Đũa Lệch Dễ Thương

Chương 1

Câu chuyện bắt đầu như thế này.

Bối Nhĩ Đóa(1), nữ, hai mươi tư tuổi, chiều cao một mét sáu mươi, tướng mạo tám mươi lăm điểm(2), sau khi tốt nghiệp ở lại thành phố N lập nghiệp một năm rưỡi, kết thúc bằng thất bại. Cô về thành phố H bắt đầu cuộc sống mới, còn chưa chính thức tìm được việc làm lại bị chủ nợ Đường Lật(3) lôi đi tham gia một chương trình về tình yêu trên trang video của công ty Đường Lật.

(1) Nhĩ Đóa có nghĩa là cái tai. Nickname của cô có nghĩa là “Tên là tai thì cần quái gì nickname nữa”.

(2) 85/100 điểm.

(3) Lật nghĩa là hạt dẻ. Đường Lật đồng âm với hạt dẻ rang đường.

Trong ngày đến hiện trường ghi hình, Bối Nhĩ Đóa gặp đối tác của mình lần đầu tiên, là “bạn trai” Diệp Trữ Vi.

Diệp Trữ Vi, nam, hai mươi bảy tuổi, chiều cao một mét chín mươi, tướng mạo một trăm lẻ một điểm, tốt nghiệp trường nổi tiếng, hiện làm việc tại Viện nghiên cứu dự phòng bệnh động vật nằm ở thành phố H.

Đến giờ Bối Nhĩ Đóa vẫn nhớ rất rõ, khi đó hiện trường rất ồn ào, đủ loại âm thanh khắp nơi, nhân viên của tổ sản xuất chạy qua chạy lại không ngừng. Cô mặc một bộ quần áo gió đẹp, buộc tóc đuôi ngựa cao cao, trên tay cầm một cốc sữa chua, ánh mắt lướt qua khắp nơi mà không tìm được Đường Lật. Cô đi vòng qua đám đông theo quán tính đến một góc và nhìn thấy một người đàn ông ngồi cúi đầu chơi điện thoại di động trên sofa.

Suy nghĩ đầu tiên của cô là tại sao chân người này dài như vậy?

Cảm giác thứ hai là khí chất của anh ta thật lạnh lùng khó gần.

Quả nhiên khi Bối Nhĩ Đóa chủ động chào anh ta và hỏi anh ta biết ở đây có ai tên là Diệp Trữ Vi hay không, anh ta ngẩng đầu lên với vẻ rất thiếu kiên nhẫn, nhìn cô một cái, nói một câu: “Tôi là Diệp Trữ Vi”.

Sau đó lại cúi đầu chơi điện thoại di động.

Đã tìm được đúng người, Bối Nhĩ Đóa không có thời gian để khó xử, sau khi tự giới thiệu liền ngồi xuống lấy tài liệu Đường Lật đã chuẩn bị cho mình từ trước ra lật xem, thử bắc cầu giao tiếp với Diệp Trữ Vi: “Tối hôm qua tôi đã học xong, nhớ rõ tất cả các thông tin cơ bản về anh như nghề nghiệp, sở thích, sở trường, giải thưởng của anh. Hay là bây giờ chúng ta trao đổi một chút?”

“Cô có thể nhớ được là mọi chuyện sẽ tốt cả”. Thái độ của anh ta rất nhạt nhẽo, hiển nhiên ý anh ta là không cần phải để ý nhiều đến cô.

“Vậy anh đã nhớ thông tin về tôi chưa?” Bối Nhĩ Đóa hỏi tiếp.

“Trên đường đến đây đã xem qua một lượt, cũng nhớ hòm hòm rồi”.

Bối Nhĩ Đóa nửa tin nửa ngờ: “Vậy tôi thử hỏi anh một câu xem. Đồ ăn vặt tôi thích ăn nhất là gì?”

“Sô cô la nhân đậu vị chuối”. Anh ta không ngẩng đầu lên.

Ơ? Đúng là không trả lời sai thật.

Anh ta duỗi chân ra, tiếp tục chăm chú chơi trò chơi trên điện thoại di động, toàn thân lộ rõ tín hiệu “Còn dám phát ra âm thanh nữa, tôi sẽ không ngại động cước sút bay cô khỏi cái thế giới này”.

Bối Nhĩ Đóa chưa bao giờ giao tiếp với người nào như vậy, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải, đành phải ngậm miệng không chọc vào anh ta nữa.

Đợi mãi mới thấy Đường Lật xuất hiện. Đường Lật nhiệt tình đi tới trao đổi tình hình cơ bản với Bối Nhĩ Đóa và Diệp Trữ Vi. Trong lúc nghe Đường Lật nói chuyện, Bối Nhĩ Đóa liếc trộm Diệp Trữ Vi một cái, phát hiện anh ta hoàn toàn không nghe, vẫn cúi đầu chơi điện thoại di động như cũ, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng.

May mà chương trình buổi chiều được ghi hình rất thuận lợi.

Khách của chương trình lần này là ba cặp tình nhân lần lượt đã yêu nhau năm năm, ba năm và nửa năm, trong đó chỉ có cặp Bối Nhĩ Đóa và Diệp Trữ Vi là giả, chỉ tạm thời được mời đến cứu chương trình. Có điều sau một hồi lập lờ đối phó thì mọi chuyện cũng êm đẹp, có lẽ sau khi trải qua khâu xử lí hậu kỳ là sẽ hoàn toàn không nhìn ra sơ hở nữa.

Thời gian ghi hình tổng cộng hai ngày, ngày thứ hai ghi ở bên ngoài, nội dung chủ yếu là ba cặp tình nhân thi đấu với nhau, có các nội dung leo núi, đạp xe hai người và tennis, hết sức tiêu hao thể lực. Sau khi toàn bộ quá trình ghi hình kết thúc, Bối Nhĩ Đóa ướt sũng mồ hôi, ngồi bệt dưới đất uống nước ngọt không hề có hình tượng. Diệp Trữ Vi cầm chai nước lạnh, rất thản nhiên đi vòng qua chỗ Bối Nhĩ Đóa tới một bên nghe điện thoại.

Cô nhìn bóng lưng cao ngạo của anh ta, cảm thấy anh ta không giống người bình thường cho lắm.

Cuối cùng biên tập xong chạy thử, có hai cảnh trở thành điểm sáng của chương trình. Một là khi nam cõng nữ lên núi, chiếc giày thể thao chân phải của Bối Nhĩ Đóa tuột dây rơi xuống. Diệp Trữ Vi nghe thấy liền dừng lại, lùi xuống mấy bậc thang, cúi xuống nhặt chiếc giày thể thao lên trả lại cho cô. Tổng cộng Bối Nhĩ Đóa bị rơi giày ba lần, lần cuối cùng cúi xuống nhặt cho cô, Diệp Trữ Vi chủ động nói chuyện rất hiếm hoi: “Còn để rơi một lần nữa là cô phải đi chân đất xuống núi”.

Còn một cảnh nữa là mọi người trèo lên trên núi hái mơ, nam trèo lên cây hái, nữ ở dưới giơ giỏ đỡ. Diệp Trữ Vi hái mấy quả ném xuống dưới, liên tục “bất cẩn” ném trúng đầu Bối Nhĩ Đóa. Bối Nhĩ Đóa “ai u” một tiếng, Diệp Trữ Vi nghe tiếng quay xuống, chậm rãi tính toán khoảng cách giữa cô và anh ta rồi dặn dò cô: “Lui lại hai bước, giơ giỏ lên cao một chút”.

Trời nóng sắp say nắng đến nơi, Bối Nhĩ Đóa vẫn cố nén sự khó chịu, lui lại hai bước, ngoan ngoãn giơ cao chiếc giỏ lên.

“Cao hơn một chút nữa”.

Cô tiếp tục giơ cao hơn.

“Chưa đủ”.

Cô lại giơ cao tiếp.

“Hai cánh tay duỗi thẳng, giơ lên quá đỉnh đầu”.

Cô làm theo, sau đó bị một quả mơ đập trúng sống mũi, theo đà rơi xuống mũi chân.

“Ơ, cao quá”. Giọng anh ta không hề áy náy, chính khí lẫm liệt đến mức làm người ta phẫn nộ: “Bây giờ hạ thấp xuống một chút”.

***

Sau chương trình, Bối Nhĩ Đóa ở nhà nghỉ ngơi ba ngày. Đường Lật gọi điện thoại tới thăm hỏi, hai người nhắc tới Diệp Trữ Vi. Bối Nhĩ Đóa không nhịn được hỏi: “Anh ta thật là quái dị, các cậu kiếm ở đâu ra thế?”

Đường Lật cười ha ha, nói: “Là sếp Úc của bọn tớ đích thân mời anh ta đến. Cậu không cảm thấy quái dị mới là chuyện lạ. Tốt nghiệp đại học I hạng xuất sắc, thủ khoa khối tự nhiên tỉnh mình năm đó, chuyên ngành động vật học ảo lòi, thần kinh não chắc chắn không thể giống những người khác được. Tiết lộ cho cậu một bí mật nữa, anh ta từ trước đến nay cũng chưa có mối tình nào vắt vai giống như cậu, cho nên cặp tay mơ các cậu thoạt nhìn có vẻ rất hợp nhau”.

Bối Nhĩ Đóa mấp máy môi, im lặng không có ý kiến gì.

“Sao? Cậu có hứng thú với anh ta à?” Đường Lật suy nghĩ rồi nói tiếp: “Nhưng mà anh ta khó cưa lắm đấy!”

Khóe miệng Bối Nhĩ Đóa giật giật, sau khi kết thúc trò chuyện mới thầm nghĩ: “Mình có hứng thú với anh ta? Ha ha ha ha...”

Ngày hôm sau Bối Nhĩ Đóa lại nhận một việc làm thêm là chụp ảnh cưới khung cảnh trường học cho một đôi vợ chồng mới cưới, vì thế cô cùng họ đi tàu hỏa tới thành phố W, trở lại trường đại học nơi họ quen biết và yêu nhau, lấy những cây anh đào làm bối cảnh, chụp một xê ri ảnh theo phong cách trẻ trung duy mỹ.

Đến lúc cô về thì chương trình của Đường Lật đã phát trên mạng rất nhiều ngày, trong thời gian đó Đường Lật đã nhắn tin cho cô báo tin vui, số lượt view cao hơn quá nhiều so với mong đợi. Bởi vì quá bận nên Bối Nhĩ Đóa đã bỏ sót tin này.

Cô ngủ liền mười một tiếng, bù lại toàn bộ thời gian thiếu ngủ do tàu hỏa rung xóc cả hai lượt đi về. Khi tỉnh lại xem giờ thì đã là chín giờ hai mươi ba phút tối, cô cảm thấy đói, đi mở tủ lạnh lấy bừa vài thứ ăn tạm. Cô vừa ăn vừa xem chương trình giải trí, nhân tiện rảnh rỗi đăng nhập weibo(4) của mình. Vừa vào weibo cô đã phát hiện có chuyện không phù hợp. Tại sao số người theo dõi tăng vọt lên mười ngàn? Có bốn trăm hai mươi lăm bình luận mới và cả mấy trăm tin nhắn cá nhân?

(4) Weibo là mạng xã hội lớn nhất Trung Quốc, na ná như Facebook.

Đây là tài khoản của cô sao? Bối Nhĩ Đóa rùng mình, vội vã nhìn lại. Đúng là tài khoản của cô, nickname của cô là “Đã tên là Nhĩ Đóa rồi thì còn có tâm tình gì lấy nickname”.

Cô hết sức thận trọng mở một bình luận ra xem thử.

“Ơ, tại sao lục khắp weibo của bạn mà vẫn không tìm được ảnh của Diệp Trữ Vi? Bạn có cần phải giấu anh ấy kĩ như vậy không?”

Cô toát mồ hôi lạnh, run run mở một bình luận khác.

“Quả thật không có ảnh chụp chung. Dislike”.

Một bình luận nữa.

“Đã xem chương trình, ha ha, hai bạn thật đẹp đôi. Chiều cao chênh lệch ba mươi phân, hôn có mệt lắm không?”

Một bình luận nữa.

“Mau khoe ảnh ân ái cho tớ lóa mắt nào!”

Một bình luận nữa.

“Đoàn tham quan đã đến nơi đây, bày tỏ sự chú ý, ngồi chờ xem ảnh, biểu tượng mặt mèo”.

“Chờ đến lúc bạn trở thành một người cuồng khoe chồng”.

“Vì sao bạn nhất định không chịu đăng ảnh? Mọi người like tôi cho tôi lên top đi nào!”

...

Bối Nhĩ Đóa đọc mười phút, đờ đẫn bấm dấu gạch chéo góc trên bên phải, cầm cốc nước lên uống một ngụm, đột nhiên phun thằng vào màn hình máy tính.

Cô đăng kí tài khoản weibo chưa được bao lâu, bình thường ngoài đăng một vài hình ảnh mình chụp hay viết mấy dòng tản mạn thì đại đa số chỉ đăng một số tri thức bách khoa cuộc sống và mấy truyện cười nhạt thếch, những thông tin về đời sống riêng tư gần như không có. Hơn nữa tư liệu cá nhân của cô cũng không điền đầy đủ, tại sao những người đó lại tìm được weibo của cô?

Suy nghĩ một lát, chỉ có hồi tháng giêng cô đăng hai tấm ảnh tự sướng, một lý do nữa là tên thật và nickname của cô đều là Nhĩ Đóa.

Đúng là phiền phức, cô cảm thấy hơi ngỡ ngàng, vội lấy lại tinh thần gọi điện thoại cho Đường Lật, kẻ đầu sỏ gây ra họa này.

Kết quả là gọi đến cuộc thứ mười ba mới có người nghe máy. Vừa nghe thấy là vì việc này, Đường Lật thoải mái ngáp một cái, cười nói: “Không sao, thời đại toàn dân giải trí, mọi người chỉ coi hai cậu là một chuyện mua vui thôi chứ không có ác ý”.

“Nhưng bây giờ rất nhiều người đều hiểu lầm tớ và Diệp Trữ Vi là một đôi, làm thế nào?”

“Thế này nhé...” Đường Lật suy nghĩ một lát, nói ngập ngừng: “Dù sao bây giờ cậu đang độc thân, Diệp Trữ Vi cũng không có bạn gái, người khác có hiểu lầm cũng không có thiệt hại gì mang tính thực chất đối với hai người. Mạng vốn chính là một bữa tiệc ồn ào, chỉ cần tắt máy tính là thế giới sẽ lập tức yên tĩnh trở lại, cậu không nên lo buồn quá vì chuyện này”.

Bối Nhĩ Đóa nghi hoặc: “Cậu nói vậy có nhẹ nhàng quá không?”

“À... Nói thật là trước đây bọn tớ cũng không ngờ chương trình này lại có người xem, bọn tớ chỉ làm một chương trình mang tính thử nghiệm thôi, tuyệt đối không nghĩ tới tình hình như hiện nay, cho nên...” Âm lượng của Đường Lật nhanh chóng giảm xuống: “Tớ xin lỗi cậu, cậu tạm thời cố chịu đựng vậy, nếu dư luận trên mạng có hỗn loạn cũng đừng để ý tới. Trọng điểm là ngàn vạn lần đừng thú nhận đây chỉ là chuyện giả tạo, đừng giải thích hai cậu kỳ thực không phải một cặp”.

“Sao?” Bối Nhĩ Đóa đã nghe ra Đường Lật có ý khác.

“Nói thật với cậu nhé, tớ đã không ăn không uống ở lì công ty trọn ba ngày rồi. Các lãnh đạo đều ở đây, mọi người không ăn không uống họp hành bàn bạc về tương lai của chương trình này. Mọi người sơ bộ quyết định phải làm mạnh, làm tốt, vượt qua các chương trình game show mang tính thi đấu tương tự”. Đường Lật hết sức đắc ý: “Cậu cần phải giúp tớ việc này, đừng vội phá đám”.

“Ý cậu là bảo tớ tiếp tục đóng giả cùng Diệp Trữ Vi là một cặp?” Bối Nhĩ Đóa vạch trần mục đích của Đường Lật.

Đường Lật không trả lời ngay, vài giây sau giọng điệu chuyển sang cò kè mặc cả: “Nếu cậu bằng lòng phối hợp thì đương nhiên là không thể tốt hơn được. Tớ sẽ giúp cậu xin lãnh đạo duyệt phí lăng xê, bảo đảm sẽ rất hợp lí”.

“Phí lăng xê? Đường Lật, cậu...”

“Đừng quên tớ vẫn là chủ nợ của cậu, cậu nợ tớ ba mươi lăm ngàn tệ chẵn. Hơn nữa khi cuộc đời cậu rơi xuống đáy vực, tớ vẫn không rời không bỏ, cùng cậu vượt qua bao khó khăn, tình nghĩa này là vô giá”. Đường Lật đường đường chính chính mang chiêu bài tình cảm ra: “Bây giờ là giai đoạn quyết định trong sự nghiệp của tớ, nếu cậu bằng lòng giúp tớ, tớ sẽ rất cảm kích. Nếu cậu từ chối thì tớ cũng rất thông cảm, sẽ không có bất cứ oán trách gì vì việc này. Nhĩ Đóa, tớ tôn trọng bất cứ lựa chọn nào của cậu”.

Bối Nhĩ Đóa nghẹn lời.

“Thôi tớ stop đây. Thật sự không chịu được nữa, không ngủ một giấc là tớ sẽ gục mất. Cậu suy nghĩ một chút về đề nghị của tớ nhé”. Cuối cùng Đường Lật lại nói thêm một câu: “Thực ra đối tượng là Diệp Trữ Vi thì cậu cũng không có gì thua thiệt”.

Nói xong lập tức dừng máy.

Bối Nhĩ Đóa ném điện thoại xuống bên cạnh, lại mở weibo, mở những bình luận mới ra xem với tâm tình phức tạp, toàn bộ đều là những từ ngữ khiến cô trào máu.

Có một bình luận đặc biệt đáng chú ý, một bạn có nickname là “Không ai chính trực hơn tôi được” bình luận: “Không liên quan nhưng tôi muốn thỉnh giáo nghiêm túc. Theo quy luật độ dài của chân tỉ lệ thuận với độ dài của thứ gì đó, một người đàn ông cao một mét chín mươi thì thứ gì đó đại khái dài bao nhiêu? Có bạn nào tốt bụng tính toán giúp được không?”

Ngón tay Bối Nhĩ Đóa đặt trên con chuột run lên, không nhịn được nguyền rủa Đường Lật trong lòng...