Du Hồn Tiểu Thư

Chương 44: C44 Tại Sao Giết Người


C

hương 40: Tại sao giết người


Cuối tuần vui vẻ qua rất nhanh, một tuần mới lại đến.

Trải qua chuyến đi khu trò chơi ngày thứ bảy, ở giữa Tô Mạt Mạt và Lãng Tinh Thần có nhiều điểm trở nên rõ ràng hơn, có lẽ đối với Tô Mạt Mạt mà nói loại quan hệ này tựa như đúng bệnh bốc thuốc chữa trị tương tư của nàng, nhưng với Lãng Tinh Thần mà nói thì chỉ như tìm về chút cảm giác đã từng của hai người, lúc Lãng Tinh Thần còn sống, cuộc sống gia đình giữa hai người còn ngọt ngào hơn gấp mấy lần với hiện tại.

Mặc dù là vậy, Lãng Tinh Thần cũng thực thoả mãn, cô cảm thấy mình và Tô Mạt Mạt có thể quan tâm chăm sóc lẫn nhau, dù là ở trong hình thái nào cũng đã là trời cao ban phúc.

Cô vốn không thuộc về thế giới này, so với thống khổ trơ mắt nhìn âm dương cách biệt, tình hình hiện tại còn tốt hơn dự đoán của Lãng Tinh Thần.

Sáng thứ hai, Tô Mạt Mạt và khách hàng ra toà để xử lý án kiện dân sự, dưới kiến nghị của Tô Mạt Mạt, khách hàng lựa chọn chấp nhận hoà giải nhận tiền bồi thường 

Một vụ án khép lại tương đương với công trạng của Tô Mạt Mạt lại nhiều thêm một bút, giữa giờ cơm trưa, một cặp vợ chồng trung niên đi vào luật sở.

Thực tập sinh tiểu Ngô nhiệt tình đi lên tiếp đón, nhưng hai vợ chồng nhìn quanh một vòng, nhìn đến nơi làm việc của Tô Mạt Mạt, hai mắt sáng ngời lôi kéo tiểu Ngô: "Cô ấy là Tô luật sư, Tô Mạt Mạt phải không?"

Tiểu Ngô gật gật đầu: "Nhị vị có hẹn trước với luật sư Tô sao?"

Hai vợ chồng lắc đầu, tiểu Ngô nói tiếp: "Xin hỏi nhị vị muốn tố tụng loại nào, tôi có thể đề cử cho nhị vị tham khảo."


"Tố tụng hình sự."

"Luật sư Lý Minh Nghĩa là người có thâm niên lâu nhất trong luật sở của chúng tôi, luật sư Lý chuyên quản tố tụng hình sự, nhị vị có muốn tôi sắp xếp trước lịch hẹn?"

Lý do thoái thác của tiểu Ngô là dựa theo quy tắc của luật sở, Lý Minh Nghĩa dù gì cũng là luật sư kim bài, thu phí sẽ nhiều hơn, nhưng đây cũng không thực sự cần thiết, nếu khách hàng đã có luật sư muốn chỉ định thì phải dựa theo nguyện vọng của họ.

Sở dĩ Tiểu Ngô thoái thác như vậy là vì một mặt căn cơ của Tô Mạt Mạt chưa thâm, một mặt là hắn nhận được ám chỉ của Lý Minh Nghĩa, Tô Mạt Mạt là đích thân ông chủ luật sở bồi dưỡng, cộng thêm sự châm ngòi của Tống Thành Tựu thì Lý Minh Thuận có cảm giác nguy hiểm là chuyện bình thường.

Hai vợ chồng trung niên lại nói: "Không cần, chúng tôi muốn tìm luật sư Tô, nếu cô ấy không có thời gian thì chúng ta có thể đặt lịch hẹn." 

Tiểu Ngô cười mỉa một tiếng, đáp: "Tôi đi gọi cô ấy, nhị vị tới văn phòng đợi một lát."

Văn phòng trong miệng tiểu Ngô là ông chủ luật sở đặc biệt sắp xếp cho Tô Mạt Mạt, dùng để tiếp đãi khách hàng địa phương.

Thật ra Tô Mạt Mạt hoàn toàn có thể ngồi trong văn phòng làm việc nhưng dưới đề nghị của Lãng Tinh Thần, Tô Mạt Mạt vẫn ngồi ở chỗ cũ, chỉ khi nào tiếp đón khách hàng mới sử dụng văn phòng, hành vi này của Tô Mạt Mạt làm Lý Minh Nghĩa nhiều ít cũng cảm thấy dễ chịu, vẫn phòng làm việc đơn độc là tượng trưng cho luật sư kim bài.

Tô Mạt Mạt mang theo bút ghi âm và sổ ký lục đi vào văn phòng, mấy vị đồng nghiệp giương mắt nhìn theo Tô Mạt Mạt, sau đó lại nhìn văn phòng của Lý Minh Nghĩa.

Cảnh này Lãng Tinh Thần cũng nhìn thấy, không nghĩ tới Tô Mạt Mạt đã bị xa lánh nhanh như vậy...

Hai vợ chồng nhìn thấy Tô Mạt Mạt, song song đứng dậy liếc nhìn nhau, nữ chủ nhân giơ tay về phía Tô Mạt Mạt: "Xin chào, tôi là Lý Phượng Quyên, đây là chồng tôi Tôn Phúc Kiệt."


"Chào chú dì, tôi là Tô Mạt Mạt."

"Chúng tôi biết, chúng tôi đặc biệt đến đây tìm cô, hàng xóm chỗ nào cũng nhắc tới cô, tôi cảm thấy cô nhất định có thể giúp được chúng tôi." 

Tô Mạt Mạt nhìn nhìn Lãng Tinh Thần đứng sau hai vợ chồng, người sau cong mắt cười làm trong lòng nàng có thêm thật nhiều kiên định.

Tô Mạt Mạt mở sổ ghi chép, lấy ra bút ghi âm: "Vì để có thể chỉnh lý tài liệu tốt nhất, tôi muốn tiến hành ghi âm cuộc trò chuyện này, được chứ?"

Được hai vợ chồng đồng ý, Tô Mạt Mạt mở bút ghi âm, Tôn Phúc Kiệt đặt túi hồ sơ lên bàn, đẩy về  Tô Mạt Mạt: "Đây là bản án nhất thẩm của con trai tôi, cô xem."

Tô Mạt Mạt mở ra túi hồ sơ lật xem bản án, Lý Phượng Quyên nói: "Từ sau khi xảy ra chuyện con trai tôi cả người suy sụp hẳn, luật sư hỏi gì cũng không chịu nói, sau đó luật sư từ chỗ bọn tôi hiểu thêm về tình huống thì kiến nghị chúng tôi nhận tội tình sát*, luật sư nói tuy rằng trên văn bản không có quy định rõ ràng nhưng để cân nhắc mức hình phạt tử hình thì phải suy xét rất nhiều yếu tố, nhưng nếu là tình sát thì sẽ những tình tiết giảm nhẹ khác, khả năng phán xử tạm hoãn thi hành án tử hình rất lớn."
(Tình sát là giết người vì tình ý)

Tô Mạt Mạt xem sơ vụ án, đương sự Tôn Đình Nam và người bị hại Triệu Hiểu Lệ từng có quan hệ yêu đương, đã đính hôn vào năm trước, , ngày 1 tháng 5 năm nay sẽ cử hành hôn lễ nhưng đầu năm nay Triệu Hiểu Lệ đột nhiên từ hôn, sau đó không rõ tung tích.

Triệu gia cũng không thừa nhận đã nhận muời vạn tiền sinh lệ của Tôn gia, cho nên tới giờ vẫn  chưa trả lại.

Giữa tháng tư Tôn Đình Nam biết được tung tích của Triệu Hiểu Lệ, hắn tới bệnh viện thành phố Sơn Dương, ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU tìm thấy Triệu Hiểu Lệ, nghe nói Triệu Hiểu Lệ mắc bệnh ung thư, còn là thời kỳ cuối.

Sau vài lần thăm hỏi, oán giận trong lòng Tôn Đình Nam vẫn chưa hạ xuống, thừa dịp hai người ở chung một phòng đã dùng số lượng thuốc ngủ ép Triệu Hiểu Lệ uống khiến Triệu Hiểu Lệ tử vong.


Nghe mẹ của đương sự giải thích, Tô Mạt Mạt nghĩ hẳn là luật sư không lấy được manh mối có lợi nào từ miệng của Tôn Đình Nam, nên đã đến ngân hàng xác minh Tôn gia thực sự chi trả mười vạn tiền sính lễ, cũng xác nhận Triệu gia vẫn chưa trả lại tiền, còn lấy ra chứng cứ Tôn gia đã phát xong thiệp cưới, phản biện nói tuy Triệu Hiểu Lệ bị bệnh ung thư nhưng cố tình che giấu, hành vi từ hôn là sự thật, có ảnh hưởng nhất định đến danh dự Tôn gia. Hơn nữa từ khi bị từ hôn tính tính Tôn Đình Nam đại biến, mắc phải chứng trầm cảm nhẹ  nhưng lúc Tôn Đình Nam thú nhận rất thành thực lại thêm chứng trầm cảm ảnh hưởng đến tư duy và hành vi của một người cho nên Tôn Đình Nam có được tình tiết giảm nhẹ.

Cuối cùng sau khi tòa án cân nhắc nhiều yếu tố, phán xử Tôn Đình Nam tử hình, tạm hoãn hai năm.

Tô Mạt Mạt xoa xoa mi tâm, nếu chứng cứ chỉ có nhiêu đây, thì toà án phán tạm hoãn tử hình là không có vấn đề.

Lý Phượng Quyên kích động, nước mắt như mưa nói: "Bác sĩ cũng đã nói Triệu Hiểu Lệ nhiều nhất cũng chỉ có thể sống thêm ba tháng,con trai tôi vẫn phải bị phán nặng như vậy sao?"

"Mặc kệ khả năng sống sót của người bị hại thế nào, quyền được sống là quyền lợi không thể xâm phạm của một người, người khác không có quyền cướp đi. Cho nên...toà án phán như vậy không có vấn đề, chỉ là trước đó Tôn Đình Nam không có phạm tội gì cho nên khả năng tử hình sẽ rất thấp, thông thường sẽ đổi thành tạm hoãn vô thời hạn. Nếu ở trong tù có biểu hiện tốt thì ít nhất mười ba năm là có thể ra tù "

Lý Phượng Quyên lau lau nước mắt, nói: " luật sư trước đó cũng nói với chúng tôi như vậy, chúng tôi không hiểu pháp luật cho nên cũng cho rằng tạm hoãn là mười ba năm nên mới đồng ý, nhưng sau khi xong việc tôi đi hỏi thăm một chút thì mới biết những cái gọi là tạm hoãn vô thời hạn là do gia đình có điều kiện, mười ba năm chỉ là một con số lý tưởng, những người không có điều kiện thì đều bị giam hai ba mươi năm, có khi còn phải chờ tới 65 tuổi mới được thả ra, như vậy cuộc sống của con tôi sau đó thế nào đây? Đình Nam là con út của bọn tôi, năm nay cũng 30 tuổi rồi, nếu bị giam hai ba mươi thì đợi nó ra tù bọn tôi chưa chắc còn sống." 

Tô Mạt Mạt có chút khó xử, độ linh hoạt của án hình sự nhỏ hơn án dân sự rất nhiều, từng cái chứng cứ đặt ở trước mặt, dựa vào những chứng cứ này....nàng cũng không nắm chắc phần thắng nhị thẩm.

Lãng Tinh Thần nãy giờ vẫn luôn yên tĩnh đột nhiên nói: "Chúng ta đi gặp Tôn Đình Nam đi, tôi cảm thấy nếu Triệu Hiểu Lệ đã là ung thư thời kỳ cuối thì Tôn Đình Nam cũng không cần tuyệt tình đến vậy, kể cả là hắn rất hận đi chăng nữa thì chỉ cần trơ mặt nhìn Triệu Hiểu Lệ bệnh chết là được rồi, hà tất vì một người không còn bao nhiêu thời gian mà thí mệnh của mình?" 

Tô Mạt Mạt cảm thấy Lãng Tinh Thần không sai, nàng hỏi cha mẹ của Tôn Đình Nam: "Nhị thẩm khi nào mở?"

"Hai tuần sau."

Tô Mạt Mạt nhíu mày: "Thời gian quá gấp, chú dì, tôi nói thật với hai vị....nếu chứng cứ của vụ án này chỉ có như vậy thì tôi rất khó để thắng kiện trong kỳ nhị thẩm, nếu như có thể tôi cần phải gặp con trai nhị vị trước rồi mới quyết định có nhận án hay không, nhị vị có thể thông cảm không?"

"Có thể có thể."

Tô Mạt Mạt lấy ra một phần ủy thác, nói: "Chú, phiền ngài ký tên ở đây, thời điểm thăm hỏi có khả năng phải dùng đến thư ủy thác, cho nên chúng ta ký trước một cái, nhưng nếu tôi cảm thấy không có năng lực xử lý vụ án này tôi sẽ không thu phí của nhị vị, thư ủy thác này cũng không có giá trị."


"Cô đúng là người tốt. Cám ơn cô."

Tôn Phúc Kiệt ký tên xong giao cho Tô Mạt Mạt, Tô Mạt Mạt cũng ký xuống tên mình, thu dọn xong xuôi mọi thứ Tô Mạt Mạt nói với hai người: "Trại giam cách nơi này xa không?"

"Trại giam ở thành nam, cỡ một giờ lái xe."

Tô Mạt Mạt nhìn nhìn đồng hồ: "Làm phiền nhị vị đi cùng tôi, tôi muốn gặp Tôn Đình Nam."

Tôn Phúc Kiệt nói: "Được."

Tô Mạt Mạt thu dọn đồ đạc của mình, tắt máy tính cùng hai vợ chồng ra khỏi luật sở, gọi một chiếc xe chạy thẳng đến trại giam.

Lãng Tinh Thần đột nhiên nói với Tô Mạt Mạt: "Sau phán quyết của nhất thẩm, Tôn Đình Nam là bị mẹ hắn lấy cái chết ra doạ mới chịu chống án, Tôn Đình Nam hình như không nghĩ đến chống án. Cô phải chuẩn bị tâm lý trước, tôi đọc được ký ức của bọn họ, Tôn Đình Nam không hợp tác với luật sư, không nói gì cả."

"Tôi biết,....có lẽ trong chuyến này có ẩn tình."

Tô Mạt Mạt nhìn Lãng Tinh Thần, trong mắt tràn đầy ỷ lại và tin tưởng, nói tiếp: "Tôi không sợ Tôn Đình Nam không nói gì, chỉ cần vụ án này có ẩn tình thì tôi sẽ nhận."

Lãng Tinh Thần cười đáp: "Chuyện này chắc tôi cũng không giúp được gì nhiều, phải là Tôn Đình Nam tự mở miệng mới được, dù tôi có dùng thuật đọc tâm nhìn thấy uẩn khúc đi chăng nữa thì cũng không thể trình toà."

"Có cô là tốt rồi, mặt khác tôi sẽ nghĩ cách."

~~~~

:)~ eidt xong cũng không biết mình edit cái qq gì....
1