Dục Tiên Đồ - Mạc Mạc Tâm

Chương 44: Luyện khí

Sở Nhược Đình ngầm chấp nhận sự hiện diện của Kinh Mạch.

Kể từ đây, nàng tống hết việc vặt cho hắn còn mình thì chuyên tâm tu luyện và nghiên cứu luyện khí.

Pháp khí do luyện khí sư cao cấp chế tạo sẽ có linh hồn, nhờ vậy mà uy lực của nó tăng gấp bội. Hiện tại Sở Nhược Đình không dám mơ ước trình độ ấy, nàng tìm phương pháp rèn nhẫn chứa đồ cấp thấp, nhẩm các bước trong đầu rồi lần lượt bỏ nguyên liệu vào lò.

Nàng sử dụng lửa phàm tục và lò đồng bình thường.

Sở Nhược Đình chả hy vọng gì mấy.

Song nàng canh thời gian cực kỳ chính xác; nàng tính toán chi tiết các bước nấu chảy, tôi luyện, tạo hình, nhúng nước lạnh, khi nào tăng hay giảm lửa.

Nguyên liệu hòa tan vào nhau, đến chiều hôm sau, Sở Nhược Đình cho ra lò món linh bảo[1] đầu tiên trong đời.

Đó là chiếc nhẫn chứa đồ cấp thấp có màu đen như mực, sức chứa của nó khoảng ba thạch[2].

Sở Nhược Đình rất hài lòng, thiếu thốn vật chất mà lò rèn không nổ là hên lắm rồi.

Nàng vượt qua nửa năm kế tiếp bằng cách luân phiên luyện khí với tu luyện. Kinh Mạch ngoan ngoãn đi theo nàng, hắn luôn đợi nàng sai bảo.

Cuộc sống tại Thấp Hải đơn giản lẫn vô lo, lâu rồi Sở Nhược Đình chưa trải nghiệm sự bình yên này.

A Ngũ cùng Đại Anh thỉnh thoảng ghé thăm Kinh Mạch, mỗi lần họ đến thì hắn đều bận bắt cá hay chuẩn bị bắt cá. Sau một thời gian, A Ngũ chẳng tới nữa mà chỉ có Đại Anh thường xuyên ôm đao đứng ở bờ biển cả ngày.

Sở Nhược Đình dần thích ứng với nơi đây.

Kinh Mạch khiêng lưới đánh cá nhảy vô biển, nàng xếp gọn đống cá khô phơi ngoài phòng và tiện tay đưa một con cho Đại Anh.

Đại Anh chả hề khách sáo.

Mắt nàng ấy to tròn, còn thè lưỡi liếm móng tay y hệt con mèo khi ăn cá.

Sở Nhược Đình cười, tiện thể bắt chuyện với nàng ấy, “Dạo này không thấy A Ngũ, hắn đi đâu thế?”

Đại Anh chỉ im lặng nhìn cá khô.

Sở Nhược Đình lại cho nàng ấy một con.

Bây giờ Đại Anh mới trả lời, “Ma quân gọi hắn về.”

Sở Nhược Đình nghĩ chắc ma quân phái hắn đi tìm nguyên liệu luyện khí.

Thấp Hải ma quân chẳng những hùng mạnh bậc nhất Phù Quang Giới, mà còn là bậc thầy luyện khí hàng đầu. Đá Lưu Ảnh, thuyền bay, và các loại pháp bảo đều do hắn nghiên cứu sáng chế. Trên thực tế, khi tu vi tới một cấp độ nhất định thì sẽ tự thông thạo rất nhiều thứ. Giống Lâm Thành Tử vậy, thành tựu luyện đan của hắn đã đạt đỉnh cao; Côn Luân lão tổ giỏi trận pháp với bùa chú đến độ chẳng ai sánh bằng.

Sở Nhược Đình không khỏi tưởng tượng, nếu tu vi của nàng may mắn đứng đầu Phù Quang Giới thì phải chăng nàng cũng đủ sức xây dựng một thế giới riêng?

Đúng lúc ấy, Kinh Mạch chạy đến trước mặt Sở Nhược Đình và lắc mái đầu ướt sũng làm nước bắn tung tóe.

Hắn hất nước vô Sở Nhược Đình, nàng vừa nghiêng đầu vừa che mặt, “Kinh Mạch! Ngươi làm gì đó?”

Đôi mắt Kinh Mạch sáng lấp lánh.

Hắn chộp tay Sở Nhược Đình rồi nhét đồ vào tay nàng, “Sở Sở, cái này đẹp nên tặng nàng nè!” Dứt lời, hắn hấp tấp quay lại biển để vớt cá.

Sở Nhược Đình cúi đầu nhìn, một con ốc biển nhỏ sặc sỡ nằm trong lòng bàn tay nàng.



Nàng nhịn không được bèn phì cười.

Đại Anh chả ngạc nhiên trước hành động của Kinh Mạch.

Nàng ấy lạnh lùng ôm đao, miệng nhai cá khô rau ráu.

Sở Nhược Đình bỗng thấy người Vô Niệm Cung rất thú vị, nàng hỏi, “Đại Anh, Kinh Mạch làm gì trước khi đến Vô Niệm Cung?”

Đại Anh không thích tán gẫu nhưng do ăn chùa nhà người ta nên thành thật kể hết những điều mình biết.

Nàng ấy nhớ lại, “Hắn là con trai địa chủ. Sau một trận dịch bệnh, toàn trấn còn mỗi hắn sống sót và được ma quân đích thân nhận nuôi.”

“Hèn chi hắn ngu ngốc vậy.” Ngón tay Sở Nhược Đình nghịch ốc biển, nàng cười, “Thế còn ngươi?”

“Ta?” Đại Anh sửng sốt. “Quên rồi. Ta bị thương, chính ma quân cứu ta.”

Nàng ấy gia nhập Vô Niệm Cung trễ nhất và đã quên vô số chuyện.

Nhưng quê nàng ấy chắc ở Đông Tô.

Trong trí nhớ, nàng ấy chào đời tại một thế gia tu chân nhỏ bé, mọi vách tường của từ đường đều treo chân dung lão tổ Lâm thị. Lão tổ Lâm thị tên gì nhỉ… Hình như là Lâm Cá Khô? Cá Khô Tử? Thôi, nàng ấy chẳng nhớ nổi.

Sở Nhược Đình không ngờ Thấp Hải ma quân khét tiếng ác độc lại thích cứu người bốn phương.

Kiều Kiều Tu Chân Ký viết Thấp Hải ma quân là trùm phản diện. Tương truyền hắn có thể nhẫn tâm cướp bóc tu sĩ chính đạo lẫn giết người không ghê tay vì luyện khí. Hắn còn tàn nhẫn ngang ngược, ép nữ tử làm lô đỉnh để thi triển thuật thải bổ. Trên hết, hắn mang dã tâm thâu tóm năm đại lục vào lãnh thổ của ma đạo. Cuối cùng, Lâm Thành Tử hợp tác với Côn Luân lão tổ đánh chết hắn, sau đấy phong ấn hài cốt hắn tại Thệ Thiên Trủng[3].

“Các ngươi thật trung thành với ma quân,” Sở Nhược Đình trầm ngâm nhận xét.

Đại Anh đáp tương tự Kinh Mạch, “Ma quân là người tốt nhất trên đời.”

Nói xong câu trên, Đại Anh bất chợt nhíu mày.

Sở Nhược Đình giật mình, “Ngươi sao thế?”

Đại Anh sờ chiếc khăn buộc trán, môi nàng ấy hơi tái nhợt, “Ma quân gọi ta về, ta đi trước đây.” Nữ tử lập tức bóp bùa dịch chuyển rồi biến mất tại chỗ.

Lát sau, Kinh Mạch chạy tới, hắn thấy bờ biển trống hoác liền hỏi, “Sở Sở, A Ngũ đâu?”

Trước kia Sở Nhược Đình còn cố sửa chứng mù mặt của Kinh Mạch, riết rồi nàng cũng quen với cái tật này.

Nàng bảo, “Ma quân triệu hồi nàng ấy.”

“À.”

Kinh Mạch xoay người định bắt cá tiếp, Sở Nhược Đình nghĩ tới một việc nên túm tay áo hắn, “Khoan đã.”

“Có chuyện gì vậy, Sở Sở?”

“Tại sao ma quân không triệu hồi ngươi?”

Kinh Mạch ngượng ngùng gãi đầu, “Ta thổ lộ với ma quân rằng ta đã gặp được người mình thích và muốn ở bên nàng mãi mãi. Cho nên bấy lâu nay ma quân không đi tìm ta.”

Sở Nhược Đình líu lưỡi, “Ma quân hiểu chuyện dữ vậy à?”



Nàng nghi ngờ mình đọc phải quyển Kiều Kiều Tu Chân Ký giả.

“Ừm,” Kinh Mạch gật gù, “ma quân lẫn Sở Sở đều là người quan trọng nhất với ta.”

“Dẻo mỏ!” Sở Nhược Đình giơ tay kéo khăn buộc trán của Kinh Mạch, khi kéo được một khoảng dài thì nàng thả tay để nó bắn cái “bốp” vào đầu hắn.

Kinh Mạch xoa xoa cái trán ửng đỏ, hắn làu bàu, “Đau quá.”

Khóe miệng Sở Nhược Đình nhếch lên, nàng chỉ mũi hắn, “Ai biểu ngươi không học hành đàng hoàng mà chỉ thích học nói bậy!”

“Làm gì có!”

“Còn dám già mồm?” Sở Nhược Đình vén tay áo rồi thọc lét hắn. “Biết sai chưa? Biết sai chưa?”

“Sở Sở, đừng mà! Đừng!” Kinh Mạch sợ nhột nhất nhưng hắn cũng sợ Sở Nhược Đình giận, hắn đâu dám trốn nên đành vặn người tránh thoát và bắt lấy bàn tay hư của nàng.

Tay nữ tử mềm mại như không có xương, nó nhỏ tới mức lòng bàn tay hắn thừa sức ôm trọn.

Giữa gió biển ấm áp, không biết Kinh Mạch lấy đâu ra can đảm để kéo Sở Nhược Đình vào bộ ngực cường tráng rắn chắc.

Thân thể thơm ngát nõn nà trong vòng tay, Kinh Mạch hít một hơi thật sâu.

Tốt quá…hắn đã khát khao được ôm nàng như vậy từ lâu.

Người Sở Nhược Đình cứng đờ, nàng giãy giụa mấy lần nhưng thất bại. Nữ tử đang tính mắng thì Kinh Mạch khẽ cười ngớ ngẩn, “Sở Sở, cứ nghĩ đến mai sau được ở bên nàng mọi lúc mọi nơi là ta vui tột độ.”

Tim Sở Nhược Đình đập loạn nhịp.

Kinh Mạch lợi dụng sự sững sờ của thiếu nữ để hôn trán nàng cái chụt.

Sở Nhược Đình giơ tay đánh hắn, Kinh Mạch gấp gáp nghiêng đầu né đòn. Nàng thở phì phò, “Ta có bảo muốn ở bên ngươi đâu!”

“Ơ?” Kinh Mạch tức khắc gục đầu xuống.

Sở Nhược Đình bật cười.

Nàng ngẫm nghĩ rồi móc ra con ốc biển mà hồi nãy Kinh Mạch tặng mình, sau đó nàng vung tay ném nó vô đại dương bao la. Sở Nhược Đình nhướn mày, “Ta cấm ngươi dùng phép thuật, nếu ngươi nhặt nó về được thì ta sẽ tạm đồng ý.”

Ánh mắt Kinh Mạch tỏa sáng, “Được!”

Hắn chạy lon ton ra biển rồi lặn xuống nước.

Chẳng mấy chốc, tiếng hét “ui da” thảm thiết vang lên.

Sở Nhược Đình lo lắng nhón chân, “Ê, ngươi sao rồi?”

“Sở Sở! Đầu ta đập trúng đá ngầm!”

“…”Chú thích

[1] Bảo vật linh thiêng.

[2] Đơn vị đo thể tích của Trung Quốc thời xưa. 1 thạch = 100l.

[3] Mộ trời.