Hoằng Dạ nâng cằm y lên, cúi đầu, tiến đến trước mắt Hạ Vân Phong: “Tuy rằng ngươi là ông chủ của ta, nhưng ta cũng không thể không nói, ngươi thật sự khiến ta cảm thấy bất ngờ.”
Ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng vén sợi tóc của Hạ Vân Phong, động tác lớn mật này lại làm cho Hạ Vân Phong cảm giác được cái kẻ đang ở trước mắt y lúc này đây, cùng những người khác bất đồng, Hoằng Dạ tuy rằng không sợ y, nhưng tôn trọng y.
“Ngươi cũng cho ta cảm thấy ngoài ý muốn.” Hạ Vân Phong thản nhiên nói một câu, nhẹ nhàng bay bổng……
Chẳng qua.
Hoằng Dạ thực sự khiến y cảm thấy ngoài ý muốn, sau khi Hạ Vân Phong đề cập đến loại yêu cầu “Hoang đường” nọ, Hoằng Dạ đã vậy còn phối hợp y thế này, tuy rằng vai trò của hai người đã thay đổi, nhưng Hoằng Dạ vẫn như trước không hề kiêng dè, tuy rằng thoạt nhìn Hoằng Dạ rất ôn nhu, nhưng Hạ Vân Phong lại cảm thấy từ sâu bên trong con người này lộ ra vài phần cường thế. Trong ôn nhu mang theo cường thế, chính xác là giống như hiện tại, hắn đang giữ chặt bắp chân hơi tái nhợt của Hạ Vân Phong, không hoảng không vội mà thẳng lưng, làm cho dục vọng của hắn xâm nhập vào trong cơ thể mềm mại, nóng rực của nam nhân……
Hoằng Dạ cúi đầu.
Tay hắn đẩy hai chân của Hạ Vân Phong mở rộng ra, khiến góc nhìn càng thêm rõ ràng, bộ dáng của Hạ Vân Phong như sắp ngủ, yếu ớt tùy ý hắn bài bố.
Trong cơ thể của nam nhân này nóng quá. Chỗ đó so với nữ nhân, còn chặt hơn.
Điều này làm cho Hoằng Dạ sinh ra một loại mâu thuẫn mãnh liệt, nam nhân Hạ Vân Phong này nhìn qua chỉ là một người đàn ông trung niên bình thường, nếu không phải vì thân phận và địa vị cao ngất của y, thì tin chắc rằng chẳng mấy ai sẽ muốn chủ động tiếp cận y, nói sao đi nữa nam nhân lớn tuổi cũng sẽ có chút tàn tạ, hơn nữa Hạ Vân Phong còn lộ ra vẻ tái nhợt như người bệnh, cho dù lúc còn trẻ có khá đến đâu, một khi đã bước vào giai đoạn trung niên cũng vô pháp trốn tránh sự ăn mòn của thời gian.
Hạ Vân Phong rất lười biếng, cho dù vào thời khắc như lúc này đây, y cũng bình tĩnh thong dong như trước, y mềm nhũn – yếu – ớt nằm đấy nhận lấy dục vọng của Hoằng Dạ, bộ dáng của y lúc này thực sự là thoải mái đến sắp ngủ, hơn nữa động tác của Hoằng Dạ tương đương ôn nhu, điều này làm cho Hạ Vân Phong coi như vừa lòng.
Hoằng Dạ rất hiểu chuyện.
Là nhân tài xuất sắc trong lớp người trẻ tuổi mà Hạ Vân Phong từng gặp qua.
Cho nên, vào lúc Hoằng Dạ nói muốn làm TOP, Hạ Vân Phong cũng không phản ứng nhiều lắm, dù sao y cũng chỉ muốn thử xem mình có bị chứng bất lực hay không, chỉ cần đừng làm cho y cảm thấy không khoẻ, kỳ thật chuyện ai trên ai dưới đều không sao cả……
Hạ Vân Phong làm người từ trước đến nay đều hiểu thế nào là biến thông, đồng thời y cũng là một người ăn mềm không ăn cứng, người trẻ tuổi hiểu chuyện, ôn nhu, lại biết tính toán giống Hoằng Dạ như vậy, thật sự rất khó tìm.
Biến thông: dựa theo tình hình khác nhau mà thay đổi, không theo một nguyên tắc nào cả.
Hạ Vân Phong cũng đem ưu tú của Hoằng Dạ xem ở trong mắt, ít nhất người này sẽ không thô lỗ đùa bỡn y như Hình Liệt, y bán híp hai mắt, khẽ cau mày, cảm nhận tốc độ di chuyển của Hoằng Dạ trong cơ thể y……
Di chuyển từng chút từng chút một.
Chậm rãi.
Ôn hòa.
Ái muội ma sát……
Hạ Vân Phong nắm lấy drap trải giường, cảm giác được thân thể tại đây động dẫn từ từ nóng lên nóng lên, mà dục vọng của y cũng dần dần ngẩng đầu, cảm giác nóng bỏng cực độ làm cho y cảm thấy miệng khô lưỡi khô, y nhàn nhã liếm liếm môi……
Động tác của Hoằng Dạ rõ ràng dừng lại, Hạ Vân Phong thong thả mở mắt ra, phát hiện Hoằng Dạ đã muốn tiến đến trước mắt mình, Hạ Vân Phong đang muốn mở miệng nói chuyện, lại bị Hoằng Dạ giành trước một bước.
“Khát nước?”
“Nóng……”
“Đó là dục hỏa đốt người.” Hoằng Dạ khóe miệng giơ lên ý cười, hắn vươn đầu lưỡi, liếm lên môi Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong mơ mơ màng màng bị Hoằng Dạ bế đứng lên.
Hoằng Dạ nhìn thấy bộ dáng buồn ngủ của Hạ Vân Phong, hắn hôn môi Hạ Vân Phong một cái, làm cho y tỉnh táo: “Hiện tại mới ba giờ chiều, ngươi ngủ lúc này không thấy là hơi sớm sao.”