Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra

Chương 17



Lâm Tử Sơ từ Mục Ẩn các đi ra, hướng về phía phòng dành cho khách quý ở Đông Giới, phân phó hạ nhân chuẩn bị đại yến đêm nay, cung tiễn Khổ Chung Tông cùng vài vị đại sứ.

Vừa mới kết thúc đại điển khai mạch, đủ loại phân xếp cần giải quyết chờ từ Lâm Tử Sơ xử lý.

Làm y chân bước như bay, một đám nô bộc đi theo phía sau trong lòng không ngừng kêu khổ, lại không một người dám can đảm than vãn.

Lâm Tử Sơ hoàn toàn không có nghe được tiếng thở dốc của tôi tớ phía sau.

Suy nghĩ của hắn hoàn toàn chìm đắm vào trận truyền âm lúc nãy của Lục Bình Chi.

Người nọ nói thế này:
【 Thiếu trang chủ, ta sự tình khẩn cấp, vội vàng cáo từ ắt có điều có đắc tội.

Ta không biết mình có nên nói những lời tiếp theo hay không.

Trên thực tế, dù chúng ta phát hiện mạch giả không thể khai mạch có chỗ khác thường, cũng không thể đưa bất kỳ phán đoán nào, chỉ có thể đưa hắn đến Kình Thiên Chi Trụ thượng, nhờ Bạch Tàng Tiên Tôn xem xét.


【 lúc này ta có đi gặp Thiên Tình cũng vô dụng, bởi vì chúng ta không biết làm như thế nào mới có thể phân biệt Tiểu tiên chủ cùng những hài tử bình thường khác.

Nghĩ cũng biết, Tiểu tiên chủ đặc điểm không rõ ràng lại càng không thể để quá nhiều người biết đến, vạn nhất gặp kẻ có giả tâm, tiểu công gia liền gặp nguy hiểm.


【 Trên dưới Chính Dương Tiên Tông, cũng chỉ có Bạch Tàng Tiên Tôn cùng Phượng Chiêu Minh tiên quân biết được tiểu công gia đến tột cùng có chỗ nào đặc biệt.


【 nếu ngươi cảm thấy Thiên Tình lần này khai mạch quả thực kỳ quặc, hãt dẫn hắn tới Chính Dương Tiên Tông bái phỏng Bạch Tàng Tiên Tôn.

Đến lúc đó ta sẽ tự nhiên quét dọn phòng ốc hoan nghênh Thiếu trang chủ đại giá.


Lâm Tử Sơ thở dài không tiếng động.

Nhìn ngọn núi mây mù lượn lờ, có gió lạnh thổi tới.

Y hít vào một hơi, nhiệt huyết dũng mãnh lúc nào xông vào đỉnh đầu mới dần dần biến mất.


Bái phỏng Chính Dương Tiên Tông, đi đến Kình Thiên Chi Trụ, lúc trước cũng là mục tiêu của y, nhưng mà đường xá gian nguy, Lâm Tử Sơ lại có chút do dự, không biết có nên mang Thiên Tình cùng nhau tiến đến hay không.

Nghĩ nhiều cũng vô dụng.

Ánh mắt Lâm Tử Sơ ngưng lại một điểm, sải dài bước chân, mang theo một hàng nô bộc, hướng Khổ Chung Tông sứ giả đi đến.

Lâm gia trang, Đông Giới, Ủy Lăng các.

Thiên Tình dựa vào một cây xà ngang, hai tay gối sau đầu.

Hắn nhìn lên nóc nhà vẽ màu sặc sỡ, suy nghĩ dần dần bay xa.

Nhịn không được nhớ tới sự tình phát sinh sau khi khai mạch.

Trên bờ những thiếu nam thiếu nữ, sôi nổi nghị luận về hắn.

Nhìn Thiên Tình bằng ánh mắt, hoặc vui sướng khi thấy người gặp họa, hoặc đồng bệnh tương liên, hoặc khịt mũi coi thường.

Những ánh mắt đó, đến giờ phút này vẫn còn đọng lại, làm cho hắn cảm thấy giống như bị kim chích sau lưng.

Thiên Tình nhịn không được híp mắt, hung hăng cuộn bàn tay thành nắm đấm, cười hắc một tiếng.

Cùng Thiên Tình treo trên xà ngang còn có con nhện hắc mao, nghe được hô hấp trầm trọng của chủ nhân, nó chi chi kêu lên, bò đến vai hắn.

Thiên Tình dùng tay phải bắt lấy A Mao vào lòng bàn tay, lại dùng tay trái sờ sờ lông tơ ở đầu con nhện, dừng một chút, không biết là nói cho A Mao, hay tựa nhủ với mình:
"Hạ đẳng tư chất thì làm sao?"
"Có người có thể từ trung đẳng tư chất, nhảy lên thượng đẳng tư chất.

Thì không khả năng từ hạ đẳng tư chất nhảy lên thượng đẳng tư chất à?"
A Mao vặn vẹo cơ thể, từ lòng bàn tay Thiên Tình chui ra, không tiếng động mà từ từ bò lên cánh tay chủ nhân.

Thiên Tình nâng tay phải, tùy ý để nó bò, ánh mắt cực kỳ hung ác nham hiểm, gằn từng chữ một nói:
"......!Hừ, muốn ta ngày sau kẹp đuôi làm rùa rụt cổ, sao có thể!"
Suốt một thời gian dài tinh thần Thiên Tình đều ở tình trạng căng thẳng, kích động, cảm xúc phẫn nộ cứ thế dâng lên làm thể lực tiêu hao.


Chửi đã rồi lại ngậm miệng lại, rất nhanh mí mắt dán vào nhau, dần dần khép lại.

Cứ như vậy mà nằm trên xà ngang ngủ say.

Một giấc này ngủ thẳng đến giờ Tý, Thiên Tình mới mở mắt ra.

Bởi vì cửa sổ đóng chặt, ánh trăng không thể chiếu vào, khi hắn mở mắt ra chỉ nhìn thấy khắp nơi đều màu đen, cái gì cũng không nhìn thấy.

Thiên Tình vội vàng từ xà ngang ngồi xuống, nhìn xem xung quanh, nói: "Ta như thế nào lại ngủ rồi?"
Trong lòng nhớ tới tiểu nô mặc bạch y kia, lắc đầu, lại cảm thấy quái, sao hắn có thể nghĩ rằng bản thân không còn cơ hội quay về nữa?
Thì ra từ lần trước Thiên Tình cùng bạch y nhân đánh nhau bị thua, đến bây giờ vẫn ngày ngày đêm đêm cân nhắc làm thế nào có thể thắng một trận.

Hắn tính cách vốn tranh cường háo thắng, thua một hồi, như thế nào có thể phục?
Hôm nay rốt cuộc cũng nhàn nhạ, Thiên Tình lập tức liền muốn tìm y khai chiến, thuận tiện hỏi đối phương đến tột cùng tên gọi là gì.

Chỉ là Thiên Tình chờ đến lúc này, vẫn chưa thấy bóng dáng người nọ đâu, định tính toán rời đi trước, ngày nào đó lại đến.

Thiên Tình lặng yên không một tiếng động từ xà ngang thượng bò xuống, đang muốn mở cửa đi ra ngoài thì, bỗng nhiên có một cái chân mọc đầy lông vuốt ve má hắn.

Đây là A Mao đang nhắc nhở hắn, bên ngoài có người tới.

Thiên Tình ngẩn ra, ngừng thở, nghiêng tai yên lặng nghe, quả nhiên từ xa có âm thanh của ai đó truyền đến.

Thanh âm hỗn độn, ước chừng có hơn mười người.

Nhưng tạp âm nhanh chóng dừng lại, cuối cùng chỉ còn một người đi vào Ủy Lăng các.

Thiên Tình không biết người tới có phải là bạch y nhân hay không, nghĩ nghĩ, lại vô thanh vô tức mà bò lại xà ngang, nép vào mặt sau cây cột, đem hô hấp đèn nén đến cực nhẹ.

Bước chân điềm tĩnh vang lên đến trước cửa thì dừng lại trong chốc lát, kẽo kẹt một tiếng, có một bạch y nam tử, đẩy cửa rảo bước tiến lên.

Trong phòng tối om, Thiên Tình từ trên nhìn xuống, cẩn thận xem xét, chỉ cảm nam tử này tướng mạo không rõ, trong lúc nhất thời phân không được đây có phải người hắn muốn tìm hay không
Thiên Tình từ trong túi lấy ra một viên kẹo hoa quả, hô một tiếng, ném đến chỗ nam nhân kia.


Lâm Tử Sơ sớm đã phát hiện trên xà nhà có người, nghe được có dị vật bay tới, theo bản năng dịch sang trái vượt một bước né tránh.

Âm thanh khe khẽ từ vách tường phóng ra, Lâm Tử Sơ quay đầu lại nhìn, một viên kẹo vị táo dừng lại trên sàn nhà, lộ ra nhân đường bên trong.

Hắn không khỏi há mồm, liền khụ nói: "Ngươi......!Như thế nào tới?"
"Chậc chậc," Thiên Tình nghe y ho thanh, nhất thời nhận ra, lập tức thay đổi cái tư thế, từ trên cao nhìn xuống nói, "Ta hảo tâm cho ngươi kẹo táo, ngươi không cảm kích, còn đem nó ném xuống đất, con người ngươi cũng quá kém rồi."
Lâm Tử Sơ ngửa đầu xem hắn, khụ nói: "Ngươi mới là nói rõ trước."
Vừa nói, vừa đi đến trước viên kẹo, cúi người đem này nhặt lên.

Đem nó nắm trong tay, ngực hơi ấm lên.

Y biết Thiên Tình hôm nay khai mạch bị làm nhục, liền hoàn toàn không nghĩ đến hắn sẽ đến nơi này.

Thiên Tình thả người từ xà ngang nhảy xuống, tay phải mở túi, nói: "Dơ rồi đừng ăn, nếu ngươi muốn ăn, ở đây ta còn rất nhiều."
Quả thực hắn móc ra một đống mứt hoa quả đưa tới.

Lâm Tử Sơ thấy hắn đem túi đồ ăn vặt đều đưa hết cho mình, cũng không lập tức duỗi tay tiếp nhận, lặp lại hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"
"Ta tới nói cho ngươi một tin tốt," Thiên Tình đem mứt hoa quả ném vào trong miệng, vừa nhai vừa nói, "Hôm nay cử hành đại điển khai mạch, ngươi có biết không?"
"......"
"Ta khai mạch thành công, trở thành lãnh sự Đông Giới, ngày sau nô bộc ở Lâm gia trang đều nghe hiệu lệnh của ta, ngươi cũng thuộc về ta quản thúc."
Lâm Tử Sơ lẳng lặng nói: "Phải không."
"Đúng vậy." Thiên Tình, nhét một quả chà là vào tay hắn, thấy hắn lòng bàn tay cực kỳ trắng, trong lòng thóang động, nói: "Nơi này tối quá, điểm chút ánh nến đi, ta còn không biết ngươi lớn lên có bộ dạng gì."
Lâm Tử Sơ hỏi: "Ngươi không thấy rõ lắm sao?"
"Ân."
"Nơi này không có nến."
"Đúng rồi, ngươi ho khan dữ dội như vậy, buổi tối điểm nến sẽ chịu không nổi."
Lâm Tử Sơ không có phản bác, dừng một chút, hỏi: "Ngày sau ta thuộc về ngươi quản thúc, chính là tin tức tốt?"
"Tất nhiên," Thiên Tình nói, "Ngươi nói cho ta tên của ngươi, ta sẽ đối với ngươi tốt hơn người khác một chút."
Lâm Tử Sơ nhìn hắn, một lát sau, nói: Không cần."
Thiên Tình ngẩn ngơ, không dám tin hỏi: "Không cần là có ý gì? Sao ngươi không nói?"
"Hiện tại không nói."
"Ngươi......!Ngươi......!Vì sao?"
Lâm Tử Sơ không nói một lời.

.

Ngôn Tình Hài
Thiên Tình cả giận, thấy Lâm Tử Sơ trong tay cầm mứt quả của mình, nghĩ thầm: Ngươi đã cầm đồ của ta, đến một cái tên cũng không chịu nói.

Trái lại chính mình đều đem đại sự khai mạch nói hết cho hắn, có thể thấy người này thực sự không đem mình để vào mắt, trong lòng khó chịu.

Lâm Tử Sơ tu vi tinh thâm, đêm tối nhìn vẫn vẫn thấy rõ như bình thường, thấy Thiên Tình có chút bực, mở miệng giải thích: "......!Ngày sau ngươi tự nhiên sẽ biết."

Thiên Tình hơi mỉm cười, nói: "Lời này tuy nói là vậy.

Nhưng ta thành tâm thành ý, ba lần hỏi tên họ ngươi, ngươi lại ba lần không đáp, xấu hổ e thẹn, ngượng ngùng xoắn xít, con mẹ nó, ngươi......!Ngươi chẳng lẽ là tiểu cô nương, không cho người khác biết khuê danh sao?"
Lâm Tử Sơ nói: "Ta nếu nói ra, sợ ngươi nhận không nổi."
"Như thế nào là nhận không nổi?" Thiên Tình cười nói, "Hay là ngươi đem khuê danh nói cho ta nghe, sợ ta cùng tướng công ngươi liều mạng?"
Lâm Tử Sơ hừ lạnh một tiếng, mắt lộ vẻ giận, sắc mặt khó coi.

Thiên Tình thấy hắn quật cường, tính trẻ con chợt khởi, muốn chọc ghẹo.

Hắn duỗi tay phải về phía trước, kéo lấy tay trái đang cầm mứt hoa quả của Lâm Tử Sơ, nhanh nhứ sét đánh, hạ xuống một nụ hôn trên cổ tay trắng nõn của y.

Nhưg chỉ rơi xuống cực nhẹ, tựa như Thanh Phong phất quá qua gò má.

Thiên Tình chỉ là thấy y một bộ cao cao không đáo, trong lòng tức giận, mới cùng đối phương đùa giỡn một chút.

Nhưng không biết y chưa bao giờ tiếp xúc với người khác như thế, hành động này của Thiên Tình nhất thời thọc tổ ong vò vẽ.

Lâm Tử Sơ hơi ngẩn ngơ, tay trái co rút lại, đột nhiên nhảy về phía sau.

Tuy rằng quý trọn tài năng của Thiên Tình, nhưng thực sự không dung cho người khác mạo phahm như vậy.

Trong mắt Lâm Tử Sơ phun ra mấy trận hỏa, cả giận: "Ngươi làm càn!"
"Như thế nào?" Thiên Tình ngang nhiên nói, "Hôn cũng hôn rồi, mau đem tên nói ra, xem ngươi có thể đem ta hành như thế nào!"
Vừa dứt lời, liền nghe được chát một tiếng giòn tan, quanh quẩn trong gian phòng trống.

Mứt táo rơi đầy đất.

Thiên Tình quay đầu đi, trợn to mắt, trong nhất thời không kịp phản ứng kịp.

Nguyên lai bạch y nhân kia thẹn quá giận, đến mức tát hắn một cái.

Phải biết, sau khi Thiên Tình được Lâm gia trang, cũng chỉ có hắn động thủ với người khác, chứ chưa có một người nào dám động thủ với hắn.

Càng không ai dám đánh hắn mặt như vậy.

Lúc này đột nhiên bị bạt tai, lửa giận của Thiên Tình cũng nổi lên, đủ loại cảm xúc không cam lòng, sỉ nhục, ủy khuất bộc phát ra tới.

Hắn hét lớn một tiếng, hướng Lâm Tử Sơ đánh tới.

Hai người lần thứ ba gặp mặt, chưa được mấy câu, lại lao vào đánh nhau..