Du Hồn Tiểu Thư

Chương 42: C42 Ghen

Chương 38: Ghen.


Lãng Tinh Thần bay trở về chung cư của Tô Mạt Mạt, trực tiếp tiến vào phòng ngủ của nàng.

Tô Mạt Mạt đã ngủ say, Lãng Tinh Thần ngồi trên mép giường nhìn chằm chằm vẻ mặt say ngủ của nàng.

Đối với chuyện có khả năng phát sinh vào hai năm sau, Tô Mạt Mạt hoàn toàn không biết gì, cuộc sống trước mắt của nàng tràn ngập hi vọng, sự nghiệp mỗi ngày lại mỗi tốt.

Lãng Tinh Thần thật sự không thể tin, vận mệnh người mình yêu vào hai năm sau hoàn toàn trống rỗng.

"Mạt Mạt, tớ sẽ không để chuyện này xảy ra, nếu tớ có thể cứu cậu một lần thì nhất  định cũng có thể thay đổi vận mệnh của cậu thêm một lần nữa, cậu đừng sợ."

Giọng nói của Lãng Tinh Thần thật nhẹ, tựa như sợ quấy nhiễu mộng đẹp của Tô Mạt Mạt, cô nâng tay thật cẩn thận chạm vào khuôn mặt Tô Mạt Mạt, nhưng ngón tay lại xuyên qua thân thể nàng, không chút xúc cảm.

Lãng Tinh Thần thu tay, cô chỉ cần có thể ở bên cạnh Tô Mạt Mạt, mỗi ngày nhìn thấy nàng, thấy nàng bình an, vui vẻ, hạnh phúc...thì Lãng Tinh Thần đã thực thoả mãn, cô không dám cầu ước xa vời.

Bởi vì lúc này cảm xúc bị kích động nên ảnh hưởng đến hồn thể, sự hoảng loạn được giảm xuống khi nhìn thấy người yêu, mệt mỏi cũng theo đó tìm về.

Lãng Tinh Thần cứ như vậy ngồi trên mép giường của Tô Mạt Mạt, ôm cánh tay ngủ say.

Trên lý thuyết mà nói thì linh hồn không cần ăn uống, chỉ cần ít phơi nắng nhiều phơi ánh trăng thì cũng đủ để hồn thể vận hành bình thường, nhưng tình huống của Lãng Tinh Thần tương đối đặc biệt, bởi vì không còn quỷ tâm nên hồn thể của cô rất yếu, cảm xúc mãnh liệt cũng có thể làm hồn thể của cô bất ổn. Cũng may còn có du dương thư, nó có thể bảo vệ cô cũng có thể cung cấp năng lượng hằng ngày, hồn phách có thể thức tỉnh năng lực đầu tiền đã hiếm, thức tỉnh lần thứ hai lại càng hiếm.

Lãng Tinh Thần mới chết một năm, tước sau đã thức tỉnh ba loại năng lực, tuy rằng có thể làm cho cô mạnh hơn những hồn phách khác nhưng đổi lại hồn lực lại tiêu hao rất kinh khủng.

Đặc biệt là thuật đọc tâm hoàn toàn bị động của cô, muốn tạm thời đóng lại thì cần phải chia ra một phần hồn lực, thấu thị mắt là kỹ năng nửa bị động nhưng cũng khá hao sức, cuối cùng là thuật hợp thể....kỹ năng này là thứ tiêu hao hồn lực khiếp nhất.

Nếu nghĩ hồn lực là thanh mana trong trò chơi điện tử, thì thanh mana của Lãng Tinh Thần bây giờ cạn queo.

....

Ánh sáng đầu tiên xuyên qua rèm cửa nhảy múa trên nền gạch, đồng hồ sinh học kêu Tô Mạt Mạt tỉnh lại.

Nàng mở mắt cầm điện thoại nhìn nhìn thời gian, nghĩ hôm nay là thứ bảy có thể ngủ thêm một chút, ánh mắt lại nhìn thấy thân hình quen thuộc, Lãng Tinh Thần ngồi ở mép giường, vẫn còn đang ngủ.


Ánh mắt Tô Mạt Mạt mềm mại, nàng nằm nhìn Lãng Tinh Thần thêm một lúc sau đó chậm rãi ngồi dậy.

Lãng Tinh Thần lớn lên rất đẹp, lông mi dày đậm, chân mày thật xảo, môi căng hồng nhuận, sóng mũi cao cao. Không biết có phải do là linh hồn cho nên da vẻ nàng rất trắng, có thể nhìn thấy rõ mạch máu ẩn dưới da, cho người ta cảm giác vô cùng vô cùng mềm mịn

Chất tóc của cô cũng thật tốt, nhưng bởi vì đã chết nên ngừng phát triển, độ dài vẫn như lần đầu gặp gỡ.

"Mặt mộc đã đẹp vậy rồi, trang điểm lên chắc chắn kinh người."

Lãng Tinh Thần ngủ say, trong đầu đột nhiên vang lên giọng nói của Tô Mạt Mạt, buồn ngủ bỗng chốc tiêu tan, cô mở mắt, khuôn mặt của Tô Mạt Mạt gần trong gang tấc.

"Buổi sáng tốt lành~" Tô Mạt Mạt ngồi ngay ngắn kéo dài khoảng cách cả hai, gương mặt có chutd nóng, nhìn lén người ta ngủ đúng là có chút không tốt.

"Mạt Mạt."

"Hả?"

"Buổi sáng tốt lành."

Tô Mạt Mạt giương mắt nhìn vào đôi mắt đen nhánh của Lãng Tinh Thần, trong lòng như có mao vũ xẹt ngang, ngứa ngứa.

"Bữa sáng muốn ăn gì?" Lãng Tinh Thần dịu dàng hỏi.

Tuy Tô Mạt Mạt cảm thấy cơm Lãng Tinh Thần nấu ngon hơn bên ngoài rất nhiều, nhưng cứ làm phiền người ta thì rất ngại ngùng, vì vậy nói: "Hôm nay cuối tuần, chúng ta ra ngoài ăn đi. Còn hẹn gặp Tang đại sư nữa, sau đó chúng ta đi chơi, được không?"

"Cô đừng cảm thấy phiền, tôi rất thích nấu cơm cho cô..."

Tim Tô Mạt Mạt đập nhanh nửa nhịp, lúc này Lãng Tinh Thần mới cảm thấy lời nói của mình có chút mờ ám, vội sửa: "Ý tôi là ...lúc còn sống tôi rất thích nấu nướng, cho nên ...cô không cần cảm thấy phiền phức, tôi rất sẵn lòng."

"Ừm...vậy tôi muốn ăn gà hầm nấm."

"Được cô đi rửa mặt rồi sau đó tôi làm cho."

"Ừm."


....

Mới vừa ăn xong cơm sáng, Tô Mạt Mạt đã nhận được cuộc gọi của Tang Đồng, đối phương nói có chuyện gấp hủy bỏ cuộc hẹn.

Tô Mạt Mạt còn muốn mượn cơ hội này hỏi chút chuyện, nhưng đối phương đã nói như vậy thì Tô Mạt Mạt cũng không thể cưỡng cầu 

Trước khi cúp điện thoại, Tang Đồng đột nhiên nói thêm một câu: "Đây là số của tôi, sau này có chuyện thì cứ gọi, không cần đi tìm Tô Tứ Phương."

"Được, cám ơn."

Tô Mạt Mạt nghĩ lần sau tìm cơ hội hỏi Tang Đồng xem có cách nào làm một cái công tắc cho thuật đọc tâm của Lãng Tinh Thần, sau đó sẽ hỏi xem làm cách nào đưa cho người đã chết vài món đồ, từ lần đầu gặp mặt cho đến nay Lãng Tinh Thần vẫn mặc một bộ quần áo.

"Tang đại sư nói hôm nay có việc không thể gặp mặt, vậy chúng ta ra ngoài chơi ha?"

"Ừm."

Đi xuống tầng trệt, Tô Mạt Mạt nói: "Cô nhập vào tôi đi, bữa nay cuối tuần đông người lắm."

"Được."

Lãng Tinh Thần vui vẻ nhập vào Tô Mạt Mạt, mặc dù tình hình của Lãng Tinh Thần bây giờ không thích hợp hợp thể với Tô Mạt Mạt, ngũ hành quỷ hồn vốn thuần âm, tiếp nhận quá nhiều dương khí sẽ ảnh hưởng không tốt.

Nhưng Lãng Tinh Thần rất nguyện ý làm vậy, bởi vì khi hai người hợp lại làm một, trái tim tựa như dán dính vào nhau, cũng là cách duy nhất Lãng Tinh Thần có thể chạm vào Tô Mạt Mạt.

Đi vào phố vui chơi, tiếng điện tử đinh tai nhức óc đập vào tai Tô Mạt Mạt, nàng quay đầu nhìn hoá ra là một khu chơi game vừa mới khai trương. 

"Muốn vào đó chơi không?" Tô Mạt Mạt vô cảm với những trò chơi kiểu này nhưng trực giác nói cho nàng biết: Có lẽ Lãng Tinh Thần sẽ thích, dựa vào lần leo tường kia Tô Mạt Mạt biết được thân thủ của Lãng Tinh Thần, cảm giác lúc còn sống đối phương hẳn là người thích vận động, nói không chừng cũng thích chơi game như tiểu Vũ.

"Được~!"

Nghe lời nói vui vẻ của Lãng Tinh Thần, Tô Mạt Mạt cong khoé miệng, xem ra mình đoán đúng rồi 


Khu chơi game có hoạt động mừng khai trương, Tô Mạt Mạt nạp phí hai trăm tệ nhận được một cái card thành viên.

"Tôi giao thân thể cho cô, cô chơi, tôi nhìn."

"Cám ơn."

Giây tiếp theo, Lãng Tinh Thần khống chế thân thể của Tô Mạt Mạt, cầm lên hộp nhựa, Lãng Tinh Thần đi tới máy tự động bán xu rút ra 50 xu.

"Hồi còn sống cô rất hay đến mấy khu này chơi game hả?" Tô Mạt Mạt hỏi 

Lãng Tinh Thần đi tới trò đua xe, đút vào đó ba xu, ngồi trên yên xe, đáp: "Không có, chỉ là lâu lâu lén dẫn em trai tới..." Lãng Tinh Thần thầm hô không ổn, Tô Trạch Vũ rất thích chơi game, nhưng lần đầu  cô đưa Tô Trạch Vũ đến mấy nơi này Tô Trạch Vũ mới chỉ mười bốn tuổi, vừa đủ tiêu chuẩn trẻ vị thành niên.

Chuyện này là bí mật giữa Tô Trạch Vũ và Lãng Tinh Thần, ngay cả Tô Mạt Mạt cũng không biết.

"Cô có em trai hả?"

"Ừm, không phải em ruột, nhận nuôi ấy."

"Ra vậy."

Lãng Tinh Thần siết chặt tay ga, lách trái lượn phải sau đó đột nhiên tăng tốc, nhẹ nhàng vượt qua người chạy đầu tiên, Tô Mạt Mạt xuyên qua tầm nhìn của Lãng Tinh Thần nhìn lên màn hình, chỉ thấy xe của Lãng Tinh Thần cách chiếc thứ hai càng lúc càng xa, khi cô chạy đến đích thì khoảng cách giữa hai xe đã hơn hai trăm mét.

"Giỏi quá, hạng nhất rồi."

Lãng Tinh bước xuống, lắc đầu: "Không giỏi, tôi tay mơ thôi. Ông chủ vì muốn kiếm tiền nên chỉnh độ khó quá thấp, không có tính cạnh tranh gì cả."

"Vậy đi chơi cái khác."

"Ừm."

Lãng Tinh Thần tiến vào một chiếc xe địa hình, bên trong treo hai khẩu súng nhựa, thoạt nhìn là một trò chơi sinh tồn.

Lãng Tinh Thần bỏ xu vào máy, trò chơi bắt đầu.

Trên màn hình đột nhiên nhào ra một con nhện lớn, Tô Mạt Mạt kinh hô: "Cẩn thận!"

Lãng Tinh Thần mỉm cười, nhắm chuẩn vào điểm đỏ trên bụng con nhện, bóp cò, vài giây sau con nhện giãy dụa rồi ngã xuống.

Đây là trò chơi dành cho hai người nhưng Lãng Tinh Thần có kỹ thuật, phản ứng lại nhanh nên một người chơi cũng không thành vấn đề, Tô Mạt Mạt cũng không nhàn rỗi, nàng giúp Lãng Tinh Thần xem chừng kẻ địch.


"Phía trên góc trái!"

"Bên dưới góc phải!"

"Phía trên! Phía trên!!"

Tô Mạt Mạt chỉ chỗ nào Lãng Tinh Thần bắn chỗ đó, thanh máu của nhân vật không mất một xí nào, chỉ dùng bốn xu đã có thể phá đảo trò chơi.

Lãng Tinh Thần cười đến rực rỡ: "Cũng may có cô giúp tôi nhìn."

Sau khi trò chơi kết thúc thì màn hình xuất hiện một cái bàn phím, Lãng Tinh Thần là người đầu tiên phá đảo trò chơi này, cũng là người tạm thời đang giữ kỷ lục, máy chơi game yêu cầu cô nhập vào tên mình.

Lãng Tinh Thần nghĩ nghĩ, đánh xuống bốn chữ momo sau đó ấn enter.

momo là ghép vần của Mạt Mạt, hiểu ra dụng y của Lãng Tinh Thần, trong lòng Tô Mạt Mạt ngọt muốn chết.

Đây là thành tựu đầu tiên khi chơi game của Tô Mạt Mạt, tuy người chơi không phải là nàng nhưng loại cảm giác vinh dự này tương thông.

Kế đó Lãng Tinh Thần lại đua xe, bắn xác sống, tất cả các trò cô muốn chơi đều chơi qua.

Đột nhiên bên hông cửa ra vào truyền đến một trận hoan hô, cảm nhận được Tô Mạt Mạt đang tò mò, Lãng Tinh Thần đi qua đó.

Hoá ra có người đang nhảy pump...

Trên máy nhảy là một thiếu nữ đang nhảy đến hăng say, áo khoác cột trên hông, dựa theo tiết tấu mãnh liệt của âm nhạc cơ thể không ngừng chuyển động, khán giả đứng xem đa phần đều là người trẻ tuổi.

Điệu nhảy kết thúc, Tô Mạt Mạt khen: "Nhảy tốt thật ha, dáng người cũng đẹp nữa."

Thân thể của Tô Mạt Mạt từ nhỏ đến lớn đều không phối hợp với nhau, khi nhảy hoặc là tay chân quơ quào loạn xạ, hoặc là không theo kịp tiết tấu.

Lãng Tinh Thần nhìn cô gái trên sàn nhảy, trên người mặc áo ngực thể thao màu trắng, bụng thon dài không có gì che lấy, tỉ lệ dáng người rất tốt, có lồi có lõm.

Nghe Tô Mạt Mạt khen thiếu nữ kia, Lãng Tinh Thần ngửi được mùi dấm thoang thoảng, dùng sức tách đám người đang đứng xem, đi lên sàn nhảy.
1

~~~~

Hên mới vu vơ khen thôi mà đã vậy, khen thật chắc giở cmn nóc nhà người ta...