Dục Hoả Trùng Sinh

Chương 14: Mài Dao



Sáng hôm sau Tuyết Sinh dậy thật sớm, từ lúc gà còn chưa gáy, hắn đi hướng đầu thôn vào chợ mua một ít thịt cá, hơn ba cân thịt, một con cá chép rất lớn, cũng tự tay vào bếp chế biến, bữa cơm này tương đối đầy đủ là bữa ăn thịnh soạn nhất mấy năm qua.

Trên bàn ăn còn có mấy hồ rượu, bàn ghế đã dọn sẵn, hôm nay chén đũa nhiều hơn mọi khi, thêm bốn cái chén, bốn đôi đũa đặt rất ngay ngắn.

Cơm chín nóng hầm hập, thức ăn thơm nức bốc khói nghi ngút, Phong Càn từ phía sau lặng lẽ nhìn Tuyết Sinh đang cẩn thận chuẩn bị, nhìn thấy sáu chén sáu đũa hắn hơi bất ngờ nhưng rất nhanh liền lặng người, vì hắn hiểu rồi, những cái chén dư ra kia không phải chuẩn bị để cho người sống dùng.

"Phong thúc! Sáng tốt lành" Tuyết Sinh quay người, bắt gặp Phong Càn đang lặng lẽ nhìn mình, liền mỉm cười chào hỏi.

"Ngồi xuống đi! Hôm nay ta tự đi chợ, tự nấu ăn cho thúc" Tuyết Sinh kéo ghế mời Phong Càn.

Hai người ngồi xuống, không ai động đũa, cả hai lặng lẽ chờ đợi, một lúc sau Tuyết Sinh bỗng nhiên lên tiếng, thanh âm rất nhỏ nhưng đủ nghe.

"Mời các ngươi một bữa ăn! Có lẽ là cuối cùng.

.

Đến đi.

.

Tuyên Thúc, Hứa Mộc còn có Diệp Tử Mặc, Lâm Thiên nữa.

.

Đều đến! Chúng ta cùng nhau uống một bữa thật say!".

Phong Càn nhìn bốn bộ chén đũa trên bàn, trầm mặc thật lâu, đợi Tuyết Sinh nói xong hắn cũng nhìn về phía trước, khàn khàn nói.

"Hài tử nhà ta sắp đi xa, các ngươi phải phù hộ cho nó thật bình an, hôm nay chính tay nó chuẩn bị thức ăn cũng mua rất nhiều rượu.


.

Lão Tuyên.

.

Ta biết ngươi rất thích rượu cho nên cùng ta uống một trận thật say!".

Phong Càn lặng lẽ nâng hồ rượu, tưới một vòng lên mặt đất, thu tay, cầm hồ rượu trút thẳng vào miệng.

"Ừng ực, ừng ực" Uống rất thoải mái, rượu tràn ra khỏi miệng, theo râu đen lấm tấm chảy xuống cổ ướt áo.

Tuyết Sinh cũng nâng hồ rượu lên cao hướng về phía trước, uống sạch một hơi, Phong Càn không thích hắn uống quá nhiều rượu, hôm nay là lần đầu tiên hắn cùng Phong Càn đối tửu.

"Ở nhà giữ gìn sức khoẻ!" Tuyết Sinh gắp cho Phong Càn một chén thật đầy thức ăn.

Như cũ, Tuyết Sinh sức lớn ăn nhanh còn Phong Càn ăn rất ít, chỉ thỉnh thoảng động đũa nhấm nháp một chút, hôm nay hắn uống rất nhiều, đã là hồ rượu thứ hai.

"Yên tâm! Đã từng là Kim Đan, dương thọ của ta còn rất nhiều.

.

Nhất định sẽ chờ được đến ngày ngươi nổi danh Thiên Công Châu" Phong Càn nghiêm túc nhìn Tuyết Sinh, biết đây là nỗi lo trong lòng đối phương cho nên thanh âm rất trầm, giống như khẳng định cũng là hứa hẹn.

Tuyết Sinh không dám nhìn thẳng ánh mắt kia, chỉ nhẹ gật đầu một cái, gắp thêm cho Phong Càn một ít thức ăn.

"Ta chỉ là một tên tán tu nhân gian, đối với thế giới bên ngoài không nhận biết quá nhiều, nhưng ngươi từ Doanh Binh lớn lên, tin tưởng hết thảy khó khăn nguy hiểm đều có thể nhẹ nhõm vượt qua.

.

Phải nhớ, lúc hành tẩu giang hồ càng ít người biết đến tên ngươi càng tốt, học cách ẩn nhẫn.

.

Cuối cùng, mạng nhỏ quan trọng.

.

Ta còn chờ ngươi ở nhà!".

Cách thức làm người của Tuyết Sinh hắn cực kỳ tán thưởng, mà ba năm lăn lộn Binh Doanh chính là khảo nghiệm tốt nhất, cho nên Phong Càn không có quá nhiều thứ để truyền đạt.

Tuyết Sinh im lặng gật đầu, vô thức thốt lên một chữ.

"Nhà!".

Tuyết Sinh nghiêng đầu nhìn quanh, đây đúng là nhà của hắn, bởi tại đây hắn có người để giao phó, nương tựa, có cái để chờ đợi cùng hy vọng.

"Yên tâm! Ta sẽ thường xuyên về thăm thúc!" Tuyết Sinh nói nhỏ, nâng hồ rượu lên kính Phong Càn một ngụm.

"Ta biết ngươi có đạo tâm của mình.

.

Cứu cha mẹ ngươi đang tại ngục tối, chuyện của ngươi trước kia ta không can dự được, hiện tại càng không!" Phong Càn lắc đầu thở dài, Doanh Binh nằm tại quốc cảnh Thương Quốc, bị Thương Quốc tác động, bị La Sát Môn chi phối, cho nên Thiên Trưởng Doanh Binh như hắn cũng vô pháp nhúng tay.

"Ta biết! Chuyện của ta không ai giúp được.

.

Phải là ta tự giúp lấy mình!" Tuyết Sinh gật đầu, nếu tìm một người thay đổi được quyết định của Thương Đế chỉ có thể là Kim Đan cường giả La Sát Môn.


"Thay ta gửi lời chào Vương Hổ, Thúy Di, Lão Y Sư cùng mấy người trong thôn!" Tuyết Sinh uống hết một hồ rượu, cảm thấy có chút chuếnh choáng, rượu này Tuyên Thúc rất thích, tên gọi là gì Tuyết Sinh quên rồi, chỉ biết thường bán ở Tuyết Nguyệt Thành không ngờ ở đây cũng có, mùi vị không khác biệt nhiều.

"Bảy viên Linh Thạch kia ta tích góp nhiều năm, là phần thưởng công huân của ta.

.

Giữ lấy nó sẽ giúp ích cho ngươi rất nhiều, Linh Thạch có thể dùng làm hạch tâm trận pháp, khởi động Pháp Chu, còn nếu muốn sử dụng linh khí bên trong cứ trực tiếp bóp nát là được".

Phong Càn dặn dò.

"Đã hiểu!" Tuyết Sinh lắng nghe, ghi nhớ.

Lúc này bên ngoài có tiếng bước chân, Tuyết Sinh đứng dậy, đi ra.

Một tên đại hán râu rậm áo quần luộm thuộm đứng sau hàng rào chằm chằm nhìn vào trong nhà, hắn không phải là người trong thôn, Tuyết Sinh chưa từng gặp người này bao giờ.

"Cho hỏi có chuyện gì?" Tuyết Sinh đứng bên kia hàng rào, giữ khoảng cách, chăm chú quan sát đối phương, nhỏ giọng hỏi.

"Ta đi ngang ngửi được mùi rượu thịt rất thơm, mấy ngày hôm nay chưa ăn cái gì, muốn xin ngươi một chút thức ăn!" Đại hán cười hiền lành, có chút cúi đầu, ánh mắt hắn liếc qua đánh giá Tuyết Sinh.

"Được! Nhà ta nấu rất nhiều, cũng còn dư ít rượu thịt, ngươi mang đi hay muốn vào nhà ăn cùng?" Tuyết Sinh mỉm cười, hỏi.

"Tại hạ đi đường xa mệt mỏi cũng có ý xin vào hàn xá nghĩ ngơi một chút, xin ít nước uống!" Đại hán ôm quyền, vẻ mặt vô cùng chân thành.

"Được!" Tuyết Sinh gật đầu, mở cửa, nâng tay mời đối phương vào nhà.

"Công tử thật tốt bụng!" Đại hán vui vẻ đi vào, lúc đi ngang qua người Tuyết Sinh hắn cảm nhận được một cỗ hàn mang rớt trên người mình, đồng thời toàn thân hắn run lên, trực giác mách bảo, nếu bước thêm một bước nữa chắc chắn sẽ chết, nhưng hết thảy đã muộn.

Một cây dao găm sắc nhọn lướt qua cổ đại hán, đầu lâu bay lên, cả người lập tức đổ sụp, máu tươi phun lên cổng gỗ nhuộm thành màu đỏ máu, chảy xuống mặt đất thấm vào cát sỏi.

"Nhà của ta không phải ai cũng có thể vào!" Tuyết Sinh lạnh lẽo nhìn cỗ thi thể bên dưới mặt đất, ngồi xuống, đưa tay lục lọi thi thể.

Hắn tìm được một bình độc dịch, một ít Mê Hồn Tán gói trong giấy gió, tấm lệnh bài sắt đen, cùng một miếng giấy nhỏ viết mấy chữ.

"Nhà gỗ, cuối thôn.

.

!".

Trong mắt Tuyết Sinh loé lên sát phạt, hắn sớm nhìn ra tên này là người trong Dong Binh tìm đến để báo thù, ban đầu là thăm dò nhưng nếu có cơ hội sẽ thả Mê Hồn Tán.

"Cự Kình Bang.

.

Các ngươi muốn chết!" Tuyết Sinh nhìn tấm lệnh bài, im ắng gầm lên một tiếng.

Đám tạp nham này nếu như kéo đến báo thù chỉ sợ không đủ cho Tuyết Sinh cùng Phong Càn chém giết.

Mặc dù Phong Càn mất Kim Đan, tu vi bị phế nhưng Kim Đan chi uy còn đó, sâu kiến không thể khinh nhờn, nhưng hắn sợ.

.

Nếu như tiếp tục như vậy sẽ có ngày Phong Càn gặp nguy hiểm, bọn người này thủ đoạn rất nhiều, thực lực yếu kém nhưng sở trường dùng độc, ám toán.

Mà Tuyết Sinh làm người quyết liệt, không diệt trừ tai hoạ ngầm này hắn không yên tâm rời đi.

"Là Hủy Thi Dịch!" Tuyết Sinh cẩn thận quan sát độc dịch bên trong bình nhỏ, thứ này tại Doanh Binh sử dụng rất nhiều, chung quy vẫn là địa phương ngư long hỗn tạp, chuyện giết người hủy thi diễn ra như cơm bữa.


Đem độc dịch đổ lên thi thể đại hán, mấy hơi thở về sau nhục thân liền hoá thành huyết thủy, Tuyết Sinh dùng nước cọ rửa mấy lần huyết thủy mới biến mất.

Tuyết Sinh im lặng đi vào nhà, Phong Càn hình như đã say, chống cằm lắc lư, lắc lư.

"Giết rất tốt!" Hai mắt Phong Càn mờ đục, thanh âm rất lạnh.

Tuyết Sinh không bất ngờ, trực giác Kim Đan tu sĩ nếu không biết chuyện diễn ra bên ngoài mới là kỳ quái.

"Trước khi rời đi ta muốn dọn sạch ổ tai hoạ kia, cũng là trừ hoạ cho bá tánh!" Tuyết Sinh ngầm hỏi ý Phong Càn.

"Giết bằng hết!" Phong Càn gục đầu xuống bàn, tiếng ngáy vang lên rất chậm, rất đều.

Tuyết Sinh dìu Phong Càn vào phòng, đắp cho hắn một tấm chăn mỏng, đem khí tức Vũ Hoá Kinh viết lên cửa phòng một chữ "Phong!".

Hy vọng nếu như hắn rời đi, bất kỳ ai ở bên ngoài cửa tác động sẽ lập tức đánh thức Phong Càn.

Thu xếp xong xuôi, Tuyết Sinh cầm lấy dao găm rời đi.

Hắn tìm đến lò rèn Vương gia nhờ Vương Hổ mài lại dao găm.

Vương Hổ đang chăm chú quai búa, ngực trần để lộ ra cơ thể vô cùng cường tráng, mồ hôi như thác chảy xuống ướt đẫm lưng quần, mỗi một nhịp quai búa lực lượng không phải tầm thường, có thể phá đá.

Nhìn thấy Tuyết Sinh đi vào Vương Hổ lập tức ngừng thao tác, mỉm cười rất nhiệt tình.

"Ngươi đến thăm ta sao?" Vương Hổ hỏi, thanh âm ồm ồm.

"Không có thời gian.

.

Đến nhờ ngươi mài lại dao găm!" Tuyết Sinh cười cười, đưa dao găm cho Vương Hổ.

Vương Hổ cầm lấy, thận trọng xem xét.

"Vẫn còn rất sắc!" Vương Hổ hơi nghi hoặc, hắn vẫn luôn cảm thấy thiếu niên trước mặt có chút quỷ dị, từ cách ăn nói đến phong thái, đặc biệt là ánh mắt, không nên cùng xuất hiện trên thân một tên thiếu niên nhân.

"Như vậy chưa đủ dùng, ta muốn giết một ít gia súc, làm lễ vật cảm tạ các ngươi thời gian qua đã cưu mang!" Nét cười càng đậm, càng phát ra chân thành.

Vương Hổ nhìn người không tệ, mặc dù biết bên trong câu nói của đối phương có ẩn tình, nhưng chân thành cũng là thật.

"Được rồi! Đợi lấy luôn hay sao? Ta miễn phí cho ngươi!" Vương Hổ cười ha hả, tháo rời cán dao, đem lưỡi dao ném vào lò lửa đang cháy.

"Lần này không cần.

.

Ta trả tiền!" Tuyết Sinh lắc đầu mỉm cười, hắn không muốn nợ thêm nhân tình.