Du Nhiên Mạt Thế

Chương 79: PN2 Tuổi trẻ nhiệt huyết (Lâm Phàm cùng Đại Hắc)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặt trời thiêu đốt hết thảy sinh vật trên mặt đất, có lẽ con người khác biệt với thịt nướng cũng chỉ bởi biết di động. Chung quanh là đám người vây xem ầm ĩ, Lâm Phàm lại chỉ có thể nghe được tiếng thở dốc của mình, hai tay bóp chặt phanh xe rồi lại thả ra, mắt thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm tấm ván gỗ phía trước, lốp xe cao su tạo thành những chướng ngại vật, trong đầu nhịn không được hồi tưởng lại cuộc tranh cãi trước cuộc thi kia…

Cha Lâm Phàm cau mày nhìn giấy xin tham gia dự thi trong tay, đối Lâm Phàm đang hết sức khẩn trương trách mắng, “Ngươi có biết hiện tại điều quan trọng nhất với mình là gì không? Là thi lên đại học! Ngươi xem đi, thời gian lại trùng với ngày thi đây này!”

Lâm Phàm liên tiếp gật đầu, “Ta muốn đua xe đạp, ta nghĩ sau làm vận động viên đua xe địa hình!”

“Nghề này phí phạm tuổi trẻ!” Cha Lâm đem tờ đơn trực tiếp xé rách, phẫn nộ chỉ vào cửa phòng, “Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, đi ôn bài cho ta!”

Lâm Phàm lau nước mắt thở phì phì về phòng, đóng sầm cửa lại, từ túi lấy ra kết quả dự thi trận đấu bán kết, thành tích trên trang giấy bởi mồ hôi rớt xuống mà bị nhòe đi.

Trận chung kết! Hắn nhất định phải tham gia!

Cách cuộc thi lên đại học còn có ba ngày, đồng dạng ngày tổ chức trận chung kết cũng chỉ còn lại ba ngày, mà thành phố tổ chức cách nơi này ít nhất nửa đất nước. Lâm Phàm cắn chặt răng, tìm kiếm số tiền tích góp được nhờ biểu diễn xe, đếm đếm có 1000 tệ, miễn cưỡng đủ tiền xe đi về, trong lúc thi đấu nơi ở do nhà tổ chức bao, ăn tiết kiệm chút hẳn đủ rồi.

Áng chừng giờ cha mẹ đi làm, Lâm Phàm lấy ra xe đạp địa hình bao lại, cầm 2 áo t-shirt đơn giản cùng trang phục thể thao, chân trực tiếp xỏ đôi giày leo núi, để lại tờ giấy lên bàn, Lâm Phàm không dám tưởng tượng chờ hắn trở về sẽ nhận được quở trách như thế nào, nhưng chỉ cần hắn đạt được quán quân, lấy được tài trợ của tập đoàn Lôi Thạch, hết thảy sẽ không còn quan trọng! Bởi quán quân còn có thể nhận được tư cách đi du học!

Dưới thân là bằng hữu tốt nhất của Lâm Phàm, xe đạp BMX*, không có gác baga, dùng để đua xe vượt chướng ngại vật, vì thích môn thể thao này, Lâm Phàm mấy năm nay luyện tập đến cả người đầy vết thương, lần nghiêm trọng nhất là tay lái đập vào đản đản (ha ha, hai quả trứng nào đó), dẫn đến xuất huyết lớn, lúc đưa đến phòng cấp cứu, bên còn lại bị sưng như quả bóng cao su. Còn có ngã đến chấn động não nhẹ a, bắp chân bị va mà lộ ra xương đùi trắng hếu vân vân, đều bình thường như cơm bữa.

Tiếng còi vang lên, Lâm Phàm mạnh mẽ giẫm bàn đạp, xinh đẹp đi xuống ván dốc cao tầm 1m2. Sau đó lốp xe bẻ ngoặt tạo thành cung tròn, phóng tới chỗ mấy thùng xăng lớn, các loại giá gỗ sắp xếp thành nhiều chướng ngại… Tinh thần Lâm Phàm lúc này tập trung cao độ, lái vững không nóng vội, từng chút một vượt qua các chướng ngại.

Đám người vây xem một bên có tiểu nam hài xinh đẹp tầm 8 tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng cùng đôi con ngươi đen láy giờ đây lộ ra hưng phấn cùng cuồng nhiệt, tay nhỏ bé không tự chủ được nắm chặt, ánh mắt đuổi theo đại nam hài vẻ mặt chuyên chú giữa sân kia.

Sân thi đấu thông thường do lâm thời dựng nên, lần này mặc dù tụ tập các cao thủ đua xe địa hình thi trận chung kết, nhưng sân bãi thi đấu lại dựng tại quảng trường thành phố, người đi đường vây xem rất nhiều. Lúc này một chiếc xe ô tô tư nhân đi ngang qua quảng trường, một nam hài hỗn huyết thân hình cao lớn kêu lái xe ngừng lại, “Dừng xe.” Lái xe đỗ tại ven đường, nam hài hỗn huyết lập tức mở cửa xe hướng sân thi đấu chạy đến.

Cuộc thi sắp đến giai đoạn kết thúc, chướng ngại cuối cùng là một cái giá cao 2m, trên gờ chỉ có độ rộng 2 ngón tay chập lại, giá gỗ phụ trợ cao 1m bên cạnh có thể cung cấp trợ giúp, nhưng khoảng cách giữa giá chính với giá phụ trợ này có những nửa mét, chướng ngại độ khó cao như vậy hầu như khiến toàn bộ tuyển thủ ngả mũ cúi chào.

“Cố lên!” Tiểu nam hài xinh đẹp 8 tuổi kia nhịn không được rống to, “Cố lên!”

Lâm Phàm nghe được thanh âm mà nhìn sang, mỉm cười hướng đối phương gật đầu tỏ vẻ biết ơn, sau đó lần nữa chăm chú nhìn vào nơi thi đấu, thanh âm thời gian trôi “tích tắc” bị phóng đại vô hạn, thời gian của hắn còn không nhiều lắm, nhất định phải vượt qua chướng ngại cuối cùng trong 15 giây!

Nam hài hỗn huyết lúc này cũng chen vào nơi vây gần sân thi đấu, cách cái chướng ngại cuối cùng kia chỉ có hai bước, khoảnh khắc ánh sáng bị che khuất, nam hài hỗn huyết đột nhiên ngẩng đầu, tầm mắt trực tiếp nhìn đến một đôi mắt kiên nghị mà chấp nhất, hoàn toàn đắm chìm…

Lâm Phàm vốn là lợi dụng ván gỗ phụ trợ tạo thành thế chếch lên, nhưng giá chính quá nhỏ hẹp nên khó giữ được cân bằng, ngay lúc điều chỉnh góc độ, lốp xe thiết chút nữa trật ra, Lâm Phàm lại đột nhiên dồn lực leo lên mấy bậc thang cao nhất kia, bánh xe trước kẹt trên bậc thang, hai tay đẩy tay lái vài lần cũng không làm xe nhích lên được, mà khí lực toàn thân sắp dùng hết, Lâm Phàm mệt mà há mồm thở dốc.

Thanh âm đếm ngược bắt đầu vang lên, nếu không thể hoàn thành thi đấu, hết thảy đều uổng phí! Lâm Phàm hít sâu một hơi, mở lực toàn thân nhấc lên tay lái, mang theo bánh sau xe đạp địa hình thành công nhảy lên bậc thang cao nhất! Cùng lúc đó tiếng còi chấm dứt trận đấu vang lên!

Lâm Phàm nhất thời như mất hết sức lực ngã xuống thang, chung quanh là tiếng kinh hô của quần chúng, nhưng Lâm Phàm đã không còn biện pháp khống chế chính mình, vì tiết kiệm tiền mua vé xe để tới được nơi thi đấu này, bởi khí hậu phương Bắc khác biệt, các loại bệnh tiêu chảy sốt cao liên tục tìm tới cửa, hôm nay hắn còn có thể chống thân ra trận, tuyệt đối là dựa vào ý chí kiên cường.

Nhưng đau đớn trong tưởng tượng không có cảm thấy, Lâm Phàm được một đôi tay rắn chắc ôm chặt lấy, xe đạp rơi theo sau đối phương dùng thân chắn, hoàn toàn không thương tổn chút gì đến Lâm Phàm. Lâm Phàm giật mình nhìn ánh mắt đối phương có màu khác thường, đen láy ánh bạc, ngũ quan thập phần góc cạnh, dáng người không giống dân châu Á, cực kỳ cao lớn.

“Ngạch, cảm, cảm ơn.” Lâm Phàm xấu hổ muốn giãy khỏi, miệng nói tạ ơn. Đối phương như không nghe được Lâm Phàm nói gì vẫn ôm chặt lấy hắn, vì ngừa hắn giãy giụa còn tăng thêm khí lực.

Thẳng đến nhân viên tổ chức công tác chạy tới, xem xét thương thế Lâm Phàm, mới làm đối phương buông tay ra. Sau khi bác sĩ phục vụ trận đấu cẩn thận kiểm tra xong xác định không có bị thương, Lâm Phàm yên lặng thu thập xe đạp địa hình của mình, trục bàn đạp đều bị hủy, tìm nửa ngày cũng không thấy mấy bánh răng** lăn đi đâu, thở dài, xem ra xe đã báo hỏng.

Đến lúc Lâm Phàm ngẩng đầu nhớ tới nam hài hỗn huyết trợ giúp mình kia, đã không thấy bóng người.

8 năm nhanh chóng trôi qua, Lâm Phàm trốn ở trong phòng hoảng sợ nhìn bên ngoài cửa sổ, trong không khí tràn ngập mùi thối rữa tanh tưởi, giống như cả trái đất này đều bị hun thối như vậy. Xa xa thong thả di động là sinh vật ghê tởm không rõ, dưới lầu truyền đến tiếng kêu thảm thiết cùng gào rú trầm thấp, một khối thân thể người đần độn giương nanh múa vuốt đánh về phía nhân loại nhỏ bé…

“A!” Bỗng nhiên mở mắt trừng trần nhà, Lâm Phàm tỉnh dậy, mồ hôi lạnh xẹt qua cổ lăn vào trong áo ngủ, thở hổn hển. Đột nhiên một đôi bàn tay ấm áp to lớn xoa lưng hắn, giúp hắn thuận khí.

“Không sao chứ?” Lôi Khê lo lắng nhìn Lâm Phàm, Nghiêm Hàn một bên cũng ngồi dậy bật đèn đầu giường.

Lâm Phàm lắc đầu, “Mơ ác mộng.” Không nghĩ tới lại có thể mơ đến đời trước, khi hắn vẫn là người bình thường, người không biết sẽ xảy ra mạt thế, cũng chưa trải qua mạt thế cực khổ, là một thiếu niên phản nghịch chân chính truy đuổi giấc mộng bản thân, trước đây vì mới trọng sinh đến thân thể này, bởi lo lắng nguy cơ mạt thế, không tâm tư mà nhắc tới những chấp nhất đam mê từng phải trả giá không ít mồ hôi xương máu kia nữa.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Phàm chạy ra ngoài sưu tập một đống tài liệu cùng công cụ, dựa theo trí nhớ của mình lắp ráp chiếc xe đạp, Đại Hắc một bên tò mò nhìn, “Đây là xe đạp BMX đúng không?”

Lâm Phàm nghe vậy nhướn mày, “Ngươi biết à?” Chủng xe địa hình này còn rất hiếm thấy, nên đại đa số người không nói chuẩn tên gọi của chúng được.

Đại Hắc gật gật đầu, “Ngươi chờ chút.” Đứng dậy ly khai, sau đó cầm đến một khối nhôm hợp kim màu bạc, vậy mà lại là bánh răng xe đạp!

“Sao ngươi lại có thứ này!” Lâm Phàm nhịn không được nhớ đến cảnh tượng trong mộng đêm qua, hắn tuổi trẻ đầy tùy hứng, đầy nhiệt huyết.

Đại Hắc cười hắc hắc đem bánh răng cầm lấy đánh bóng, “Mối tình đầu của ta.”

“Hả! Ngươi còn có mối tình đầu? Nói nghe một chút.” Lâm Phàm nghe đến đây hứng thú tràn đầy, truy vấn.

Đại Hắc dừng một lát, như là lâm vào hồi ức, “Khi đó ta đại khái 16 tuổi đi, còn chưa bị lây nhiễm siêu vi rút SR, có đoạn thời gian ở một cái thành phố ven biển, lúc đi qua trung tâm quảng trường thành phố, vừa lúc có trận đấu đua xe đạp địa hình vượt chướng ngại vật, ta đối nam hài thi đấu nhất kiến chung tình, xe hắn thi xong bị hỏng mất, mà ta bởi có việc gấp liền trộm nhặt được linh kiện xe hắn rơi ra này về làm kỷ niệm, không nghĩ tới về sau không còn gặp được hắn nữa.”

Lâm Phàm giật mình nhìn Đại Hắc, trí nhớ chôn dấu hai đời lần lượt hiện rõ, thân ảnh Đại Hắc trước mắt cùng nam hài hỗn huyết từng trợ giúp mình kia chồng chéo lên nhau…

Thời khắc câu chuyện cổ tích xảy ra

Ma pháp sư xe đạp rất kiêu ngạo

Bánh xe sau định trụ tình yêu

Dốc toàn lực vượt toàn bộ chướng ngại

Nụ hôn của tử thần thức tỉnh chàng hoàng tử

Chàng ma pháp chậm rãi tiến về phía bậc thang

Để chinh phục đỉnh cao hoàn toàn mới

Đột nhiên dồn sức bật nhảy lên

Đẩy thân về phía tử thần cầm táo đỏ

Chạm khắc đầu rồng trên thân xe hóa thành thần Cupid

Bay lượn trên bầu trời nhắm bắn tên

Trên bậc thang bóng người vẫn nỗ lực

Bánh răng ước định tỏa sắc màu rực rỡ

Quyết tâm dốc sức vươn tới được đỉnh cao

Sau đó liền ngã xuống đài vĩnh hằng

Chàng hoàng tử hoàn toàn bị mê hoặc…

~~~~~~~~

Suy nghĩ của tác giả : Rất nhiều người tỏ vẻ không hiểu phiên ngoại lần này, ta đã viết lại rồi, đưa những chi tiết bị che giấu quá sâu tận lực viết ra rõ ràng, không biết giờ mọi người đọc lại còn chỗ nào không hiểu hay không~~~~

~~~~~~~~

Lời edit ~ Ngoài lề chút : Nếu Lâm Phàm của đời trước với Lâm Phàm hiện tại cùng số tuổi với nhau thì, lúc Lâm Phàm đời này 25 tuổi gặp được Nghiêm Hàn 17 tuổi, nên Nghiêm Hàn kém Lâm Phàm 8 tuổi.

Trong truyện xuất hiện đứa bé trai xinh đẹp tầm 8 tuổi, theo mình đó là tác giả tả Nghiêm Hàn, suy ra lúc này Lâm Phàm 16 tuổi, đúng thời điểm đi thi, còn Đại Hắc mình nghĩ một là bằng tuổi, hai là kém 1, 2 tuổi gì đó. Còn vì sao không phải hơn tuổi thì, mình không biết, mình thấy hơn không đúng lắm, đấy là mình thấy thế, chắc tại bị ảnh hưởng bởi Đại Hắc bán manh =)))))))) Xong edit đến đoạn Đại Hắc nói cho Lâm Phàm, haha, mình đoán như thần :>

~~~~~~~~

* : Xe đạp BMX, mọi người có thể tìm nhé, loại xe này chuyên để chơi vượt chướng ngại vật, nó không hẳn là xe đạp địa hình đâu, mà đắt lắm >~<





** : Theo mình nghĩ thì nó chính là bộ phận Chain Rings này, chỗ đặt dây xích á