Trong phòng hảo hạng của khách điếm, tiểu nhị chuẩn bị một cái bồn tắm lớn, bên trong đổ đầy nước nóng, Công Tôn và Triệu Phổ đứng một bên, Công Tôn ngứa đến toàn thân khó chịu, nhưng cũng không dám gãi, loại thuốc này càng gãi càng ngứa, Tiểu Tứ Tử chạy tới thổi “Phù phù” cho Công Tôn đỡ ngứa.
Đám ảnh vệ thấy được, cũng tranh nhau thổi cho Triệu Phổ, Triệu Phổ vội vã xua tay, “Các ngươi muốn chết, thổi khỉ!”
Sau cùng, Giả Ảnh tìm cây quạt hương bồ, quạt gió cho hai người, giữa mùa đông, hơi gió lạnh làm Công Tôn rụt cổ mà run, Triệu Phổ đuổi người, “Biến đi, biến đi được chưa?!”
“Xong rồi.” Tiểu Tứ Tử trèo lên một băng ghế nhỏ, rắc thuốc bột vào trong, dùng một cây gỗ to khuấy đều, nói, “Phụ thân xong rồi.”
Triệu Phổ đứng lên định kéo Công Tôn qua, Công Tôn rút tay về, “Ngươi trước đi.”
“Không được đâu phụ thân, thuốc này chỉ có một lần công hiệu nha.” Tiểu Tứ Tử đứng trên băng ghế nói.
Công Tôn tựa hồ rất không cam lòng, hung hăng liếc Triệu Phổ.
“Ngươi trừng ta cũng vô dụng, ai bảo ngươi dùng thuốc? Muốn trách thì trách chính ngươi đó.” Triệu Phổ vò đầu bứt tai, Công Tôn cắn răng, thầm nhủ nhất định phải nghĩ cách tiêu diệt ngươi!
Tiểu Tứ Tử đi tới nói với Công Tôn, “Phụ thân và Cửu Cửu tắm mau đi, bằng không sẽ khó chịu lắm.”
“Ách…” Tử Ảnh thấy Triệu Phổ nháy mắt với mình, liền chạy tới, ôm lấy Tiểu Tứ Tử nói, “Tiểu Tứ Tử ơi, chúng ta nên ra ngoài chờ, để phụ thân cưng yên tâm tắm.”
“Dạ.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, bị Tử Ảnh bế ra ngoài, mấy tên còn lại cũng thức thời rút lui, đóng cửa, lúc này, trong phòng chỉ còn lại bồn tắm đang bốc hơi nóng, cùng hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ là Triệu Phổ và Công Tôn.
“Ngươi có tắm không đây?” Triệu Phổ vừa cởi áo khoác, vừa nói, “Ngươi không tắm thì ta tắm, đều là nam nhân già mồm làm cái gì.”
Công Tôn trừng hắn, đi tới bên bồn tắm, mở hòm thuốc, từ bên trong lôi ra một cái dùi.
Triệu Phổ vừa thấy, cả kinh nói, “Uy, ngươi muốn làm gì?”
Công Tôn cởi áo khoác, cảnh cáo Triệu Phổ, “Ngươi tốt nhất hãy biết điều một chút, nếu không ta phế ngươi!”
Triệu Phổ bĩu môi, tỉnh bơ cởi hết áo, đang định cởi quần, chợt nghe Công Tôn nói, “Ngươi thích ‘khoe’ lắm hả? Để lại một mảnh vải trên người sẽ chết sao?”
Triệu Phổ nhíu mày, “Tắm mà còn mặc quần?”
Công Tôn cầm cái dùi chỉ vào quần Triệu Phổ, “Ngươi thử cởi ra xem.”
“Được được, sợ ngươi rồi.” Triệu Phổ mặc quần đi tới, thấy Công Tôn cúi đầu cởi đai lưng, Triệu Phổ lại nổi lên ý xấu, thả người nhảy cái tõm vào bồn tắm. Bọt nước văng lên, ướt dẫm Công Tôn từ trên xuống dưới.
“Ngươi.” Công Tôn trợn mắt trừng hắn, Triệu Phổ ngông nghênh dựa vào vách bồn, khóe miệng mang cười, thở phào một hơi, nói, “Giải dược đúng là linh nghiệm… không ngứa nữa.”
“Nói thừa.” Công Tôn cởi bỏ áo khoác, lộ ra thân thể trơn trụi, đạp lên ghế bước vào bồn tắm.
Triệu Phổ thấy trước mắt nước gợn lăn tăn, Công Tôn bước vào, nước nóng tràn lên trước ngực, lộ ra bả vai gầy cùng cái cổ thon ở bên ngoài, Triệu Phổ vừa định liếc mắt nhìn xuống, nhưng Công Tôn đã cầm cái dùi đặt trên mặt nước, chỉ vào hắn, “Ngươi nhìn xuống chút nữa coi.”
Triệu Phổ thở dài, bĩu môi, ngước mắt nhìn Công Tôn chằm chằm, đối mặt với y.
“Ngươi nhìn cái gì?” Công Tôn bị Triệu Phổ làm cho ù ù cạc cạc, có chút mất tự nhiên.
“Ngươi không cho ta nhìn xuống, ta đành phải nhìn lên.” Triệu Phổ trả lời, “Như vậy không phải tốt rồi sao? Ta nhìn chằm chằm ngươi, ngươi có thể biết tròng mắt ta lia tới chỗ nào, đúng không.”
Công Tôn nhìn hắn một chút, cảm thấy tên này đúng là lưu manh, không thể nào đánh đồng hắn với đại anh hùng trong tuyền thuyết kia, bất đắc dĩ lắc đầu, thầm nhủ —— Đúng là nghe danh không bằng gặp mặt mà!
Triệu Phổ ngâm mình trong nước một hồi, cảm thấy trên người đã hết ngứa, liền hỏi, “Nè thư ngốc, còn phải ngâm bao lâu nữa?”
“Một nén nhang.” Công Tôn nói.
“Lâu như vậy à.” Triệu Phổ nhướng nhướng mi, cười hỏi, “Không bằng hai ta tâm sự trong khi chờ đợi đi? Hay là, oánh tù tì đi?”
Công Tôn khẽ nhíu mày, thầm nhủ, oánh tù tì? Chẳng khác nào đưa vòng hoa cho ngươi.
“Nếu không thì ngươi ngâm thơ cho ta nghe được không.” Triệu Phổ nói, “Mọt sách các ngươi không phải giỏi mấy thứ này sao… Còn không thì chơi đối chữ đi?”
Công Tôn thoáng có chút hăng hái, hỏi, “Chơi đối chữ?”
“Ừ.” Triệu Phổ điều chỉnh lại tư thế một chút, đường nhìn lướt qua cái cổ của Công Tôn, trắng thiệt a, gầy thiệt a~~.
“Ta từng nghe vài thư sinh hủ lậu uống trà tán dóc chơi đối chữ, hai ta cũng chơi một chút?”
“Ừ.” Công Tôn gật đầu nói, “Vậy ngươi ra đề đi.”
“Ta không biết.” Triệu Phổ nhún nhún vai, “Ngươi tới.”
Công Tôn suy nghĩ một chút, nhìn bồn tắm, nói, “Hm, trong phòng một cái bồn, trong bồn hai con người, người đối người.” Vừa nói, vừa chỉ Triệu Phổ và mình.
“Hả?” Triệu Phổ nhướng nhướng mi, “Không có mấy từ như lạc hoa, lưu thủy, thương xuân bi thu à? Chỉ có bồn với người thôi à?”
Công Tôn gật đầu, “Đúng vậy.”
“Ừm.” Triệu Phổ suy tư, nói, “Cái này dễ, trước cửa một chiếc xe, bên hông hai bánh xe, bánh xe đối bánh xe.”
“Đương nhiên.” Triệu Phổ đắc ý, “Lại thêm câu nữa đi, làm khó ta đi.”
“Muốn khó à?” Công Tôn suy nghĩ một chút, nói, “Vậy lấy câu ngươi vừa nói đi, lạc hoa, lưu thủy, ngâm thơ tác đối, thương xuân bi thu.”
Triệu Phổ bĩu môi, “Quả nhiên ta vừa nghe đến nào là hoa nào là thủy, thì toàn thân đều khó chịu.”
“Đối nhanh.” Công Tôn nói, “Đối không được phải bị phạt.”
“Phạt thế nào?” Triệu Phổ mở to hai mắt.
“Phạt ngươi cho ta đâm một cái là được.” Công Tôn cầm chắc cái dùi trong tay.
~
Cửa…
Tiểu Tứ Tử nhìn trái nhìn phải, mấy tên ảnh vệ nghe lén mà mặt ai cũng đầy kinh hãi.
“Đâm?” Tử Ảnh vội vàng che hai lỗ tai của Tiểu Tứ Tử.
“Ửm?” Tiểu Tứ Tử không hiểu, vừa định há mồm hỏi, Giả Ảnh quay qua “Suỵt” bé.
Thanh Ảnh nhíu mày, “Hai người bọn họ tại sao lại không đứng đắn như vậy chứ?”
“Thì đó, Vương gia sao lại đánh cuộc với người ta kiểu này chứ!” Xích Ảnh cũng nói, “Còn nữa, Công Tôn tiên sinh thoạt nhìn nhã nhặn, không ngờ lại không đứng đắn như vậy… Dĩ nhiên đòi đánh cuộc kiểu này.”
“Đúng vậy, Vương gia là lần đầu tiên hả?”
“Ừ thì… Bất quá chỗ đó của Công Tôn tiên sinh có vẻ nhỏ… Vương gia lại uy vũ như vậy, chắc là chịu đựng được…”
“Ai, không ngờ Vương gia một đời lưu manh, hôm nay lại để cho một thư sinh lưu manh mình.”
“Thì đó… Ai.”
~
Trong phòng, Công Tôn nhĩ lực không tốt, không nghe được bên ngoài nói cái gì, nhưng Triệu Phổ là loại thính như tai mèo, ban đầu thì dỏng tai nghe đám ảnh vệ bàn tán bậy bạ, sau khi hiểu ra thì nổi giận, rống, “Nương, các ngươi điếc?! Muốn đâm cũng phải là ta, ta đời nào sẽ bị một thư sinh… Ui da.”
Triệu Phổ còn chưa kịp dứt lời, Công Tôn đã cầm cái dùi trên tay đâm nhẹ một cái.
Cái dùi này rất tinh xảo, rất nhỏ, nhưng đầu không nhọn, đâm một cái không chảy máu nhưng rất đau.
“Ngươi đâm thật à?” Triệu Phổ mở to hai mắt nhìn Công Tôn, Công Tôn nhíu mày, “Ngươi đối sai.”
“Ai đối chứ, còn chưa đối mà!” Triệu Phổ suy nghĩ một chút, nói, “Ngươi không phải nói ‘Lạc hoa, lưu thủy, ngâm thơ tác đối, thương xuân bi thu’ sao, hm… Có!” Triệu Phổ vỗ vách bồn, cười hì hì nói, chỉa chỉa Công Tôn, “Thư sinh.” Lại chỉa chỉa chính mình, “Võ phu… Vũ bổng lộng thương.” Vừa nói, vừa cười đến hắc ám, “Ta thượng ngươi hạ?”
.
“Choa~~” Đám ảnh vệ ngoài cửa nhăn mặt nhăn mũi.
“Vương gia quá hạ lưu.”
“Thì đó, thật không biết xấu hổ.”
Công Tôn nghe được cũng nhíu mày, trừng mắt, “Không thông!”
“Có cái gì không thông?!” Triệu Phổ cãi, “Lạc hoa đối lưu thủy, thư sinh đối võ phu, rất thông!”
“Vậy còn cái gì mà vũ bổng lộng thương, ta thượng ngươi hạ?” Công Tôn trừng mắt.
“Hờ.” Triệu Phổ xua tay, “Là ta thượng ngươi hạ mới đúng… Thư sinh các ngươi ngâm thơ tác đối, quân nhân chúng ta vũ bổng lộng thương, so công phu, đương nhiên ta thượng ngươi! Có gì mà không thông? Rõ ràng rất thông, ngươi đâm ta một cái, phải để ta đâm lại!”
Vừa nói, Triệu Phổ vừa giật cái dùi đâm Công Tôn, đám ảnh vệ đều hưng trí, thi nhau liếm ngón tay chọc vào cửa tạo ra mấy cái lỗ nhỏ, nhìn đăm đăm vào trong phòng.
“Vương gia sắp phản kích rồi hả?”
“Chắc vậy.”
“Ây da, rốt cuộc không nhịn nổi rồi.”
“Ứm ứm.” Tiểu Tứ Tử bị mấy tên ảnh vệ ôm không cho nghe, liền vùng vẫy giãy đành đạch, nhóc muốn xem!
“Suỵt.” Tử Ảnh ngồi xổm xuống nói với Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, không thể nhìn, tiểu hài tử không thể nhìn, sẽ bị hư mắt đó.”
Cái mỏ Tiểu Tứ Tử cong lên hết cỡ, “Tại sao dạo này luôn có những thứ làm hư mắt người ta?”
~
Công Tôn đem cái dùi giấu đi, Triệu Phổ bổ nhào tới giật.
Công Tôn nhấc chân muốn đá, Triệu Phổ tránh thoát, nói, “Ê, thư ngốc, ta nhịn ngươi lâu rồi nha, tại sao lần nào ngươi cũng đạp nơi này hả? Ta đã nói đây là long loại mà!”
“Ai thèm biết nó là loại gì!” Công Tôn trừng Triệu Phổ chằm chằm, “Ngươi có gan thì tới đây!”
“Thôi thôi, thư ngốc, chả thú vị chút nào hết.” Triệu Phổ bĩu môi, dựa lại vào vách bồn.
Công Tôn thấy thời gian đã tới, liền chuẩn bị đứng dậy rời khỏi, Triệu Phổ nhìn y, hỏi, “Được rồi hả?”
“Ừ.” Công Tôn đứng lên.
Triệu Phổ thấy cảnh trước mắt mông mông lung lung nửa rõ nửa không… Lúc này trong óc hắn không biết đang suy nghĩ cái gì, nhưng cái tay đã hành động trước cái đầu, vươn tới, nhẹ nhàng kéo một cái.
Công Tôn kinh hãi, vội vàng túm quần lại, Triệu Phổ cũng kinh hãi… Trắng thật.
Công Tôn nắm quần thấy Triệu Phổ còn ngây ngô mở to hai mắt nhìn mình chằm chằm, trong nháy mắt thẹn quá hóa giận, giơ tay, không chút lưu tình đấm tới.
Triệu Phổ còng đang choáng váng, sau đó… một nắm tay trắng trắng đưa tới trước mặt, Triệu Phổ còn đang mơ màng… Tay ải tay ai, sao mà đẹp thế.
~
Ngoài cửa, đám ảnh vệ nhìn thấy đều cau mày, vội vã quay lưng lại, Tiểu Tứ Tử cũng được buông ra, không hiểu chuyện gì mờ mịt nhìn trái, nhìn phải, đang định chạy đến cạnh cửa mà nhìn, cửa đã mở ra, Công Tôn hầm hừ đi ra, tóc còn hơi ẩm ướt, vừa đi vừa lau.
“Phụ thân.” Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt nhìn Công Tôn, rồi lại nhìn vào bên trong, Công Tôn kéo bé, không cho nhìn, mang bé đi.
Đám ảnh vệ đứng trước cửa hai mặt nhìn nhau, không bao lâu sau, Triệu Phổ vẻ mặt phiền muộn đi ra, viền mắt trái có một cái vành tím đen.
Thấy đám ảnh vệ đang nhìn mình, Triệu Phổ trừng mắt, “Nhìn cái gì?”
Đám ảnh vệ nhịn cười.
“Đi.” Triệu Phổ phất tay ra hiệu, “Lập tức khởi hành, trước khi trời tối phải tới Khai Phong!”
“Dạ.” Đám ảnh vệ phân công nhau đi chuẩn bị.
//
Xe ngựa băng băng một đường, khi màn đêm vừa buông xuống, rốt cuộc cũng tới trước cổng thành Khai Phong.
Giả Ảnh tới hỏi Triệu Phổ, “Chúng ta hồi phủ trước hay tới nha môn trước.”
Triệu Phổ suy xét một chút, đáp, “Trước tiên tìm tửu lâu dùng bữa đi đã, ngươi dẫn người đến Khai Phong phủ thông tri cho Bao đại nhân một tiếng, cố gắng kể thật rõ đầu đuôi mọi chuyện, chúng ta chờ trong lửu lâu, để xem Bao đại nhân nói gì, nếu ông bảo đưa người, chúng ta sẽ mang người đến.”
“Dạ.” Giả Ảnh xoay người rời đi.
Màn xe được vén lên, Công Tôn nhìn thoáng ra bên ngoài, Triệu Phổ vừa lúc cũng xoay mặt nhìn xe ngựa, muốn hỏi con mọt sách nào đó có đói bụng hay không… ngay chỗ màn xe nửa che nửa đậy, Công Tôn đang nhìn ra ngoài, trên mặt mang theo một nét hiếu kỳ nhàn nhạt. Triệu Phổ cảm thấy trong lòng ngứa ngứa, thư ngốc này, sao lại dễ nhìn như vậy, thật đáng ghét!
Lúc này, Tiểu Tứ Tử từ bên cạnh Công Tôn chui ra, ngửa mặt nhìn Triệu Phổ, hỏi, “Cửu Cửu, chúng ta đi đâu nha? Thật đói đói.”
“À, vào thành sẽ đi ăn ngay.” Triệu Phổ nói, “Nhịn chút nữa nha.”
“Dạ.” Tiểu Tứ Tử quay đầu lại ôm Công Tôn nói, “Phụ thân chúng ta đến Khai Phong rồi phải không?”
“Ừ.” Công Tôn buông màn xuống, Triệu Phổ nói với Xích Ảnh đang đánh xe, “Vào thành.”
Lập tức, đoàn người oai nghiêm tiến vào thành.
Chợ đêm ở Khai Phong vô cùng náo nhiệt, Tiểu Tứ Tử lần đầu tiên thấy được đường phố rộng thênh thang, những ngôi nhà cao và chợ đêm náo nhiệt như thế này, níu vào cửa sổ của xe ngựa nhìn quanh, “Phụ thân, náo nhiệt quá nha.”
Công Tôn sờ sờ đầu bé, lúc này, xe ngừng lại trước một tửu lâu ba tầng đồ sộ. Tửu lâu này khá là khí phái, trên cửa chính có một tấm biển, trên đó có mấy chữ rồng bay phượng múa —— Thái Bạch Cư.
Triệu Phổ liếc mắt, thấy Công Tôn cũng đang quan sát, có vẻ rất thỏa mãn với những chữ đó.
“Vương gia.” Xích Ảnh nhẹ giọng hỏi Triệu Phổ, “Tửu lâu này cách Khai Phong phủ gần nhất.”
Triệu Phổ gật đầu, “Vậy ở đây đi.”
Vì vậy, mọi người xuống ngựa, Công Tôn cũng ôm Tiểu Tứ Tử ra khỏi xe ngựa, Xích Ảnh tiến vào tửu lâu chuẩn bị.
Điếm tiểu nhị đã sớm thấy khách, vừa thấy đại đội nhân mã thì biết không phải người thường, nhanh chóng nghênh tiếp vào bên trong, “Các vị khách quý, lầu hai có một nhã tọa.”
Xích Ảnh hỏi hắn, “Lầu ba đâu? Có nhã gian không?”
“À, nhã gian của tiểu điếm đều phải đặt trước hai ngày, hôm nay cũng đã có người thuê.” Tiểu nhị cười hòa nói, “Nhã gian hay nhã tọa cũng như nhau mà.”
“Vậy một nhã tọa đi.” Xích Ảnh gật đầu.
Mọi người theo tiểu nhị dẫn đường, lên lầu, mang một đống bao lớn bao nhỏ còn nâng theo cái thùng, khiến cho không ít người chú ý, đoàn người Triệu Phổ lên lầu hai, chỉ còn có ba nhã tọa, còn lại đều đã có người, mọi người ngồi xuống.
Tiểu nhị chạy đi gọi thức ăn, Tiểu Tứ Tử nhìn quanh bốn phía, nhỏ giọng nói với Công Tôn, “Phụ thân ở đây thật khí phái.”
Công Tôn đút vào miệng bé một hạt đậu phộng đã bóc vỏ, cười nói, “Tiểu Tứ Tử, một lát nữa chúng ta tới Khai Phong phủ, Bao đại nhân là quan tốt nha, con gặp ông ấy rồi, phải ngoan ngoãn chào hỏi, biết chưa?”
“Dạ.” Tiểu Tứ Tử gật đầu.
Giữa lúc thức ăn vừa mang lên một nửa, chợt nghe dưới thang lầu có tiếng bước chân rầm rập, thanh âm của tiểu nhị truyền đến, “Quốc cữu gia… Thực sự xin lỗi, đã hết nhã tọa rồi.”
“Đừng làm mất hưng trí của ngài.” Có một người khác nói, “Quốc cữu gia có bạc!”
Đang khó hiểu, Giả Ảnh đã trở về, hắn trực tiếp nhảy vào từ cửa sổ lầu hai, tới bên cạnh Triệu Phổ, ghé vào lỗ tai hắn nói, “Vương gia, Bao đại nhân căn bản không biết chuyện này, vừa nghe xong đã thịnh nộ, nói chúng ta cứ dùng bữa trước, ông ấy tự mình tới đón người.”
Triệu Phổ gật đầu, bảo Giả Ảnh ngồi xuống ăn.
Đồng thời, trên thang lầu truyền đến tiếng bước chân, có một nhóm người đi tới, vài tên dẫn đầu ồn ào kêu gào, “Cút hết cút hết, hôm nay quốc cữu gia đặt bao hết nhã tọa, các ngươi ăn cái gì, bao nhiêu bạc, chúng ta trả gấp đôi, đừng làm tắt hưng phấn của quốc cữu gia.”
Tiểu Tứ Tử nhìn đám người đang hùng hổ xông lên kia, liền kề sát vào ôm thắt lưng Công Tôn, hỏi, “Phụ thân bọn họ là ai nha?”
Công Tôn lạnh lùng cười, nói, “Tham quan ô lại làm giàu bất nhân, hoàng thân quốc thích ỷ thế hiếp người.” Nói xong, liếc nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ nhếch khóe miệng cười, nói, “Gan thật a.”
Công Tôn cúi đầu tiếp tục đút Tiểu Tứ Tử ăn, sắc mặt Triệu Phổ thì lại rất u ám, hắn liếc nhìn đám người kia, lắc đầu —— Triệu Trinh lại lập cái loại phi tử gì đây? Tạo ra một quốc cữu làm xằng làm bậy như thế.