Dục Hỏa Trùng Sinh Ta Phải Là Ác Nữ!

Chương 3: Chương 3


Lục Trúc sững sờ trước phản ứng của Tần Lam, nhìn thấy dáng vẻ của Tần Lam thế này, nước mắt của nàng ấy cứ tuôn ra.

Nàng ấy cảm thấy tiểu thư hôn mê không nhớ được gì nên trong lòng vô cùng khó chịu, lập tức nghẹn ngào nói: “Tiểu thư, chuyện của Đại tiểu thư Tần gia đã là quá khứ rồi.

Ba năm trước, vài ngày trước khi thành thân với Lục Hoàng, vị Đại tiểu thư đó đã cùng một phu xe trong phủ bỏ trốn.

Tần gia và Lục Hoàng tử trở thành trò cười cho Đại Hạ.

Đại tiểu thư Tần gia thân là quý nữ của kinh đô Đại Hạ mà lại làm ra chuyện hữu nhục môn phong như vậy, khiến Tần gia không còn chút mặt mũi nào.”
Tần Lam thấy đầu óc cứ ong ong, chỉ thấy trước mắt tối sầm lại, nàng không nhìn thấy rõ cái gì cả, chỉ thấy miệng của Lục Trúc đang mấp máy.
“Sao lại có thể như vậy được?”
Tần Lam cắn răng, hai mắt đỏ hoe, nước mắt rưng rưng nhưng lại không rơi xuống.
Lục Trúc nghe thấy vậy thì lắc đầu: “Là thật, đại tiểu thư Tần gia đó để lại một bức thư do chính tay nàng viết, nói mình đã lâu ngày sinh tình với tên chăn ngựa kia, bởi vì có hôn ước nên mới chọn cách trốn đi.

Nàng ta tự thấy thẹn với liệt tổ liệt tông, tự nguyện rời khỏi Tần gia, từ đó sống chết cũng không liên quan gì đến Tần gia.”
“Bức thư đó đã được Tần tướng dâng lên Hoàng thượng, nói chung là có rất nhiều người biết, Tần tướng đó được Hoàng thượng coi trọng nên không bị liên lụy gì.

Nhưng Tần tướng đã tuyên bố rằng đã cắt đứt quan hệ cha con với Tần Lam và trục xuất nàng ra khỏi gia phả Tần gia.”
Tần Lam chỉ cảm thấy rằng huyết mạch chảy trong người đang lạnh dần đi.

Nàng chết thảm, tro cốt cũng không còn, nhưng phụ thân nàng không vì nàng tra cho rõ ràng, mà lại tin rằng nàng đã đã bỏ trốn với một người chăn ngựa? Lại còn trục xuất nàng ra khỏi Tần gia nữa.
Tần Lam cắn chặt môi, mới có thể ngăn không cho nước mắt rơi xuống, mới khiến cho nỗi uất hận không trào ra.
“Vậy Tiêu Thành Vũ thì sao?”
Tần Lam lại hỏi.
Nhắc đến Tiêu Thành Vũ, trong lòng nàng lại nhói đau.
“Tiêu Thành Vũ? À… Tiểu thư, có phải là Lục Hoàng tử không? Sao tiểu thư lại gọi hẳn tên húy của Lục Hoàng tử vậy, lỡ bị người khác nghe thấy sẽ bị xét vào tội đại bất kính.

Nhưng cũng không sao cả, đây là phủ của chúng ta, không ai có thể nghe được.”
Lục Trúc lại nói dông dài.
“Thứ nữ của Tần gia, Tần Hồng Sương đã được gả cho Lục Hoàng tử làm Trắc phi rồi.

Ba năm trước, Đại tiểu thư của Tần gia bỏ trốn, Lục Hoàng tử trở thành trò cười cho thiên hạ, có điều Lục Hoàng tử đó cũng coi như là trong họa có phúc.

Tần gia vì áy náy và muốn bày tỏ thành ý nên đã gả nữ nhi thứ hai của mình cho Lục Hoàng tử làm Trắc phi.

Hoàng thượng cũng cảm thấy có chút thiếu nợ đứa con trai này nên đã ban thưởng cho Lục Hoàng tử rất nhiều đồ quý hiếm, nói chung là hai năm nay gió bên Lục Hoàng tử cũng rất thịnh.
Nghe lời Lục Trúc nói, sắc mặt Tần Lam cắt không còn một giọt máu.
“Vậy bọn họ có hài tử chưa?”
Tần Lam nghe được âm thanh chết lặng của mình vang lên.
Bởi vì nàng nhớ rõ rằng, vào lúc nàng chết thảm, Tần Hồng Sương nói rằng nàng ta đã mang thai rồi.

Đến giờ đã ba năm trôi qua, nếu như bọn họ thật sự có con thì đứa bé kia cũng đã được bốn tuổi rồi, đây chính là chứng cứ cho quan hệ bất chính giữa hai người họ.
“Đứa bé sao? Có, quả thật là Lục Hoàng tử có một vị tiểu điện hạ, có điều là nhận nuôi, nghe nói là đứa bé kia không cha không mẹ, bị vứt ở nơi hoang vu vắng vẻ, suýt nữa thì bị sói ăn thịt.

Khi ấy Lục Hoàng tử đi ngang qua nên cứu được và nhận làm nghĩa tử.

Lục Hoàng tử đúng là có tấm lòng lương thiện.”
Lục Trúc nói với giọng đầy khen ngợi Lục Hoàng tử.
Nhưng Tần Lam nghe thấy những lời này thì chỉ cảm thấy lạnh cả người: “Vậy đứa trẻ bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hình như là bốn đến năm tuổi gì đó, sao Đại tiểu thư lại hỏi như vậy?”
Lục Trúc không hiểu nổi.
Nghe thấy Lục Trúc nói vậy, nước mắt của Tần Lam không kìm được mà rơi xuống.
Nghĩa tử, bốn đến năm tuổi.
“Ha… Thật buồn cười, quả thật là buồn cười, sao trên đời này lại có chuyện buồn cười như vậy chứ…”
Cái gì mà nghĩa tử chứ, đây rõ ràng là con của hắn ta với Tần Hồng Sương!
Nàng bị thứ muội và vị hôn phu liên thủ với nhau hại chết, nhưng trên người bị mang tiếng xấu, thanh danh bị ô uế, thậm chí là còn bị trục xuất ra khỏi gia tộc.
Tại sao, tại sao chứ?
Nàng nghĩ đến bản thân mình, từ khi sinh ra đã không có mẹ, nhưng bởi vì là đích nữ của Tần gia nên trên người có trọng trách, luôn tự mình gánh vác.

Nàng luôn nỗ lực cố gắng, khi người khác đang chơi đùa hay đi dạo phố thì nàng vẫn đọc sách luyện chữ, khi người khác nghỉ ngơi nàng đang gảy đàn vẽ tranh.


Từ nhỏ nàng đã thuộc lòng Tứ thư Ngũ kinh, tinh thông cầm kỳ thư họa ấy vậy mà lại rơi vào kết cục như vậy.
Tần Lam vô cùng căm hận, khóc đến cạn nước mắt, hai mắt đỏ hoe, giống như đang điên cuồng.

“Tiểu thư, người sao vậy? Tiểu thư, người đừng làm Lục Trúc sợ, hu hu hu…”
Lục Trúc cũng bị dọa sợ, từ trước đến nay nàng ấy chưa bao giờ nhìn thấy tiểu thư khóc thành ra như vậy nên cũng khóc theo.
Tần Lam nắm chặt hai tay, móng tay cắm chặt vào bàn tay nhưng không hề cảm nhận được.
Rất hận.
Cũng rất đau.
Tiểu nha đầu Lục Trúc đang nói gì bên cạnh, nàng cũng hoàn toàn không nghe thấy.
Lục Trúc thấy dáng vẻ của Tần Lam như vậy thì bị dọa sợ, xoay người ra ngoài gọi người vào.
“Người đâu, mau đi tìm đại phu, mau đi tìm Đại Tướng quân, mau đi tìm Đại thiếu gia, Đại tiểu thư tỉnh lại rồi, Đại tiểu thư không ổn rồi…! Hu hu hu…!”
Tần Lam khóc đến gần như ngã quỵ, tối hôm qua nàng mới trải qua một nỗi đau đang sống mà bị hóa thành nước.

Hôm nay khi tỉnh dậy thì biết được mình bị ám hại mà chết thảm, sau khi chết thanh danh còn bị bôi nhọ.
Mặc dù là đã ba năm nhưng đối với nàng mà nói thì chỉ như tối qua và hôm qua mà thôi.
Đây không phải là một cơn ác mộng, đây là hiện thực.
Tần Lam không biết mình đã khóc bao lâu, nàng đứng dậy, đi giày vào rồi bước chân ra ngoài với vẻ chết lặng.
Nàng phải về Tần gia một chuyến!
Nàng phải nói cho phụ thân biết chân tướng!
Nàng không hề bỏ trốn cùng người chăn ngựa, nàng bị muội muội hại chết, chết thảm tại hẻm núi Bắc Sơn, nàng phải đòi lại công đạo lại cho mình.
Tần Lam đứng dậy, bởi vì cơ thể vẫn còn rất yếu nên nàng hơi choáng váng, nàng miễn cưỡng đứng dậy, mở tủ quần áo ra thì thấy y phục trong tủ chỉ có một màu diễm lệ.


Tần Lam đành lấy một bộ váy mỏng của Phi Yến để mặc, sau đó nhanh chóng bước ra khỏi phòng.
Có lẽ là do trong đầu còn sót lại ít trí nhớ nên Tần Lam đi quen đường, trên đường nàng gặp vài người đầy tớ nhưng nàng không quan tâm mà cứ thế đi ra khỏi phủ Tướng quân.
Lúc đó cũng đang là giữa trưa, ánh nắng mặt trời gay gắt.
Tần phủ ở Thành Bắc kinh đô, còn phủ Tướng quân ở Thành Nam kinh đô, một Bắc một Nam.
Tần Lam đeo mạng che mặt, mục đích của nàng rõ ràng là rời khỏi phủ Tướng quân để đến thẳng Tần gia.

Lúc đó đang là buổi trưa, mọi người đang dùng bữa, nên trên đường chính không có mấy người.

Tần Lam đi theo một con hẻm, chỉ nửa tiếng sau là nàng đã đứng trước cửa Tần phủ rồi.
Nhìn hai con sư tử đá trước cửa, mắt Tần Lam lại chua xót.
Mới “hôm qua” thôi, đây vẫn là cửa phủ mà nàng quen thuộc, vậy mà “hôm nay” đã là ba năm rồi.
Ba năm nay, phụ thân vẫn khỏe chứ?
Ông ấy có tin lời mình nói không? Một chuyện cổ quái như vậy…
Tần Lam hít một hơi thật sâu, dường như đã hạ quyết tâm, nhìn hai chữ to đen của Tần phủ, cuối cùng Tần Lam vẫn bước lên.
Cộc cộc cộc.
Nàng gõ cửa.
Tim nàng cũng đập thình thịch.
Rất nhanh sau đó, cửa đã được mở ra, bên trong có một người ngó đầu ra, là một người gác cổng hơi gầy gò, dáng vẻ khoảng mười lăm đến mười sáu tuổi.

Tần Lam biết hắn ta tên là Vương Nhị, trong nhà có sáu, bảy huynh đệ, hắn ta xếp thứ hai, đã làm người gác cổng trong phủ được bảy, tám năm rồi.
Dường như người gác cửa Vương Nhị không ngờ rằng người đến gõ cửa lại là một cô nương nên hơi ngạc nhiên một chút, sau đó hỏi: “Vị cô nương này, ngươi tìm ai vậy?”.