Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra

Chương 42



Sau Lý Nhàn đem Văn Nhân Thiều, Hứa Vọng Văn ném vào trong sơn động, xoay người rời đi.

Hắn dùng phù chú để cách ly là do tu sĩ tu vi Kim Đan đỉnh họa ra, chỉ có những người đạt đến tu vi bằng hắn mới có phá vỡ.

Dù Lý Nhàn nghe Văn Nhân Thiều nói có đồng môn ở gần đây, nhưng muốn tìm được hai người bọn họ phải đánh vỡ phù chú, cũng là tốn chút công phu.

Mà hai tên tiểu bối này không thể tích cốc, ở chỗ này bỏ đói mấy ngày, ăn chút đau khổ để biết trêu chọc tiền bối là hậu quả gì.

Hắn nhìn sơn động hừ một tiếng, không dám giống bọn Lâm Tử Sơ ngự kiếm phi hành.

Nhưng vừa đi được vài bước, phương tây có linh áp uy hiếp mạnh mẽ tràn đến đây,
Lý Nhàn kinh hãi, tưởng Khổ Chung Tông sư huynh tìm tới, sợ đến mức ngây người.

Nhưng hắn rất nhanh phát hiện linh áp này phát ra từ một tu sĩ Nguyên Anh, không có khả năng là đệ tử Khổ Chung Tông.

Khổ Chung Tông hộ tông có chín phiên đội, từ trước đến nay thích lấy phiên đội làm cấp bậc, cùng ra ngoài nhiệm vụ nhưng lại độc lai độc vãng.

Lý Nhàn thở phào nhẹ nhõm, vừa ngẩng đầu liền thấy một tu sĩ râu dài bạc trắng, đạp kiếm mà đến.

Khi Lý Nhàn nhìn thấy người này, sắc mặt hơi cứng đờ, nhưng thực mau khôi phục nguyên trạng, tiến lên vài bước nghênh đón, nói:
"Như Uy lão tổ, ngọn gió nào đem ngài......"
Lời còn chưa dứt, tu sĩ được xưng là Như Uy lão tổ có râu dài bạc trắng, bỗng nhiên nhấc chân dùng sức đạp bụng Lý Nhàn đá ra thật xa.

Lý Nhàn a một tiếng, bị đập thật mạnh vào vách núi rồi từ từ rớt xuống.

Tôn Như Uy nói: "Mới vừa rồi ta thấy nơi này có khác thường, hình như là cái linh áp rất mạnh mẽ mới vội vàng chạy tới, vì sao lại nhìn thấy tiểu tử ngươi?"
Tôn Như Uy này, là tán tu đoạt phỉ ở Kình Thiên Chi Trụ.

Hắn tính tình thô bạo, hỉ nộ vô thường, tàn nhẫn độc ác.

Không chỉ cướp bóc tu sĩ tuổi trẻ mới tới, thậm chí còn cướp luôn của Tiềm Phỉ có tu sĩ thấp hơn.

Thật là đối xử bình đẳng.

Lại nói tiếp, nếu không phải Tôn Như Uy ở thời khắc mấu chốt cướp tài nguyên của Lý Nhàn thì hắn đã đại được tu vi Nguyên Anh rồi.

Cho nên, Lý Nhàn khi nhìn thấy Tôn Như Uy này, thật là dám giận không dám nói, thập phần chán ghét.

Tôn Như Uy như chớp, đi đến trước mặt Lý Nhàn, một chân đạp lên ngực hắn, hỏi: "Nói, vừa rồi có ai ở chỗ này không?"
Một này chân, đem Lý Nhàn dẫm đến bực mình nôn khan.

Hắn vội kêu: "Lão tổ tha mạng, ta nói, ta đều nói."
Tôn Như Uy hơi híp mắt lại, rồi mới thu hồi đưa chân.

Trong lòng Lý Nhàn vừa chửi rủa các kiểu, vừa bò ra phía sau, chậm rãi đem sự tình Lâm Tử Sơ kể ra.

Tôn Như Uy nghiêm túc lắng nghe, thường hỏi thêm hai câu, sau đó lắc đầu, nói: "Không đúng, không phải Hàn Long Ngọa Tuyết, là một cảm giác khác......!Tu sĩ này......"
Lời còn chưa dứt, Tôn Như Uy đã giữ chặt cổ áo Lý Nhàn, đem hắn lôi tới, nói: "Lâm Tử Sơ kia đi nơi nào? Ngươi theo ta."
"Lão tổ, bọn họ đi hướng đông đến "chín khúc Bát Quan".

Tiểu nhân còn có việc, không......"
"Chớ nói lời vô nghĩa!"
"Dạ, dạ," Lý Nhàn rụt cổ, nhỏ giọng nói: "Lão tổ có thể buông tay ra không? Ta có thể tự đi theo ngươi mà."
Tôn Như Uy làm như không nghe, tiếp tục lôi kéo cổ áo Lý Nhàn cổ.

Giống như mới nãy Lý Nhàn lôi kéo Văn Nhân Thiều, Hứa Vọng Văn.

Lý Nhàn trong lòng thầm than, nghiệp này tới thật nhanh!

Bên này.

Ba người Lâm Tử Sơ nhờ có Văn Nhân Thiều trợ giúp, sau khi rời đi, vội vàng băng bó vết thương rồi ngự kiếm đi đến hướng đông, không dám dừng lại.

Bọn họ cũng tính là may mắn, gặp được Tiềm Phỉ tu sĩ chính là nguyên đệ tử Khổ Chung Tông, ngôn hành cử chỉ ít nhiều có chừng mực.

Nếu thật đụng trúng tán tu như Tôn Như Uy vậy phần lớn là bỏ mạng, tuyệt không có dễ dàng rời đi như vậy.

Bởi vậy ba người càng ra sức lên đường sớm ngày tới chín khúc Bát Quan, miễn lại đụng vào Tiềm Phỉ tu sĩ.

Cơn đau đầu của Thiên Tình cũng đột ngột đến rồi đột ngột đi, mới vừa rồi đau đến phát cuồng, lúc này lại giống như không có chuyện gì.

Hắn ôm eo Lâm Tử Sơ, đứng trên Hàn Thử Kiếm, nghiêng đầu nhìn Trương Nhân Trí.

Liền thấy hắn dùng tay che bả vai lại, người hơi rủ xuống, hiển nhiên bị thương rất nặng, khiến cho việc ngự kiếm thập phần miễn cưỡng.

Thiên Tình tiến đến bên tai Lâm Tử Sơ, hỏi: "Đại ca, đến chín khúc Bát Quan còn xa lắm không?"
Lâm Tử Sơ lắc đầu, trầm giọng nói: "Từ khi bắt đầu ngự kiếm, sớm đã hướng đi về phía đông hơn trăm dặm, lại không biết vì sao chưa nhìn thấy chín khúc Bát Quan ."
Trương Nhân Trí suy yếu nói: "Chẳng lẽ là bỏ lỡ......"
"Không biết." Lâm Tử Sơ mi đoan nhíu chặt, nhìn phía chân trời.

Lúc này chiều đã ngã về tây, chỉ hơn nửa canh giờ nữa, trời liền tối.

Ban đêm ở Kình Thiên Chi Trụ, Tiềm Phỉ tu sĩ đều sẽ không xuất đầu lộ diện, nếu tu vi chưa đạt đến Nguyên Anh thì không thể chạy trốn khỏi Vạn muỗi vương.

Mà đoạn thứ hai của tiên sơn là địa bàn của đầm lầy muỗi vương.

Ba người bọn họ nếu còn ngự kiếm trong đêm, thì chẳng khác nào đưa thức ăn vào miệng lũ muỗi.

Chỉ là so với đầm lầy muỗi vương, hiện tại Lâm Tử Sơ càng lo lắng gặp phải Tiềm Phỉ tu sĩ.

Hắn vốn định thừa dịp bóng đêm tiếp tục lên đường.

Nhưng khi phóng mắt nhìn quanh, không có chút vết tích của "chín khúc Bát Quan".

Hơn nữa Trương Nhân Trí bị trọng thương, phi hành thực sự khó khăn, thương thế ở tay phải chính mình cũng chưa xử lý tốt.

Lâm Tử Sơ thở dài, nói: "Chúng ta dừng lại ở đây, ngày mai lại tiếp tục đi đến chín khúc Bát Quan."
Nói xong điều khiểu kiếm hạ xuống phía dưới, đáp xuống một bãi bùn hơi bằng phẳng.

Ngay khi đầu kiếm sắp đáp xuống, Lâm Tử Sơ đột nhiên quay đầu, sắc bén nhìn về phía sau.

Thiên Tình ngẩn ra, vừa muốn dò hỏi, nhưng rất nhanh đã minh bạch, Lâm Tử Sơ vì sao phải đề phòng như thế.

Toàn nhân hắn cũng cảm nhận được hơi thở sau mãnh liệt đánh úp sau lưng.

Không chỉ có được Lý Nhàn, còn có một hơi thở khác cường đại hơn, đang ngự kiếm bay đến bên này.

Lâm Tử Sơ ánh mắt ngưng tụ, đối Trương Nhân Trí nói: "Đi!"
Nói xong, không quan tâm hai vị tu sĩ vì sao mà đến, tốc hành chạy về phía trước.

Tôn Như Uy cười lớn một tiếng: "Tiểu tử, chạy đi đâu?"
Bàn tay phải xòe ra, phóng ra một bó kim thừng (sợ dây màu vàng).

Sau đó dùng sức vung lên chỉ thẳng Lâm Tử Sơ.

Dây kia tưởng chừng ngắn nhưng lại dài vô cùng.

Tôn Như Uy cùng Lâm Tử Sơ rõ ràng còn cách một khoảnh rất xa, nhưng sợi dây này phóng tới, lập tức quân lên chuôi kiếm Hàn Thử Kiếm.


Thiên Tình chỉ cảm thấy thân kiếm bị lật ngược, cả người thiếu chút nữa bị văng ra khỏi kiếm.

Thật là nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, ba người hôm nay không chỉ đụng phải Ngàn muỗi vương, còn liên tục gặp được hai Tiềm Phỉ tu sĩ.

Lâm Tử Sơ niết quyết thúc giục kiếm, nhưng không cách nào tiếp tục đi về phái trước nữa.

Y hừ lạnh một tiếng, dừng lại, nói:
"Không biết tại sao các hạ còn phải đến nhớ tiền bối."
Tôn Như Uy dùng tay phải nắm lấy, muốn đem Lâm Tử Sơ kéo đến bên cạnh hắn, nói: "Tiểu tử vô lễ, đến Kình Thiên Chi Trụ không mang theo lễ gặp mặt, cũng thôi đi, nhưng kêu ngươi tổ tông khái cái đầu, cũng không thể thoái thác."
Thân Hàn Thử Kiếm đong đưa, kiệt lực đấu tranh.

Nhưng mà Tôn Như Uy là tu sĩ Nguyên Anh, không cần tốn nhiều sức liền đem Lâm Tử Sơ cùng Thiên Tình kéo qua.

Trương Nhân Trí: "Thiếu trang chủ!"
Vội vàng ngự kiếm đuổi tói Tôn Như Uy.

Lâm Tử Sơ cùng Thiên Tình bị bắt lên, Hàn Thử Kiếm khanh một tiếng, bị Tôn Như Uy dùng kim thừng cướp đi, chặt đứt liên hệ với chủ nhân, rũ xuống rơi trên mặt đất.

Thiên Tình nói: "Lão nhân ngươi......"
Lời nói chưa nói hết, Lâm Tử Sơ duỗi tay che miệng Thiên Tình lại.

Trong nháy mắt, một cổ linh áp cực kỳ cường đại, như núi đè lên đỉnh đầu hai người.

Quá nặng!
Thiên Tình nhất thời đổ mồ hôi đầy trán.

Rõ ràng không có gì trên người, nhưng nội tạng dường như bị vật nặng xé nát, cột sống không chịu nổi sức nặng vô hình mà uốn cong.

Lúc trước Lâm Tử Sơ từng lấy linh áp của Luyện Khí kỳ ứng lên người Thiên Tình, khi đó Thiên Tình còn có thể đứng thẳng.

Mà Tôn Như Uy linh áp, lại kiến Thiên Tình cùng Lâm Tử Sơ, không thể không quỳ xuống!
Hai người rơi thật mạnh lên mặt đất, đầu gối chạm đất và phải dùng khuỷu tay chống đỡ.

Tôn Như Uy từ không trung hạ xuống, bước vài bước đến trước mặt hai người.

Hắn cười ha ha hai tiếng, duỗi tay túm chặt đầu tóccủa Lâm Tử Sơ, cưỡng bách hắn ngẩng đầu.

"Ta hỏi ngươi, lúc trước các ngươi gặp phải Ngàn muỗi vương, đã đme nó đuổi đi như thế nào?"
Lâm Tử Sơ bị linh lực cường đại ép tới ngón út cũn không thể động đậy.

Thanh âm y mỏng manh, gằn từng chữ một nói: "Là ta......!Có Hàn Long Ngọa Tuyết Thể."
"Nói bậy!" Tôn Như Uy một chân đem Lâm Tử Sơ đá thật mạnh văng ra xa, rít gào nói: "Rõ ràng là các ngươi có Vạn Nhận nhện! Nếu lại dám gạt ta, ta sẽ giết các ngươi!"
Thiên Tình vội vàng quay đầu nhìn Lâm Tử Sơ có gì đáng ngại không, rồi sau đó ngẩng đầu gắt gao nhìn chằm chằm Tôn Như Uy, ánh mắt tràn đầy sát ý.

Trương Nhân Trí hô to: "Đừng làm tổn thương Thiếu chủ!"
Tôn Như Uy tùy tay vung lên, đem Trương Nhân Trí hất ra xa.

Lại hướng Lâm Tử Sơ, nói: "Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, lúc trước đuổi được Ngàn muỗi vương, đến tột cùng đã xảy ra cái gì, có cái gì khác thường?"
Lâm Tử Sơ khóe miệng đẫm huyết, ho ra một cục máu đông, nhẹ mà lắc đầu.

"Nga?" Tôn Như Uy cười hỏi: "Ngươi không nói?"
Vừa nói vừa chỉ vào Thiên Tình: "Nghe nói ngươi rất quý trọng đệ đệ này, ta giết hắn, xem ngươi có nói hay không."
Lâm Tử Sơ thân thể chấn động, ho khan nói: "Tại hạ......!Thật sự không biết."
Tôn Như Uy đã sớm rõ Lâm Tử Sơ không biết.


Bởi vì ngay cả Lý Nhàn cũng không cảm nhận được gì cả.

Không ai biết, vừa rồi ở trong rừng cây, có một hơi thở khiến Tôn Như Uy run sợ mà muốn thờ kính, đến tột cùng là từ đâu mà đến.

Tôn Như Uy không hiểu rõ sự tình nên giận chó đánh mèo với Lâm Tử Sơ, hắn ném xuống Thiên Tình, đi đến bên cạnh Lâm Tử Sơ dùng chân đá liên tục.

Sức mạnh của tu sĩ Nguyên Anh không phải là nhỏ, Lâm Tử Sơ một bộ bạch y in liền mấy dấu chân, rất nhanh miệng mũi đều đổ máu, lại không rên một tiếng.

Tôn Như Uy mắng: "Ngươi còn quật cường!"
Chân phải nhấc lên, đạp thật mạng lên cánh tay phải bị thương của Lâm Tử Sơ.

Lâm Tử Sơ kêu lên một tiếng, miệng vết thương nứt toạc.

Thiên Tình khóe mắt như muốn nứt ra, cắn răng tiến lên, thở dốc đến đáng sợ, dường như đang khóc.

Kình Thiên Chi Trụ, Trấn Uế phong, Nhương Tà Các.

Đầu trường kiếm cũ nát trong nội các nội bắt đầu dịch chuyển, không ngừng điều chỉnh phương hướng.

Khắp thân kiếm đều có vết rạn, nơi vết rạn lại có vết máu.

Máu tanh sớm đã khô khốc, nhưng vì hành động này của kiếm mà bị văng xuống đất
Trường kiếm kêu ong, ong, có vẻ rất nôn nóng.

Tôn Như Uy ngẩn ra, dường như cảm giác được gì đó, nghi hoặc nhìn về phía xa.

Hắn phát tiết đủ rồi, dừng một chút, bỗng nhiên đem Lâm Tử Sơ nhắc tới, trên dưới đánh giá một phen, nói: "Tiểu hài tử, tư chất không tồi, không bằng đi theo tổ tông, ta thu ngươi làm đồ đệ, thế nào?"
Lý Nhàn thấy Lâm Tử Sơ thảm trạng như thế, thật sự không đành lòng, lại ngại uy nghiêm của tu sĩ Nguyên Anh, không dám hồ ngôn loạn ngữ.

Nội tạng Lâm Tử Sơ bị thương tổn, cả người đau nhức.

Y hít vào một hơi, dùng dư quang nhìn về hướng Thiên Tình.

Thiên Tình đầy mặt nước mắt, nằm trên mặt đất, không thể động đậy.

"......"
Lâm Tử Sơ há mồm, giọng nói yếu ớt, gần như không nghe được.

Y lại hít vào một hơi, yết hầu phát lam quang cực thịnh, hình đồ lộ ra như thụ như long.

"......!Thả hắn đi......"
"......!Thả hắn đi."
Tôn Như Uy quay đầu nhìn Thiên Tình, thấy rõ hắn đã yếu thế, vậy mà trong ánh mắt lại không một tia hoảng sợ ngược lại là hận ý ngập trời làm Tôn Như Uy sợ hãi.

Tâm bỗng cảm thấy thú vị.

Tôn Như Uy buông Lâm Tử Sơ ra, đi đến trước mặt Thiên Tình, nói: "Ca ca ngươi bảo ta thả ngươi đi.

Ngươi nhanh chóng lạy tổ tông, ta liền để cho ngươi đi."
Ngón tay phải của Thiên Tình khẽ run lên, lại bị linh áp của tu sĩ Nguyên Anh làm cho vô sức phản kháng.

Cả người đều đầy mồ hôi, nếu là người bình thường khi ép bởi linh áp cường đại như vậy, nếu không nghỉ ngơi một lát, chỉ sợ sẽ bị tê liệt.

Tôn Như Uy nắm lấy tóc Thiên Tình, đem hắn nhắc lên, rồi sau đập đầu hắn xuống đất.

Lực đạo tuy không giết chết hắn, nhưng có khả năng sau này sẽ trở thành kẻ ngốc.

Là vì thấy ánh mắt đó của Thiên Tình như thế ánh mắt, không muốn lưu lại hậu hoạn.

Lâm Tử Sơ ngạc nhiên, lập tức tiến lên dùng tay bảo vệ phần đầu Thiên Tình, bỗng nhiên phát hiện thân thể Thiên Tình ngừng lại.

Dường như có lá chắn trong suốt ngăn cách giữa trán Thiên Tình với mặt đất.

Tôn Như Uy di một tiếng, đem Thiên Tình nhắc lên, lại muốn ép xuống.

Lâm Tử Sơ ho ra một búng máu, ánh mắt sắc bén, đột nhiên hướng về phía trước, ngón tay cứng rắn như muốn lấy mạng của Tôn Như Uy.

Nhưng một chiêu đơn giản này trong mắt tu sĩ Nguyên Anh tu sĩ xem ra, bất quá chỉ là vũ đao trẻ con.


Kình Thiên Chi Trụ, Nhương Tà Các.

Trong nội các, khắp thân có vết rạn đang nôn nóng chuyển động, bỗng nhiên, trường kiếm ngừng ở phương hướng nào đó.

Mũi kiếm nhọn như cuốc lạnh thấu xương.

Trong nháy mắt, chuôi kiếm được Phượng Chiêu Minh phong ấn bảo hộ tuyệt đối chợt biến mất.

Kết giới xung quanh kích động, lộ ra gợn nước tạo thành sóng.

Ngoài cửa, hai tiên đồng Thanh Phong, Minh Nguyệt, hình như có cảm ứng, mạnh mẽ ngước đầu nhìn đến cái gì đó, cổ họng nghẹn lại hồi lâu mới cùng kêu to:
"Tiên kiếm......!Tiên kiếm Bạch Lam!"
Giết hắn.

Thiên Tình hô hấp càng lúc càng khó khăn, ý thức đều trở nên mơ hồ.

Nhưng là có hai ý giống như vầng sáng vẫn luôn xuất hiện ở trước mắt.

Giết hắn.

Và, cả đời này, đều không thể rời khỏi đại ca.

Tôn Như Uy một tay ấn đầu Thiên Tình, một tay nắm lấy cổ Lâm Tử Sơ, nói: "Các ngươi đều quá nguy hiểm, ta thay đổi chủ ý rồi, các ngươi đều nên chết đi!"
Lâm Tử Sơ chỉ cảm thấy cổ muốn gãy dưới tay tu sĩ Nguyên Anh, cái gì mà Thiếu trang chủ nổi tiếng thiên hạ, bất quá cũng chỉ là hài đồng tay trói gà không chặt.

Chẳng lẽ phải thực sự chết ở nơi này?
Lâm Tử Sơ nhắm mắt nuối tiếc.

Có một việc......!
Tiếc nuối chính là, có một câu, y còn chưa kịp nói ra.

Lý Nhàn thấy Lâm Tử Sơ muốn bỏ mạng dưới tay Tôn Như Uy, không đành lòng, khuyên nhủ: "Lão tổ,......!Bằng không vẫn là thỉnh ngài......!Thủ hạ lưu tình đi?"
"Câm miệng!"
Tôn Như Uy giận dữ, dùng sức vào tay, quay đầu nhìn Lý Nhàn.

Đang muốn mắng người, bỗng nhiên phát hiện cái tay đnag nắm tóc kia bị người bắt lấy.

Tôn Như Uy sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại thì ngay sau đó, một luồng nhiệt như thiêu đốt gần như làm tan chảy cổ tay của hắn.

Rất nóng!
Đau nhức công tâm, Tôn Như Uy lạnh giọng kêu thảm thiết, đôi tay thả lỏng muốn lui về phía sau.

Thứ gì, có thể làm tu sĩ Nguyên Anh cảm thấy như thế?
Lâm Tử Sơ cả người đau nhức, không thể đứng thẳng, chỉ có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết Tôn Như Uy, lại không biết đã phát sinh cái gì, biểu tình rất ngạc nhiên.

Tay trái Thiên Tình nắm chặt cánh tay Tôn Như Uy, kịch liệt thở dốc.

Giết hắn.

Bất luận phải trả giá như thế nào, nhất định phải giết hắn!
Tiếng gầm giận dữ vang tận mây xanh, bỗng nhiên trong tay phải Thiên Tình có ánh sáng hiện ra, một thanh trường kiếm cũ nát xuất hiện.

Thì ra chỉ là một ảo ảnh.

Nhưng thực mau, thanh kiếm này liền trở nên thật tỏa ra uy áp mạnh mẽ.

Biểu tình Thiên Tình cực kỳ hung ác, tiếng hô làm cuồng phong hỗn loạn, thổi bay tất cả lá rụng xung quanh
Một tiếng rồng ngâm như trời long đất lỡ, đất nứt với tĩnh, sóng lớn bài không, hãn thiên dựng lên!
Trong miệng Tôn Như Uy phát ra thanh âm kinh hãi muốn chjay trốn nhưng cnash tay đã bị cố trụ chặt chẽ.

Đột nhiên trong bụng chợt lạnh.

Một thanh trường kiếm đanh xuyên qua.

Gió lạnh ngừng lại, chỉ nghe được từng giọt máu nóng nhỏ xuống..