Lại nói Dịch Khinh Nhan một thân một mình lên đường, lộ trình từ Đào Nguyên đến Duyệt Châu không chỉ ngàn dặm, vì không có thời gian, nàng chọn
đường tắt để đi, nên không tránh được phải vượt núi băng đèo. Vết thương trước ngực nàng chỉ vừa mới đóng vảy, thật ra thì không nên đi xa,
nhưng vì muốn sớm trở lại Duyệt Châu, nàng đem theo phương thuốc tốt
nhất một mình lên đường.
Ngày hai mươi chín tháng mười, nàng vượt sông, đi tới chỗ phụ thân ở Nam An Thành.
Lặng lẽ tránh vệ binh vây quanh sơn cốc, nàng lặng yên không một tiếng động
đến trước mộ của mẫu thân. Mặc dù không còn nhớ rõ về mẫu thân, lòng
nàng vẫn ngập tràn cảm kích, cho đến khi sinh mạng kết thúc cũng sẽ
không quên.
Mẫu thân đã đổi lấy cả tính mạng để nàng chào đời, ký thác tất cả hi vọng
cùng hạnh phúc mẫu thân, cho nên mặc dù từ nhỏ không được phụ thân và mẹ cả yêu thương, nàng cũng luôn tự nói với chính mình phải kiên cường.
Nàng phải kiên cường, phải sống hạnh phúc vui vẻ, như vậy mới không làm
thất vọng mẫu thân. Đây là lời nhũ mẫu lúc nhỏ luôn thì thầm nói bên tai nàng.
Rời đi gần ba tháng, trước mộ mẫu thân một cây cỏ dại cũng không có, cái
khay bạc trên đất chất dầy quả bánh ngọt còn mới, còn có một bó hoa cúc
màu trắng. Không biết trong khoảng thời gian nàng không có ở đây, Nguyên Tĩnh Vũ đã phái ai tới để thay thế nàng? Hẳn là một nữ tử đi, tỉ mỉ như vậy, hơn nữa võ công tương đối cao! Trong tay của hắn vẫn có cao thủ
mạnh vậy sao? Thế sao lần trước bị người đuổi giết lại chật vật như vậy, thiếu chút đã mất mạng?
Giữa cao thủ với nhau, thường nhận biết bằng cách dựa vào hơi thở cảm giác
đối phương, nhưng khi nàng trở lại, người kia liền biến mất, một chút
hơi thở cũng không cảm thấy.
Nàng chợt nhớ tới đêm gặp gỡ Nguyên Tĩnh Vũ, hắn núp ở mặt khác con sông
nhưng nàng một chút cũng không phát hiện, nên hắn chắc sẽ cũng có loại
võ công tự thu lại hơi thở này, nói không chừng bọn họ là đồng môn.
Nhưng chung sống lâu như vậy, gần như là mỗi ngày đều cùng hắn luyện
kiếm, nàng trước sau vẫn không nhìn ra võ công của hắn. Sư môn của hắn
thế nhưng so nàng càng quỷ dị bí ẩn hơn!
Dụ Dương trở về Duyệt châu đã được một tháng, nhưng kỳ quái là Lưu Ngạn
Phi cùng hắn đi tới Giang Nam nhưng không thấy cùng trở về. Dụ Dương
nói Lưu Ngạn Phi còn ở lại nghĩa quân bên kia phụ trách binh lính huấn
luyện, ít ngày nữa mới có thể trở về Duyệt châu.
Dịch Minh Thần hơn một tháng trước đã phát hiện nữ nhi của mình cũng không
có ở trong sơn cốc thủ mộ cho mẫu thân nàng, hắn âm thầm tìm khắp cả
Nam An Thành cũng không có phát hiện tung tích nữ nhi. Hắn không dám lộ
ra, càng không thể báo cáo với Dụ Dương vương, mặc dù hắn hoài nghi
chuyện này Dụ Dương vương cũng là người biết chút ít. Dụ Dương vương trở về vương phủ đã một tháng, nhưng không có phái người tới Nam An Thành
thăm Khinh Nhanh, chuyện này cũng nói lên một chút sự tình.
Thời điểm Dịch Minh Thần đang âm thầm lo lắng, thị vệ thông báo nói Dịch phu nhân đã tới.
Khinh Nhan trở lại?
Dịch Minh Thần vừa tới cửa, liền gặp được nữ nhi đang tháo lụa mỏng che mặt, chậm rãi đi về phía mình.
"Cựu thần tham kiến phu nhân!" Dịch Minh Thần khom mình hành lễ.
"Phụ thân......" Dịch Khinh Nhan bước nhanh lên trước, đem phụ thân đỡ dậy.
Đang tức giận ấm ức, Dịch Minh Thần đi thẳng vào vấn đề nói: "Phu nhân tính
khi nào thì trở về vương phủ?" Giọng nói thật không tốt.
Dịch Khinh Nhan biết phụ thân tức giận, cũng biết tại sao người tức giận,
nhưng những chuyện nàng làm nếu để phụ thân biết, chỉ sợ không cách nào
tiếp nhận. Phụ thân vẫn là một người cố chấp cổ hủ, với hắn, nữ tử nên ở nhà giúp phu quân dạy dỗ con cái, sao có thể xuất đầu lộ diện ở bên
ngoài? Ban đầu nàng đồng ý để sư phụ dẫn mình đi, bởi vì sư phụ nói Lăng Tiêu các là môn phái lấy nữ chủ làm trọng, tinh thông y dược, rất ít đi lại trong giang hồ.
"Đã để phụ thân lo lắng, ngày mai nữ nhi sẽ lên đường trở về vương phủ."
Khinh Nhan thở dài, nàng khẽ mỉm cười hành lễ đáp lời phụ thân. Thật ra
thì, trải qua mấy ngày nay bôn ba mệt nhọc, vết thương trên người chẳng
những không tốt lên được, mà còn có chiều hướng nứt ra. Nàng cũng rất
muốn trở lại vương phủ tịnh dưỡng thật tốt.
“Ra ngoài ba tháng, cũng nên trở về đi. Vương gia có nhiều trắc phi như
vậy, người nào như con nói đi là đi hai ba tháng sao?” Thời điểm Vương
gia trở về Vương phủ, hắn đã nghe được mấy lời đồn đại, huống chi lần
này Vương gia còn dẫn về Quận chúa của Yến vương … Thời điểm vừa mới gả
lại liền hai ba tháng không thấy đâu, hôm nạy lại có người mới, tuy nói
Vương gia không phải là người tham luyến nữ sắc, nhưng chuyện liên quan
đến hạnh phúc cả đời của nữ nhi, sao hắn lại không lo lắng? Lần này nữ
nhi đi ra ngoài không biết Vương gia có biết, nếu không thì …
Dịch Minh Thần thật không dám tưởng tượng.
“Phụ thân không cần lo lắng, chuyện của nữ nhi Vương gia cũng biết rõ.”
Khinh Nhan nhìn ra lo lắng của phụ thân, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp. Phụ thân vẫn có chút quan tâm đến nàng.
Nghe những lời này, Dịch Minh Thần ngược lại có chút thương tâm thất vọng,
vì vậy nhàn nhạt nói: “Ta xem con cũng mệt mỏi, đi về nghỉ ngơi đi. Sự
vụ trong quân bận rộn, ngày mai ta không thể tiễn con.”
Thì ra tình thương phụ tử cũng chỉ có nhiêu đó sao? Dịch Khinh Nhanh vốn
muốn cùng phụ thân dùng cơm, xem ra là không thể rồi. Nàng nhẹ thở dài
trong lòng, cáo từ rời đi. Cứ là trở về phòng bôi thuốc thật tốt đi,
cũng chỉ có thể dựa vào chính mình thôi …
Cùng một dạng như lúc tới, Dịch Khinh Nhan được đội nhân mã hộ tống trùng trùng điệp điệp trở về vương phủ.
Mùng ba tháng mười một, nhóm người Dịch Khinh Nhan tiến vào Duyệt Châu, thủ phủ của Dụ Dương.
Dịch Minh Thần đã sớm thông báo cho Dụ Dương vương, nên lúc vừa vào cửa,
Dịch Duẫn Tiệp liền dẫn người ra đón. Dọc theo đường đi, Dịch Duẫn Tiệp
ríu rít kể (kỷ kỷ tra tra) về chuyến đi Lương Châu của Dụ Dương vương.
“Muội muội biết không? Lần này đi Lương Châu kết minh vô cùng nguy hiểm, thì
ra cái tên Yến Vương đó cũng không tốt đẹp gì, muốn thâu tóm cả Hà Gian, Hà Tây vương cũng chẳng phải là đèn đã cạn dầu (hết dùng được), uy hiếp Vương gia cùng hắn diễn trò … Nhưng Vương gia thật lợi hại,
chẳng những âm thầm cùng Hà Tây vương kết bằng hữu, còn bí mật kết minh
cùng Yến Vương, lừa lấy Quận chúa Ngọc Nhan mà Yến vương thương yêu
nhất, khiến hôn thê Hà Tây vương bỏ trốn … Đúng rồi, Quận chúa kia cũng
rất có khí khái có thể cưỡi thiện xạ, còn tự mình huấn luyện hai ngàn
tinh binh. Nàng ta thật lòng say mê Vương gia, không tiếc đoạn tuyệt
quan hệ phụ tử với Yến vương, Vương gia nạp nàng làm trắc phi nàng cũng
không để ý, muội lần này trở về chắc sẽ không thấy nhàm chán, ta thấy
các ngươi nói chuyện sẽ rất hợp ý …
Dịch Khinh Nhan không nói gì, chỉ nắm chặt hai tay thành nắm đấm, cắn chặt
môi không cho nước mắt chảy xuống. Nàng không ngừng tự nói bản thân, nam nhân đều là như thế, thề thốt của nam nhân càng không thể tin, cứ theo
kế hoạch ban đầu mà thi hành là tốt rồi, cũng chỉ trở lại điểm bắt đầu
thôi, không có gì to tát! Phần đau lòng cùng nhục nhã này, nàng rất
nhanh sẽ trả cho hắn!
Rất nhanh đến vương phủ, vì sớm có người thông báo, Nguyên Tĩnh Vụ tự mình
ra cổng đón nàng. Lo lắng nàng không thể tiếp nhận chuyện của Dương Như
Nguyệt, nên hắn dẫn theo Giản vương phi ra đón nàng. Nghĩ có người ngoài đứng đây, nàng cũng sẽ giúp hắn giữ mấy phần mặt mũi.
Xe ngựa dừng ở đại môn, Nguyên Tĩnh Vũ vừa kích động lại thấp thỏm, vén rèm nghênh đón nàng: “Khinh Nhan, nàng trở lại!”
Dịch Khanh Nhan vẫn che lụa mỏng, vẻ mặt lãnh đạm, hoàn toàn không để ý cánh tay Nguyên Tĩnh Vũ đưa ra đỡ nàng, tự mình nhảy xuống xe ngựa.
Nụ cười miễn cưỡng của Nguyên Tĩnh Vũ lập tức cứng ngắc.
Giản vương phi sửng sốt một chút, vội vàng nghênh đón nói: “Khinh Nhan, muội cuối cùng cũng trở lại, Vương gia cả ngày nhắc đến muội! Biết hôm nay
muội trở về, cố ý dặn ta chuẩn bị gia yến, muội trước đi rửa mặt đã…”
“Không dám phiền vương phi, ta mệt mỏi, về nghỉ trước.” Dịch Khinh Nhan cắt
đứt lời nói của Giản vương phi, lập tức về phía trước.
Từ đầu đến cuối, nàng cũng chưa nhìn Nguyên Tĩnh Vũ một cái.
“Muội muội là đang tức giận cái gì đây? Vương gia mới có trắc phi mới là Yến
vương Quận chúa, muội còn chưa chúc mừng vương gia!” Giản vương phi lạnh lùng nói. Nàng khéo léo nhìn ra, Dịch Khinh Nhan là đang tức giận.
Trượng phu có người mới, thê thiếp mất hứng cũng có thể hiểu được, nhưng nàng là chánh thê còn chưa nói gì, Dịch Doanh Doanh cũng chỉ là tiểu
thiếp, có tư cách gì để cho Vương gia cùng nàng phải nhìn sắc mặt?
“Vậy sao?” Dịch Khinh Nhan cười nhạt một tiếng, chậm rãi xoay đầu nhìn
Nguyên Tĩnh Vũ nói, “Vương gia, chúc mừng ngài lần nữa lấy kiều thê mỹ
thiếp a!”
Mặt Nguyên Tĩnh Vũ lúc trắng lúc xanh, nhìn ánh mắt giễu cợt của Dịch Khinh Nhan, lạnh lùng cùng đau đớn, hắn cảm thấy như có kim đâm trong lòng,
máu chảy đầm đìa. Thì ra chỉ cần một ánh mắt, một câu nói cũng có thể
khiến lòng hắn đau như vậy, vậy hắn đã đem lại đả kích cùng đau lòng cho nàng đến tột cùng là thế nào đây?
Hắn lập tức muốn giải thích rõ với nàng, hắn không có quên lời thề đối với
nàng, cũng không còn cái gì với Quận chúa kia, không thể so sánh cùng
nàng. Nhưng lúc này không phải là thời cơ để giải thích? Hắn dù sao cũng là vương một phiên, dưới mắt mọi người, cũng không tiện ăn nói khép
nép, vì vậy hào nhã nói: “Khinh Nhan, chuyện này buổi tối chúng ta nói
được không?”
“Vương gia không cần nói gì cho ta, nếu có thời gian, ngài nên chăm sóc cho
tân phu nhân thì hơn.” Dịch Khinh Nhan cũng đè nén lòng đau như dao cắt. Gì mà lời thề, gì mà toàn tâm toàn ý, tất cả đều là chó má!
Lòng nàng không phải là đá, không biết động tâm … Cho đến giờ nàng mới hiểu
được tại sao hắn lại ngàn dặm xa xôi thề thốt với nàng như vậy. Là nàng
quá ngây thơ rồi sao? Tin tưởng hắn như vậy … Nàng cho là mình đủ lý
trí, không bỏ ra chân tình, nhưng vì sao lòng nàng cũng đau như vậy…
Nguyên Tĩnh Vũ cũng sớm biết nàng rất để ý loại chuyện này, nhưng không nghĩ
tới nàng lại đau lòng đến độ trước mặt người ngoài cũng không thể áp
chế! Thì ra, bọn họ đề để ý đối phương sao? Nhưng hắn cũng hiểu được, nữ nhân này càng để ý, càng tổn thương sâu, xử lý càng quyết tuyệt …
Hắn nên làm cái gì? Hắn phải nói thế nào để nàng khỏi đau lòng? Mới có thể
cứu vãn tình cảm của bọn họ, lần nữa kéo nàng quay lại?
Trong nhất thời, Nguyên Tĩnh Vũ hốt hoảng luống cuống, ngày thường nhiều mưu
kế, giờ phút này cái gì cũng không nói được, trong mắt chỉ có hình ảnh
nàng đau lòng đứng đó.
Nhất thời im lặng, vương phi thế nhưng lại nổi giận nói: “Muội muội đừng
quên thân phận của mình, Vương gia cưới trắc phi là chuyện vui của cả
phủ, cũng là đại hỷ sự của cả Dụ Dương, muội vào cửa trước hai tháng,
lại lớn tuổi hơn Quận chúa Ngọc Nhan …”
“Ngươi câm miệng!” Nguyên Tĩnh Vũ không muốn mọi chuyện xấu thêm, không chút
suy nghĩ quát Giản vương phi một tiếng, sau đó bước lên một bước bắt
được cánh tay Dịch Khinh Nhan. “Khinh Nhan, nàng hãy nghe ta nói …”
"Đừng chạm vào ta!"
Dịch Khinh Nhan hất tay một cái, giọng trầm thấp mà kiên định, Nguyên Tĩnh Vũ cứng tay lại trước người nàng.
“Ta mệt mỏi, về nghỉ trước. Chuyện này … cũng không có gì để nói …” Lời của nàng chính là quyết tuyệt, thanh âm của nàng là đau đớn cùng mệt mỏi,
giống như dùng hết hơi sức còn lại.
“Khinh Nhan, nàng nghe ta giải thích …” Nàng quyết tuyệt, nàng tổn thương,
nàng mệt mỏi đều làm hắn đau lòng, hốt hoảng luống cuống. Bất chấp tất
cả, cái gì tôn nghiêm, cái gì mặt mũi, yoafn bộ đi gặp quỷ đi! Hẳn chỉ
muốn giải thích, hắn không thể mất đi nàng! Hồng nha tri kỷ của hắn,
trăm vạn nghĩa quân của hắn, cấm tú giang sơn của hắn … (pó tay >.
“Dịch Khinh Nhan hất tay lên, một cỗ lực phất về hướng Nguyên Tĩnh Vũ, thân
thể mượn lực bay về phía trước, chỉ để lại một chữ trầm thấp vang lên:
“Cút!”
Cút? ! ! !
Tất cả nghe được đều đồng thời biến sắc.
Chương thứ mười bảy: Ngàn dặm trở về phong vân biến (hạ)
Vương phi cùng một đám thị vệ chỉ biết ngây ngốc đứng nhìn thân hình Khinh Nhan bồng bềnh phía trước, trợn tròn mắt khó tin.
Nguyên Tĩnh Vũ cũng sửng sốt một lúc, nhưng hắn lập tức tỉnh ngộ, đuổi theo.
Đang lúc đó, một đám nữ nhân đi đến, dẫn đầu là Liễu phu nhân cùng một người trẻ tuổi tướng mạo xinh đẹp, khí chất xuất chúng, theo sau là một đoàn
nữ tử, tựa hồ là đám phu nhân và thị thiếp của Nguyên Tĩnh Vũ. Dịch
Khinh Nhan không thể không dừng bước, lẳng lặng nhìn mặt nữ tử cao ngạo
kia, trong lòng hiểu rõ, kia chính là trắc phi mới của Nguyên Tĩnh Vũ –
Quận chúa Ngọc Nhan của Yến vương.
Liễu phu nhân vừa thấy Nguyên Tĩnh Vũ, vội vàng báo hỷ: “Chúc mừng Vương
gia! Đại phu vừa mới chẩn được, quận chúa muội muội có tin vui …”
Nguyên Tĩnh Vũ cả kinh, Dương Như Nguyệt có thai? Chỉ một lần thôi mà … Không
được, đứa bé này không thể có! Mạnh Kỳ Thụy có nhiều con cái vậy không
phải do thứ thuốc đó đi, chứ sao hắn trước giờ hiếm con nối dõi, lại có
thể làm nữ nhân này mới đó đã có hài tử?
Vương phi vừa nghe, lập tức tỉnh táo, mặt vui vẻ nói: “A! Thật là ông trời có mắt! Thụy Ngọc cùng Quận chúa đồng thời có thai, nhất định có thể sinh
hạ lân nhi cho Vương gia …”
Thật muốn hắn chết sao? Nguyên Tĩnh Vũ không nhịn được nhắm mắt lại, tim như bị đao cắt, vừa đau vừa sợ. Đám nữ nhân ngu ngốc này nói cái gì? Chúc
mừng? Còn sợ chưa đủ loạn sao? Ông trời ơi, Khinh Nhan … Hắn nên làm cái gì giờ? Hắn phải giải thích như thế nào đây?
Khinh Nhan cũng bất lực nhắm chặt hai mắt, giữa bọn họ thật sự hết rồi! Coi
như nàng có muốn lấy đại nghĩa thuyết phục bản thân tha thứ cho hắn cũng không thể rồi. Hắn đã có hai hài tử rồi! Nàng còn cần cái gì? Vì kế
hoạch, vì nghĩa quân, vì thiên hạ nàng bỏ ra nhiều như vậy, nói nàng kết thúc như thế nào đây? Đây là ông trời trừng phạt nàng sao? Tại vì nàng
là nữ tử, lại không giữ phận nữ tử, cả đời núp sau lưng nam nhân giúp
phu quân dạy dỗ con cái? Không! Không, giả như nữ nhân khắp thiên hạ đều là bộ dáng này, tuyệt đối cũng không có Dịch Khinh Nhan nàng!
Nàng vĩnh viễn không thể vứt bỏ kiêu ngạo cùng quyết tâm của mình!
Nghĩ tới đây, nàng hít một hơi thật sâu, mở mắt liếc nhìn Ngọc Nhan Quận
chúa một cái rồi hướng về Hành Hương uyển. Nàng cảm thấy vết thương ở
ngực mới rồi bị bong ra, cũng biết trước mắt không nên tức giận, trở về
bôi thuốc, nghỉ ngơi thật tốt một đêm, rồi mới tính tiếp theo nên làm
thế nào.
Ngọc Nhan Quận chúa nhíu mày, cao ngạo nhìn Dịch Khinh Nhan. Nàng ta vào phủ đã hơn một tháng, mỗi vị trắc phi của Dụ Dương vương nàng đều nắm rõ
cả, Dịch Khinh Nhan bị nàng liệt vào tình địch số một. Nhưng hôm nay đã
khác rồi, nàng mang thai hài tử của Vương gia. Cho nên, nàng nhẹ đưa tay ra ngăn cản đường của Dịch Khinh Nhan, cao ngạo nói: “Dịch tỷ tỷ xem
thường muội sao? Hay là … không thích cốt nhục của Vương gia trong bụng
ta?
Dịch Khinh Nhan liếc nàng một cái, cười lạnh: “Cả hai!” Sau đó lạnh lùng rời đi. Quả nhiên là tuyệt sắc dị thường nhân gian! Là nam nhân hẳn sẽ động lòng? Thật không trách được hắn, có trách chỉ là trách bản thân quá ngu xuẩn, lại đi tin hắn!
Ngọc Nhan Quận chúa không nghĩ Dịch Doanh Doanh lớn mật như vậy, từ nhỏ thấy nhiều di nương (bà cô, bà dì) tranh giành tình nhân, lại chưa từng thấy người nào thẳng thừng như vậy. Không phải chỉ là nữ nhi của một nguyên
soái thôi sao? Có gì hay ho?
“Hay lắm! Tất cả đều câm hết cho Bổn vương!” Nguyên Tĩnh Vũ chợt hét một
tiếng, nhìn đám nữ nhân sợ hãi cúi đầu, chỉ có Khinh Nhan vẫn đưa lưng
về phía hắn, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Nguyên Tĩnh Vũ như có thể nhìn thấy nước mắt quật cường của nàng, không màng
chủ nhân cho phép đắc ý muốn chảy ra ngoài, cho nên hắn cũng chỉ có thể
ngẩng đầu nhìn trời xanh, nước mắt sẽ không thể nhỏ xuống. Ngày trước,
tâm hắn bi thương khổ sở chính là nghĩ đến lúc này sao.
“Tiệc tối nay hủy bỏ, người nào tự trở về viện của mình, có chuyện gì sáng
mai hẵng nói!” Nguyên Tĩnh Vũ lạnh lùng trợn mắt nhìn Giản vương phi,
sau đó đi đến sau lưng Khinh Nhan, nhẹ giọng nói: “Đi thôi, chúng ta về
trước!”
“Tự ta biết đường, không dám nhọc Vương gia đưa tiễn. Nếu Quận chúa có tin
vui, Vương gia nên quan tâm nàng nhiều hơn chút.” Khinh Nhan không quay
đầu lại, thẳng hướng Hương viện mà đi!
Nguyên Tĩnh Vũ vừa giận vừa đau, rõ ràng hắn có nhiều lý do bất đắc dĩ, lúc
này lại không thể nói được, chỉ có thể đuổi theo nàng.
Giản vương phi nhìn bóng lưng Nguyên Tĩnh Vũ ôn hòa đưa Khinh Nhan đi, trong lòng không khỏi sợ hãi. Không nghĩ tới Vương gia cưng chiều Dịch Doanh
Doanh đến mức này! Ngay cả một thân tôn nghiêm cũng không màng …
Nữ nhân như vậy ở bên cạnh Vương gia, thật sự là quá nguy hiểm …
“Dịch phu nhân xuất thân giang hồ, không tránh được dấm tính hơi lớn, mọi
người không phải sợ, trở về nghỉ ngơi đi!” Giản vương phi hiền huệ cười
trấn an tỷ muội, còn đặc biệt an ủi Dương Như Nguyệt mấy câu.
Dương Như Nguyệt chứng kiến một màn kia, trong lòng làm sao có thể quên được? Nàng đang mang cốt nhục của hắn, lại vẫn không bằng nữ nhân ỷ sủng mà
kiêu kia? Cuộc sống sau này sao có thể qua đây? Trước kia nàng vẫn cho
thân thể Vương gia không tốt, mới không cho hậu viện đi vào. Lúc này
nàng mơ hồ hiểu được, thì ra là hắn vì nữ nhân này thủ thân! Thật là
buồn cười!
Thì ra, hắn toàn bộ đều là gạt nàng sao? Trừ cái đó ra, nàng không nghĩ ra
được bất kỳ lý do nào khác giải thích được hành động hôm nay của hắn …
——————————————————
Khinh Nhan một tay gắt gáp che ngực, mỗi bước đi đều đau gần như không thở
nổi. Nhưng là, nàng không thể ngừng, nàng không muốn nghe những lời nam
nhân kia giải thích nữa …
Thì ra nam nhân bên ngoài toàn tâm toàn ý chính là như vậy, khó trách hầu
hết đệ tử đều chọn chồng trong sư môn. Haha, nàng thật là tự làm tự
chịu! Nàng không phải sớm biết nam nhân này lời ngon tiếng ngọt không
đáng tin sao? Buồn cười nhất chính là vậy nhưng lại bất tri bất giác
động lòng thật. Nếu không phải hắn có thêm nữ nhân khác, chỉ sợ nàng dù
biết cũng không chịu tin tưởng. Haha…! Uổng cho nàng tự nhận là thông
mính, muốn mê hoặc hắn cướp lấy Dụ Dương, kết quả ngược lại bị người ta
lừa đi chân tâm …
Nhanh chóng đi qua mấy dãy hành lang, đã không còn ai nhìn thấy bọn họ, Nguyên Tĩnh Vũ mở miệng giải thích lần nữa.
“Buông ta ra!” Nàng dùng sức tránh thoát khỏi cánh tay hắn, lạnh lùng tự giễu
nói: “Đều là lỗi của ta, là ta quá ngu muội! Ngu đến mức tin hết những
lời ngươi nói! Nhưng chỉ đến hôm nay thôi, từ nay về sau ta với ngươi
không còn liên hệ …”
“Khinh Nhan!” Nguyên Tĩnh Vũ quát to ngắt lời nàng. Từng câu từng chữ nàng nói làm hắn đau lòng, thì ra là nàng đối với hắn cũng thật lòng. Nhưng là,
sao nàng không thể tin tưởng hắn nhiều hơn nữa?
“Làm sao nàng có thể chỉ bằng một lời nói liền buông ta? Kết thúc? Kết thúc! Sao nàng có thể dễ dàng nói ra mấy từ này? Nàng không thể tin tưởng ta
hơn một chút được sao? Nàng sao không chịu nghe lời giải thích của ta?
Đúng, ta cọi trọng quyền thế, ta muốn thiên hạ, nhưng đó không phải
nguyên nhân nàng chọn ta sao? Trong lòng ta, nữ nhân là gì chẳng lẽ nàng không hiểu? Nếu không phải Hà Tây vương bức bác, ta đem nữ nhân hỉ biết gây phiền toái đó về đây làm gì? Tất cả chỉ là ngộ biến tùng quyền (tùy cơ ứng biến) mà thôi! Sao nàng không thể thông cảm cho ta một lần? Nếu như ngay cả
sinh mạng còn không có, ta lấy cái gì để yêu nàng? Ta còn thế nào tranh
thiên hạ? Ta không phải tham luyến nữ sắc, chỉ chạm qua nàng ta một lần
thôi, cũng là Hà Tây vương ép ta. Cam kết với nàng, ta vẫn ghi ở trong
lòng, cho dù tình thế có bức bách ta lấy bao nhiêu nữ nhân, lòng ta
trước sau cũng chỉ có một mình nàng …” .
Khinh Nhan mặt mũi không biểu cảm nghe hắn nói, xong hừ lạnh một tiếng, cơ
tiếu nói: “Ra là ngươi chỉ có chút bản lĩnh này!” Rồi xoay người, nhanh
chóng biến mất ở hành làng.
Ra là ngươi chỉ có chút bản lĩnh này!
Lời nàng châm chọc như đao khoét trong lòng hắn, đột nhiên hắn cảm thấy
trước mắt một mảnh huyết nhục mơ hồ, nội tâm máu chảy đầm đìa.
“Khinh Nhan …” Nguyên Tĩnh Vũ vô tận bi thống kêu lên, bước đuổi theo được vài bước, đột nhiên thoắt một cái, miệng phun ra một ngụm máu tươi, sau đó
người mềm nhũn ngã trên mặt đất …