Đũa Lệch Dễ Thương

Chương 12

Bữa cơm Diệp Trữ Vi nấu đã nhận được sự khen ngợi của tất cả mọi người. Đường Lật khen không dứt lời, Úc Thăng mỉm cười nói tay nghề nấu ăn của anh ta lại tiến bộ, Bối Nhĩ Đóa thì thể hiện sự khen ngợi bằng hành động thực tế, lần đầu tiên cô ăn được hai bát cơm...

Sau khi ăn xong, bốn người pha một ấm trà xanh, ngồi trò chuyện một hồi.

“Anh nhớ dạo học cấp ba anh ấy đại khái chỉ cao hơn anh ba bốn phân, đứng cạnh nhau không chênh lệch là bao. Lên đại học anh gần như không cao thêm nữa, anh ấy lại cứ cao mãi như đang tuổi dậy thì, đến tận năm thứ tư mới chấm dứt, cuối cùng cao hơn anh mười một phân”. Úc Thăng nói về chiều cao của Diệp Trữ Vi.

Đường Lật nói: “Tăng chiều cao hình như có liên quan đến lượng vận động”.

“Nói đến vận động thì anh không kém anh ấy chút nào”. Úc Thăng vỗ vai Diệp Trữ Vi: “Rõ ràng là ông trời tương đối ưu đãi anh ấy”.

“Sếp Úc, anh cũng có thấp đâu”. Đường Lật vội nói.

“Không có người đàn ông nào lại ngại mình cao”. Úc Thăng nói: “Anh thường nghĩ nếu anh cao bằng anh ấy thì chắc sẽ được rất nhiều cô gái thích, họ sẽ cảm thấy có cảm giác rất an toàn”.

Diệp Trữ Vi vẫn yên lặng đột nhiên lên tiếng: “Duyên khác giới của cậu trước giờ vẫn tốt hơn tôi mà”.

“Anh có ảo giác như vậy là rất bình thường, bởi vì anh ít chú ý tới tình hình xung quanh”. Úc Thăng nhìn Bối Nhĩ Đóa, cười giải thích: “Duyên khác giới của anh ấy không kém hơn anh, nhưng anh ấy sẽ tự động lọc bỏ. Tính ra thì em là cô gái đầu tiên anh ấy tiếp xúc gần như vậy”.

Bối Nhĩ Đóa nhìn Diệp Trữ Vi ngồi đối diện, Diệp Trữ Vi thì quan sát lá trà nhấp nhô trong cốc thủy tinh.

Đường Lật không khỏi cảm khái: “Nói vậy thì tình cảm của Diệp Trữ Vi là một tờ giấy trắng”.

Úc Thăng gật đầu: “Từ nhỏ đến giờ, số lần anh ấy nói chuyện với phụ nữ đều rất ít. Hồi còn đi học, các nam sinh tụ tập với nhau dù ít dù nhiều đều nói đến chuyện nữ sinh, nhưng anh ấy không tham dự. Càng khỏi phải nói đến một số tạp chí và đĩa phim đặc thù, đối với anh ấy đến giờ vẫn là lĩnh vực xa lạ. Bình thường đi đường gặp các cô gái ăn mặc mát mẻ, anh ấy cũng tuyệt đối không liếc ngang liếc dọc”.

Không liếc ngang liếc dọc? Bối Nhĩ Đóa nhớ lại điểm nhìn của anh ta trong bếp vừa rồi, cảm thấy mấy chữ này dường như rất không thích hợp...

“Anh ấy thích xem tiêu bản động vật hơn ngắm người đẹp nhiều”. Úc Thăng trêu đùa.

Đường Lật tiếp tục cảm khái: “Đúng là rất thuần khiết”.

Úc Thăng uống một ngụm trà, tỏ thái độ đồng tình: “Hoàn toàn có thể nói như vậy”.

Đường Lật chợt nảy ra một ý nghĩ: “Diệp Trữ Vi, anh có thật sự xác định là mình thích phụ nữ không?”

Đây cũng là điều Bối Nhĩ Đóa quan tâm, tai cô đã dỏng lên.

“Đã xác định”. Diệp Trữ Vi nói xong gạt cốc đứng dậy: “Tôi vào nhà vệ sinh một lát, mọi người cứ nói chuyện đi”.

“Diệp Trữ Vi hôm nay có vẻ không bình thường”. Úc Thăng ngẫm nghĩ: “Bát thịt kho vừa rồi hơi ngọt, chắc chắn là anh ấy đã cho một thìa đường. Đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra”.

Bối Nhĩ Đóa và Đường Lật đưa mắt nhìn nhau.

“Lúc tâm tình không tốt, anh ấy nấu ăn sẽ chẳng có mùi vị gì. Lúc tâm tình tốt thì ngược lại”.

Úc Thăng vừa nói xong thì có điện thoại gọi đến. Anh ta nghe điện, ờ ờ mấy tiếng rồi nói sẽ đến ngay.

“Bây giờ anh phải đến giải quyết chút chuyện ở khách sạn”. Nghe điện thoại xong, Úc Thăng chuẩn bị về trước.

Đường Lật đưa Úc Thăng ra cửa. Bối Nhĩ Đóa nhìn thấy Úc Thăng ghé vào nói với Đường Lật mấy câu, Đường Lật thì tỏ vẻ kinh ngạc, không biết họ nói chuyện gì.

Sau khi đóng cửa lại, Bối Nhĩ Đóa hỏi: “Anh ta nói gì với cậu đấy?”

“Chính là...”

Diệp Trữ Vi quay lại phòng khách, tiếng bước chân cắt ngang Đường Lật. Vừa nhìn thấy Diệp Trữ Vi, Đường Lật đã vô cớ sinh ra áp lực, lập tức quyết định tìm cơ hội nói riêng với Bối Nhĩ Đóa sau.

“Tớ về phòng dọn dẹp một chút, hai người cứ nói chuyện đi”. Đường Lật nói rồi bỏ Bối Nhĩ Đóa lại, ôm trán chui tọt vào phòng.

Trong phòng khách chỉ còn lại Bối Nhĩ Đóa và Diệp Trữ Vi. Diệp Trữ Vi ngồi xuống đối diện Bối Nhĩ Đóa, bầu không khí quái dị như lúc ở trong bếp lại tái hiện... Thậm chí cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta.

Sự tồn tại của anh ta sẽ làm cô mất tự nhiên, thậm chí anh ta chỉ ho khẽ đã làm tim cô đập nhanh hơn một nhịp, nhưng tuyệt đối không phải là bài xích.

Hai tay Bối Nhĩ Đóa vuốt bên ngoài cốc thủy tinh một lát rồi mở đầu: “Dạo này anh thế nào?”

Hiển nhiên lời dạo đầu này quá cũ rích.

“Cũng không tồi”. Diệp Trữ Vi đối mặt với cô.

“Đúng rồi, lần sau chúng ta đi đâu chụp ảnh?” Cô hỏi: “Anh có hay thấy địa điểm nào tốt không?”

“Việc này luôn luôn do cô quyết định, sau khi quyết định thì nói với tôi”. Anh ta nói: “Tôi không có đề nghị gì”.

Lại tẻ ngắt.

Nếu là trước kia, khi tiếp xúc với một người ít nói như Diệp Trữ Vi, Bối Nhĩ Đóa sẽ cảm thấy tẻ ngắt là điều hết sức tự nhiên. Chỉ có điều lúc này ánh mắt bắt gặp ánh mắt anh ta, cô thật sự lúng túng, dường như có thể nghe thấy tiếng thời gian trôi qua từng giây từng giây.

“Hình như anh gầy đi một chút”. Bối Nhĩ Đóa tìm chuyện để nói: “Hay là cả ngày ở trong phòng thí nghiệm, bận quên cả ăn cơm?”

“Đâu có, dạo này mỗi ngày ba bữa rất đúng giờ”. Đôi mắt đen của Diệp Trữ Vi chăm chú nhìn khuôn mặt đối diện: “Có điều hiển nhiên không ăn tốt bằng cô”.

Bối Nhĩ Đóa đang định nói tiếp chợt khựng lại. Anh ta nói là cô béo đúng không...

Ánh mắt anh ta nhìn xuống phía dưới, cô phát hiện và lập tức đưa hai tay lên đặt lên bàn.

Ánh mắt anh ta dừng lại theo động tác của cô, nghĩ có lẽ ánh mắt “sàm sỡ” của mình trong bếp vừa rồi đã khiến cô cảnh giác. Anh ta không định giải thích mà nhìn đi nơi khác rất tự nhiên, dường như quan sát trang trí trong nhà.

“Căn hộ này rất được, phòng khách rộng rãi, ánh sáng đầy đủ, còn có ban công”. Bối Nhĩ Đóa nói: “Phúc lợi của công ty Đường Lật tốt thật, không nghĩ tới sếp Úc lại quan tâm đến nhân viên như vậy”.

“Một chút ơn huệ mà thôi”.

“Ý anh là gì?”

Diệp Trữ Vi nói: “Anh ta biết cách lung lạc lòng người, muốn nhận được thì phải cho đi”.

“Nói cháu trai của mình như vậy có vẻ không hay lắm”.

“Tôi chỉ nói ra sự thật”. Anh ta nói: “Anh ta rất am hiểu những thứ này, có kĩ năng giao tiếp cực tốt, lại có tài năng lãnh đạo...”

Bối Nhĩ Đóa yên lặng lắng nghe.

“Có điều không thích hợp làm bạn trai”. Anh ta kết luận sơ sài.

“Vì sao?” Trong ấn tượng của Bối Nhĩ Đóa, Úc Thăng là người tính tình điềm đạm, quan tâm tinh tế, đại đa số các cô gái đều sẽ thích.

“Công việc của anh ta quá bận, về đến nhà là nằm xuống ngủ, không bao giờ dọn dẹp phòng, ngay cả quần áo cũng để người giúp việc giặt. Người phụ nữ sống cùng anh ta sẽ phải gánh vác việc nội trợ nặng nề”.

“Thật sao?”

“Anh ta thường xuyên phải họp hay đi công tác, có ốm đau gì anh ta cũng không thể lập tức xuất hiện bên cạnh”.

“Thật sao?” Nhưng thấy sếp Úc đích thân chăm sóc Đường Lật rất chu toàn mà.

“Tính chất công việc của anh ta nhất định phải giao thiệp với rất nhiều người, không thiếu cơ hội quen biết người khác giới, như vậy sẽ khiến bạn đời không có cảm giác an toàn”.

“Điều này thì không sai”. Bối Nhĩ Đóa tỉnh ngộ, Diệp Trữ Vi đang chứng minh Úc Thăng không thích hợp làm một người bạn đời, lại hỏi: “Còn gì nữa?”

“Quan trọng nhất là...” Diệp Trữ Vi trầm tư một lát: “Anh ta không biết nấu cơm, ngay cả úp bát mì ăn liền cũng không xong”.

“Điểm này đích xác làm người khác không thích lắm”. Nói thật ra, khi so sánh với Diệp Trữ Vi có ưu thế nấu nướng cao siêu, sếp Úc quả thực tỏ ra hơi kém về năng lực sinh hoạt. Bối Nhĩ Đóa thầm nghĩ.

“Cô hiểu được thì tốt”.

“Nhưng cũng phải nói sếp Úc vẫn có rất nhiều ưu điểm. Thí dụ như dáng vẻ đường đường, năng lực công tác cao, làm việc nghiêm túc có trách nhiệm, tính tình khiêm tốn”.

Ánh mắt Diệp Trữ Vi lạnh đi: “Thế à? Không nghĩ là cô lại quan sát anh ta tỉ mỉ như vậy”.

“Đó là Đường Lật nói với tôi”. Bối Nhĩ Đóa cười: “Cô ấy rất sùng bái sếp Úc, suốt ngày nói với tôi ông chủ của cô ấy hoàn mỹ thế nào”.

“À, thì ra là bạn cô”. Diệp Trữ Vi nghe vậy liền nhỏ giọng: “Không có quan hệ gì với cô”.

“Sao? Ý anh là gì?”

“Không có gì”. Diệp Trữ Vi xem giờ: “Hơn ba giờ tôi phải đến Viện nghiên cứu có việc, có thể tiện đường đưa cô về”.

Bối Nhĩ Đóa nghĩ Đường Lật cần nghỉ ngơi, hôm nay cũng không tiện quấy rầy nữa, vì thế nghe lời Diệp Trữ Vi đi vào phòng ngủ chào Đường Lật.

Đường Lật đang dọn dẹp bàn trang điểm, Bối Nhĩ Đóa vào tạm biệt, còn luôn miệng dặn dò Đường Lật nghỉ ngơi cho tốt.

“Đúng rồi, Nhĩ Đóa, có một chuyện tớ cần nói với cậu”. Đường Lật nói: “Chương trình của cậu và Diệp Trữ Vi được mở rộng rồi, đưa lên kênh giải trí của một cổng điện tử, còn nằm ở vị trí rất nổi bật”.

Bối Nhĩ Đóa kinh ngạc: “Chuyện này xảy ra khi nào?”

“Ba ngày trước, tớ cũng vừa mới biết”. Đường Lật giải thích: “Bởi vì tớ phải nằm viện nên không theo được rất nhiều dự án, sếp Úc cũng không kịp thời thông báo cho tớ. Thực ra việc này cũng đã được bàn bạc từ trước nhưng sau đó vướng phải một số khó khăn nên tớ cho rằng có mở rộng cũng không sớm như vậy được”.

Bối Nhĩ Đóa nhớ lại ánh mắt của các y tá thực tập ở bệnh viện vừa rồi, khi đó cô cảm thấy rất kỳ quái, bây giờ mới biết nguyên do là vậy.

Kênh giải trí của cổng điện tử... Vậy bây giờ tình hình thế nào? Càng ngày càng nhiều người tưởng cô và Diệp Trữ Vi là một đôi sao?

“Diệp Trữ Vi biết không?” Bối Nhĩ Đóa hỏi đúng trọng điểm.

“Sếp Úc nói anh ấy sẽ đích thân nói với Diệp Trữ Vi”. Đường Lật phân tích: “Cho nên hẳn là Diệp Trữ Vi còn chưa biết”.

Đường Lật nói xong liền yên lặng. Bối Nhĩ Đóa biết những băn khoăn trong lòng Đường Lật. Ngoài Úc Thăng, còn ai dám chơi trò tiền trảm hậu tấu với Diệp Trữ Vi? Có nguy cơ bị đánh tàn phế như chơi.

Chỉ có điều trong vòng nửa phút ngắn ngủi, trong đầu Bối Nhĩ Đóa đã xuất hiện vô số khả năng, cuối cùng chỉ có một ý nghĩ: “Tớ không muốn giấu Diệp Trữ Vi, bởi vì đây không phải việc nhỏ, rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của anh ấy”.

Đường Lật ngẩn ra, hỏi: “Thế còn cậu? Tại sao cậu không nghĩ đến chuyện cuộc sống của chính mình có thể bị ảnh hưởng trước?”

“Bởi vì anh ấy ghét bị quấy rầy hơn tớ”. Bối Nhĩ Đóa nói nghiêm túc: “Mặc dù tớ không rõ vì sao ban đầu anh ấy lại nhận lời sếp Úc nhưng tớ hiểu rõ tính anh ấy. Anh ấy không thích những thứ giả dối. Huống hồ bây giờ tầm ảnh hưởng của chuyện này đã không còn ở phạm vi nhỏ nữa, anh ấy có quyền được biết. Vì thế một khi tớ đã biết thì tớ không thể cố tình giấu giếm được”.

“Thế cậu phải tự mình nói với Diệp Trữ Vi à?” Đường Lật sợ hãi: “Nhĩ Đóa, chẳng lẽ cậu không sợ anh ta đánh cậu à?”

“Nói thật là tớ hơi sợ”. Bối Nhĩ Đóa nói: “Cho nên tớ quyết định sẽ nói chuyện này với anh ấy một cách khéo léo và có kỹ xảo”.

***

Trên đường Diệp Trữ Vi lái xe đưa Bối Nhĩ Đóa về, Bối Nhĩ Đóa vẫn suy nghĩ nên nói với anh ta sự thật này một cách khéo léo và có kỹ xảo như thế nào.

Đi đến một cây xăng, Diệp Trữ Vi dừng xe vào xếp hàng đổ xăng.

Trong lúc đổ xăng, Bối Nhĩ Đóa vẫn suy nghĩ sách lược, đến tận lúc Diệp Trữ Vi hạ cửa kính xe xuống hỏi cô: “Cô đang lơ đãng suy nghĩ gì thế?”

Bối Nhĩ Đóa phản ứng lại, ngẩng đầu lên hỏi anh ta: “Trước đây anh có tức giận đánh người bao giờ không?”

“Không”. Diệp Trữ Vi nghi hoặc: “Sao lại hỏi vậy?”

“Thế mức độ tức giận cao nhất của anh là thế nào?”

Diệp Trữ Vi lời ít mà ý nhiều: “Không nói chuyện với bất kỳ ai”.

Bối Nhĩ Đóa thở phào một hơi, thế thì cũng không khác bình thường là mấy, thôi khỏi cần vòng vo, cứ nói thẳng với anh ta luôn vậy.

Cô đang định lên tiếng, đột nhiên một âm thanh vui mừng vang lên bên tai: “Anh chị là Bối Nhĩ Đóa với Diệp Trữ Vi?”

Bối Nhĩ Đóa quay lại nhìn. Một nữ nhân viên đội mũ lưỡi trai, mặc đồng phục màu xanh lá của cửa hàng tạp hoá hất túm tóc đuôi ngựa, cúi xuống nhìn họ bằng đôi mắt sáng rực.

“Đúng là hai người rồi... Em đã xem video trên souyu, anh chị... anh chị đúng là hạnh phúc!”

Bối Nhĩ Đóa không ngờ sức sát thương của trang souyu lại lớn như vậy. Mới được có ba ngày mà cô và Diệp Trữ Vi lái xe ra ngoài một vòng cũng bị người khác nhận ra. Cô hoàn toàn không biết trả lời thế nào.

“Cảm ơn”. Diệp Trữ Vi phá vỡ sự yên lặng khó xử: “Trên video chính là chúng tôi”.

Nữ nhân viên hiển nhiên rất kích động, hết nhìn Diệp Trữ Vi lại nhìn Bối Nhĩ Đóa như nhìn hai tiêu bản động vật hiếm có, điều chỉnh lại tâm tình một lát rồi nói: “Hôm nay là thứ bảy, anh chị ra ngoài hẹn hò à?”

Bối Nhĩ Đóa mấp máy môi lựa chọn từ ngữ.

“Đúng, chúng tôi đi dã ngoại từ sáng sớm, bây giờ chuẩn bị về nhà”. Diệp Trữ Vi nói.

“Hôm nay rất nóng, đi dã ngoại không sợ say nắng à? Em nhớ Bối Nhĩ Đóa hình như rất sợ nóng”.

“Chúng tôi đến trại nghỉ hè ở núi Vân Trà, ở đó cây cao bóng rộng rất mát mẻ, còn có một dòng suối nữa, cô ấy rất thích”.

“Đúng, em cũng nghe nói bên đó có nhiều trò chơi ngoài trời rất vui, nghe có vẻ anh chị chơi rất thoải mái. Hôm nào em cũng phải cùng đi với bạn trai”. Nữ nhân viên cúi xuống, ánh mắt dừng lại trên gương mặt Bối Nhĩ Đóa: “Bối Nhĩ Đóa, nói thật là em tuyệt đối không ngờ mặt chị ở bên ngoài lại nhỏ hơn trên mạng nhiều như vậy”.

Bối Nhĩ Đóa lại nhẹ nhàng chớp mắt.

“Tôi cũng cảm thấy cô ấy không ăn hình”. Diệp Trữ Vi nói: “Không bằng một phần mười trong hiện thực”.

Nữ nhân viên liên tiếp gật đầu, sau đó nhìn Diệp Trữ Vi, không nhịn được đỏ mặt: “Anh lại giống trong video như đúc, rất đẹp trai, rất có khí chất”.

“Chỉ có thể nói rằng ống kính hoàn toàn không tô điểm thêm cho tôi”.

Bối Nhĩ Đóa: “...”

“Em có một yêu cầu hơi quá đáng một chút, em có thể chụp ảnh cùng anh chị không?”

Bối Nhĩ Đóa đã không còn phản ứng gì, chỉ cảm thấy tất cả mọi chuyện trước mắt đều rất hư ảo. Không ngờ trong đời mình lại có lúc có người đi đường chạy tới xin chụp ảnh cùng, quả thực quá mức khó tin.

“Chụp ảnh chung thì không tiện lắm”. Diệp Trữ Vi đối ứng tự nhiên: “Có điều ký tên thì không thành vấn đề”.

Nữ nhân viên lập tức quay đầu chạy về cửa hàng tạp hoá cạnh cây xăng, lúc quay lại trên tay cầm giấy bút.

Bối Nhĩ Đóa cầm giấy bút ký tên mình rồi đưa cho Diệp Trữ Vi, Diệp Trữ Vi cũng ký tên rất phóng khoáng.

Nhận được chữ kí của hai người, nữ nhân viên cực kỳ vui vẻ, trước khi đi còn không nhịn được chúc phúc một câu: “Hi vọng anh chị mãi mãi yêu nhau”.

“Cảm ơn”. Diệp Trữ Vi nói: “Đây cũng là hi vọng của chúng tôi”.

Bối Nhĩ Đóa: “...”

Xe chạy tiếp, rời khỏi cây xăng. Bối Nhĩ Đóa hỏi Diệp Trữ Vi: “Có phải anh biết từ trước không? Ý tôi là video trên souyu ấy”.

“À, tôi đã xem rồi”.

“Cái gì?” Đến lượt Bối Nhĩ Đóa không thể tin được: “Anh đã xem rồi? Thật không?”

“Hôm đó làm đêm, lúc tôi lên mạng ở Viện đã vô tình nhìn thấy nên mở ra xem một lượt”.

“Sau khi xem xong anh có cảm giác gì đặc biệt không?” Vì sao phản ứng của anh ta lại bình thản như thế?

“Tôi nhớ khi đó đã gửi một tin nhắn cho cô”. Anh ta đáp.

Bối Nhĩ Đóa vội lấy điện thoại ra, mở tin đã nhận, quả nhiên có ba tin nhắn chưa đọc, trong đó có một tin do Diệp Trữ Vi gửi đến vào một giờ sáng hôm kia.

Cô mở ra xem, có một dòng chữ, nhìn thoáng qua thì có vẻ như là một đánh giá khách quan. Bối Nhĩ Đóa nghiêm túc đọc.

Anh ta nhắn thế này: “Lúc ống kính đặc tả cô, tôi không nhìn thấy hết cả khuôn mặt”.

Chỉ có điều đọc lại một lần nữa lại có thể cảm nhận được ác ý trần trụi.

Tôi không nhìn thấy hết cả khuôn mặt?

Không nhìn thấy hết cả khuôn mặt?

Không nhìn thấy hết?

...

Ý là kích thước khuôn mặt cô?

Thật là ác độc...