíu mày: “nếu là nói như vậy, ta sẽ lo lắng. . .. .”
“Lo lắng cái gì?”
“Lo ta sẽ không thành quả phụ a! Chàng vừa muốn thiên hạ vừa muốn làm đại anh hùng quang minh chính đại. . .” Khinh Nhan cố nén ý cười yếu ớt thỏ dài.
“Nàng nữ nhân đáng đáng ghét này, không nói được câu dễ nghe. . . .” Nguyên Tĩnh Vũ nhìn không được cười nhào tới.
Khinh Nhan cười ha hả để hắn ôm quay hai vòng, sau đó ngồi trên đùi hắn mặc hắn hôn dày đặc như mưa phùn. . . .