Du Y

Chương 60: Kết thúc

Không biết đau thương có phải là một loại sức mạnh hay không.

Dù sao thì sau khi ra khỏi máy chiếu, Khấu Đồng lảo đảo nửa bước rồi chui đầu vào lòng Hoàng Cẩn Sâm, vừa ngã liền không động đậy nữa. Chung tướng quân nghe thấy động tĩnh vội vàng lao tới xem xét thì phát hiện… hắn ngủ say rồi.

Diêu Thạc cũng chẳng mạnh mẽ hơn được là bao, từ đầu đến đuôi chỉ dựa vào tường chẳng nói chẳng rằng, Chung tướng quân còn chưa kịp hỏi thăm thì ổng đã nhắm tịt mắt lại mất tiêu.

Cuối cùng chỉ còn mỗi Hoàng Cẩn Sâm, Chung tướng quân cùng với một đám nhân viên kĩ thuật chẳng hiểu mô tê gì trợn mắt nhìn nhau đắm đuối.

Chung tướng quân chần chừ một lúc lâu mới hỏi ra một câu: “Sao chỉ có mỗi cậu là không sao cả thế?”

Hoàng Cẩn Sâm yên lặng ôm Khấu Đồng đặt lên một chiếc giường xếp giản dị, tâm tình không tốt chút nào: “Tôi máu dày, được rồi chứ?”

Thực ra không phải gã máu dày, chẳng qua là thể năng và sức chịu đựng mạnh mẽ hơn người thường quá nhiều mà thôi. Cho dù mấy trăm giờ liên tục không ngủ, chỉ trông vào mấy khối chocolate mà chống đỡ, gã cũng có thể mai phục cả tuần mà không hề hấn gì.

Huấn luyện nghiêm khắc là một mặt, mặt khác, đại khái hẳn là thiên phú đến từ phần Gen đã được cải tạo của gã.

Thế nhưng gã cũng cảm thấy mệt mỏi. Nghe nói bên trong Máy chiếu, năng lực hoạt động của ý thức con người gấp mười lần bên ngoài. Lần này lúc vừa ra đến nơi, Hoàng Cẩn Sâm rốt cuộc cũng hiểu vì sao cuộc sống thường nhật của mấy nhân viên kĩ thuật gầy khẳng gầy khiu như Khấu Đồng trừ làm việc ra chính là ăn và ngủ.

Vô cùng vô cùng mỏi mệt. Tuy rằng gã không mất mặt ngủ gục như hai vị còn lại nhưng cũng cảm thấy chẳng khác là bao, trong đầu gần như trống rỗng, đến bốn phép toán cơ bản cũng chạy đi hết cả rồi.

Gã đẩy Khấu Đồng sang một bên rồi nằm luôn xuống vị trí nho nhỏ bên cạnh hắn, phẩy tay với Chung tướng quân:“Chờ ông đây ngủ dậy rồi nói, ra ngoài cả đi.”

Sau đó giữa sự vây xem của một đống mắt chó đang bị chói mù, gã ôm chặt Khấu Đồng, cọ cọ, nhắm mắt lại.

Thế giới này rốt cuộc là làm sao thế này?

Chỉ có mỗi bạn trẻ Thường Đậu vĩnh viễn phản ứng chậm hơn người khác nửa nhịp là còn có thể đắc ý nói với Ngô Hương Hương râu dê: “Phương án của tui thành công rồi thấy chưa? Mau giao tiền cược, cạo sạch râu dê của ông đi!”

Cùng thời gian đó, trong một bệnh viện điều trị cuối đời ở thành phố C, lão Điền mất tích thần bí nhiều ngày đột nhiên trở lại phòng bệnh một cách khó hiểu. Dưới ánh mắt kinh ngạc sững sờ của toàn thể các y bác sĩ, ông tự mình bò lên giường bệnh, xua tay cự tuyệt bọn họ cắm những ống dẫn lên người mình.

“Sắp nhỏ nhà ta có đến không?” Lão Điền hỏi.

“Có đến có đến, tự nhiên không thấy bác đâu làm họ lo lắng quá chừng, bây giờ đều tập trung ở phòng nghỉ bên ngoài cả đấy ạ. Cháu gọi họ vào cho bác nhé…” Y tá trẻ sửng sốt hai giây rồi lập tức phản ứng mà lao ra ngoài.

Lão Điền không nói gì, chỉ nằm ngửa trên gối đầu nhìn trần nhà trắng tuyết, sau đó dời ánh mắt ra ngoài cửa sổ nơi mọc đầy cây cối xanh um.

Ông lão mỉm cười, ánh mắt bắt đầu ngầu đục, tử khí xám tro kéo dần lên khuôn mặt già nua. Ông bỗng vươn một bàn tay lên không trung, thì thào tự nói: “Đi thôi, không đợi nữa, sớm nên đi rồi. Lúc nhớ chúng nó thì chúng nó không thèm đến, thôi, lần này để tôi lên mặt một hồi, hai ta đi thôi…”

Một trận gió thổi qua, bức rèm khe khẽ phất, con trai lớn của lão Điền là người đầu tiên vọt vào phòng bệnh, chỉ thấy cha già quay lưng lại phía bọn họ nhìn ra cửa sổ, run rẩy vươn ra một bàn tay… Sau đó bàn tay nặng nề rơi, buông xuôi xuống.

Trong lòng anh như có cái gì đột nhiên sụp đổ, nỗi đau khó có thể hình dung tràn lên qua mọi cơ quan trong cơ thể. Anh nhanh chóng bị các em trai em gái chen sang một bên, rồi tiếng khóc thất thanh bộc phát trong căn phòng yên tĩnh.

Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn nuôi mà cha không đợi.

Ai nói người già rồi thì không thể ngạo kiều một lần chứ?

Việc đầu tiên sau khi Khấu Đồng tỉnh lại chính là nhờ Chung tướng quân đi điều tra về Hà Hiểu Trí, Tần Cầm và Mạn Mạn. Đây đã là chuyện của ba ngày sau.

Tần Cầm là dễ tìm nhất. Trước đó không lâu, bệnh viện tâm thần tỉnh B mất tích một bệnh nhân, tất cả nhân viên y tế cuống lên tìm nửa ngày lại phát hiện ra cô đã tự trở về. Cô ta vẫn mặc quần áo bệnh nhân, nghe nói sau khi trở về thì tinh thần kém đi không ít, lúc đầu không chịu ăn uống gì, về sau mới từ từ thỏa hiệp. Cô trở nên ít nói, nhưng tính công kích thì không còn cao như trước.

Có lẽ cả đời người ta cũng không có cách nào chữa khỏi cho cô, nhưng mà ai biết trước được? Đây mới chỉ là sự khởi đầu.

Mạn Mạn ở ngay cùng thành phố với Khấu Đồng bọn họ. Tên đầy đủ là Lục Tiểu Mạn, cùng tên với mỹ nữ nổi tiếng nào đó. Đáng tiếc con bé chẳng hề được yêu chiều. Chung tướng quân mượn vài mối quan hệ tư nhân, cuối cùng hội phụ nữ địa phương vào cuộc giải cứu Mạn Mạn. Người mẹ đơn thân của nó vì ngược đãi trẻ em mà bị bắt. Nghe nói điểm trắc nghiệm IQ của Mạn Mạn vượt xa người bình thường, nó nhanh chóng được một đôi vợ chồng trí thức không thể có con do nguyên nhân thân thể nhận nuôi.

Khấu Đồng tới thăm nó hai lần. Tuy rằng tiến triển còn rất chậm, vẫn còn mắc chút chướng ngại ngôn ngữ, thế nhưng nó đã từ từ học được cách nói chuyện rồi.

Cô bé này giống như một gốc cỏ dại non nớt mà kiên cường, cho dù dinh dưỡng không đủ, hấp hối yếu ớt, thế chỉ cần tưới lên một chút ánh dương và nước mát là đủ cho nó mạnh mẽ vươn lên.

Bố mẹ nuôi đối xử với con bé rất tốt, chỉ số thông minh vượt xa người thường khiến cho thế giới nội tâm của nó phức tạp hơn những đứa trẻ cùng tuổi rất nhiều. Chỉ cần có người dùng một chút chân tâm đối tốt với nó, là đáng giá để cho nó nguyện ý liều mạng dùng cách mà họ nghe hiểu, gọi họ một tiếng ‘Mẹ, cha’.

Song, đời người cũng có những lúc không hề viên mãn. Khi người ta tìm thấy Hà Hiểu Trí thì thằng bé đã nhảy xuống khỏi tầng cao nhất của một bệnh viện tâm thần. Lúc nó vào trong Máy chiếu thì đang len lén bò lên đến tầng thượng rồi, lúc trở về, vừa hay lại được trả về đúng chỗ cũ.

Nghe nói cậu bé không hề do dự. Dấu vết tại hiện trường cho thấy khi hai chân cậu vừa chạm đất thì đã không chút chần chừ nhằm thẳng về phía không trung. Khát vọng đối với tử vong kích thích tiềm lực lớn nhất trong sinh mệnh đứa trẻ, ngay cả ý thức kiệt quệ sau khi vận động kịch liệt cũng không thể ảnh hưởng tới sự bộc phát ấy.

Có đôi khi một khúc ngoặt bất ngờ không thể thay đổi được vận mệnh của một con người, quanh co lòng vòng hồi lâu, trải qua bao nhiêu chuyện ngoài ý muốn, kết quả vẫn như nhau.

Cho dù cậu đã trải qua một giấc mộng đẹp như thế, đã có được hết thảy những quan tâm và cảm giác được coi trọng, cho dù cậu cũng từng liều mạng muốn sống sót…



Thế nhưng vẫn không đủ.

Không có thứ gì nhất định có thể chiến thắng một thứ khác. Cùng là rơi xuống vũng bùn, có người chỉ cần cho một thanh gỗ nổi là có thể tự mình trèo lên, lại có người, cho dù tất cả mọi người dốc hết toàn lực để cứu hắn, hắn vẫn sẽ buông tay rơi vào như cũ.

Dẫu rằng tất cả mọi người đều chờ đợi một Happy Ending, nhưng sự thật chính là như vậy.

Khấu Đồng về căn cứ thì thấy vợ và con trai Diêu Thạc đều tới đón ông ta. Theo như Chung tướng quân nói, tuy rằng ông ta được tẩy sạch hiềm nghi, cơ mà vô số vấn đề nhỏ cộng lại với nhau cũng đủ để ông ta uống một bình. Diêu Thạc bị cách chức kiểm điểm, chẳng qua vì vấn đề chẳng có gì to tát nên qua mấy ngày là gió yên sóng lặng, lại an ổn thôi. Tuy sau này không còn hi vọng thăng quan tiến chức nữa, nhưng tốt xấu gì cũng có thể ở nguyên vị trí làm việc tới lúc về hưu thong thả.

Máy bay trực thăng đưa một nhà ba người rời khỏi căn cứ. Lúc Diêu Thạc lên máy bay còn quay đầu lại liếc nhìn Khấu Đồng như muốn nói cái gì, bất cẩn vấp một cái, con trai nhỏ của ông ta bên cạnh đã mau tay đỡ ông ta một chút.

Thiếu niên vẫn còn nét cao gầy của tuổi mới lớn, trên mặt còn có vài nhóc đậu thanh xuân mới mọc, thế nhưng vóc dáng đã cao vổng hẳn lên, Diêu Thạc quay đầu nhìn nó một cái mà cảm giác thằng con này cứ như ăn phân hóa học mà lớn ấy, từ lần trước gặp đến giờ cao hơn bao nhiêu là cao… sắp cao hơn mình rồi.

Ông đột nhiên có chút ngậm ngùi nói không nên lời, chỉ vỗ vai nó rồi chui vào khoang máy bay.

Nửa tháng còn lại, Hoàng Cẩn Sâm cầm súng lôi cổ đám chim chóc xung quanh căn cứ ra khai đao hết một lượt. Khấu Đồng bắt đầu mang người bắt tay vào sửa sang chương trình trong máy chiếu. Hắn không hoàn toàn cắt bỏ chương trình nhỏ tạo thành lần tai nạn này mà lấy USB lưu lại một bản, chuẩn bị mang về nhà cất vào trong ngăn tường mật mã – nơi chứa vô số bí mật chân chính của mình.

Chiếc USB ấy Hoàng Cẩn Sâm từng có may mắn được liếc qua, bên trên viết: bản sao Thiên quốc.

Đúng vậy, mẹ Khấu còn vui vẻ mạnh khỏe sống trong đó mà, Khấu Đồng hi vọng vết thương trên tay cô mau khỏi một chút, hi vọng là không ảnh hưởng đến hương vị món ăn cô nấu.

Mà cái tên từng được dự đoán là sẽ không ở lại lâu kia…

Chung tướng quân nổi trận lôi đình điên tiết chọc lưng gã mà gầm lên: “Đây là vườn sinh thái! Vườn sinh thái cậu có hiểu không?! Có biết thế nào là văn hóa không? Có biết cái gì gọi là bảo vệ môi trường không?! Hả? Ăn cái gì không ăn cứ nhất định phải ăn chim nướng là thế quái nào? Căn cứ bỏ đói cậu sao? Bỏ đói cậu sao? Bỏ đói cậu sao? Khấu Đồng! Mau lượm thằng cha này, CÚT CHO TÔI!”

Khấu Đồng không cần sai bảo đã nhanh chóng thu thập hành lý xong từ đời nào. Hắn cà rề kéo hai rương hành lý to vật chạy chậm ra ngoài, tóc vẫn rối tung, cười vẫn tươi rói, thuận tay nhét một rương vào tay Hoàng Cẩn Sâm, hắn nói với Chung tướng quân: “Xin lỗi xin lỗi, gia môn bất hạnh, quản giáo không nghiêm, khiến ngài chê cười, tụi tui đi đây, không quấy rầy nữa ~”

“Đừng có về đây nữa!” Chung tướng quân lên cơn thượng hỏa.

Hoàng Cẩn Sâm: “Thèm vào ~ Ai thích nhìn cái lão già nhà ông…”

Khấu Đồng đè đầu gã đình chỉ mấy câu xóc óc, sau đó vội vàng xách Hoàng Nhị Béo chạy biến trước khi Chung tướng quân LẠI lên cơn tam bành…

Động tác này trong một thời gian dài sau đó đã rèn luyện lực cánh tay của bác sĩ Khấu gầy nhỏng, đương nhiên, đó là chuyện về sau.

Sau này thì sao ? Sau này kị sĩ và công chúa cùng nhau trải qua những ngày tháng thảnh thơi vui vẻ vô tư và vô lại không kém… được rồi, chính là rất rất hạnh phúc.

Giữa những trò đùa lúc bình thường lúc sến sẩm lúc tréo ngoe của tạo hóa, bọn họ nghiêm túc sống cuộc đời rất mực hồn nhiên.

Sự thật chứng minh, tất thảy đều là mây bay, ‘‘hồn nhiên’’ mới là vương đạo ~

HOÀN CHÍNH VĂN