Thời gian chờ đợi phẫu thuật vừa dài vừa lo. Ngừơi bên trong không biết xảy ra chuyện gì, có khi là kinh tâm động phách, có khi là bình yên vô sự, nhưng người ngồi ngoài cũng chỉ có thể chờ, mòn mỏi con mắt. Mỗi lần hơi có chút động tĩnh, Triệu Tĩnh Vũ lại tưởng phẫu thuật xong rồi, nhưng nhanh chóng nhận ra mình chỉ do thần kinh mình quá căng thẳng. Ghế dài ngoài phòng phẫu thuật anh ta ngồi cũng muốn ớn, hành lang lạnh lẽo dài tít tắp cũng bị anh đứng muốn nản, nhưng anh ta cảm thấy mình sắp chán đến lần thứ một trăm tám mươi thì phòng phẫu thuật đèn vẫn sáng. Anh ta nhiều lần muốn phá cửa xong vào, nhưng tưởng tượng Trình Gia Nhạc mặt mày trắng bệch cùng thân thể đầy máu tươi liền nhịn xuống. Tự mình giày vò đến thế nào thì đều không bằng người đang đau khổ giãy giụa trên giường phẫu thuật.
Anh ta không phải không nghĩ tới việc ngoài ý muốn- tuy biết với tình hình trước mắt thì việc người sắp chết đến nơi lại có thể sống sót là điều kinh ngạc không tin nổi, anh ta vẫn cố tránh né không nghĩ đến. Hiện giờ đầu anh ta trống rỗng thì lại nhớ tới chuyện này. Anh ta không khỏi lẩm nhẩm không ngừng: Trình Gia Nhạc, nếu em chết, tôi nhất định không nhớ tới em, tôi sẽ đi khắp nơi chơi bời vui vẻ… Tôi… Em nếu không sợ chết, chúng ta cùng chờ xem! Không, mình không muốn cậu ấy chết, sau khi thổ lộ với cậu ấy rồi mà cậu ấy vẫn dám chết thì mình nhất định không bỏ qua!
Càng nghĩ càng điên, càng nghĩ càng khó chịu, anh ta co mình lại, ngồi trong góc. Ngực giống như là bị ai dùng tảng đá lớn nện liên tiếp, cảm giác đau này, anh ta chỉ muốn chết cho rồi!
Lúc mẹ chết, anh ta còn chưa lớn, nên không hiểu hết bi thương cùng phẫn nộ. Anh ta sau này lớn lên thì mới hiểu chuyện cha làm với mẹ, hận cũng từ từ chồng chất. Anh ta chưa bao giờ như hôm nay, phải thừa nhận tình cảm mãnh liệt từ sâu trong lòng. Cho dù là ngày đó bị làm nhục, anh ta cũng chỉ cho là tu luyện cực khổ mà thôi. Nhưng bây giờ…
“Không…” Anh ta hai tay vò lung tung tóc mình, đủ mọi loại tưởng tượng không tốt chui vào đầu. Mơ hồ, anh ta cảm thấy hình như mình đã đứng trước mộ Trình Gia Nhạc, trên bia là tấm ảnh người chết, đúng là gương mặt trắng bệch của Gia Nhạc… “Không!” Anh ta dụi đầu càng sâu vào hai cánh tay, không muốn nghe thấy bất kì điều gì, càng nghe càng gây ảo giác. Cho nên, khi cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, anh ta còn đang trong trạng thái vô thức.
“Triệu tiên sinh, anh sao vậy?”
Đi ra không phải bác sĩ chính mà là một y tá. Cô ta lo lắng hỏi, lại đột nhiên bị túm hai tay.
“Cậu ấy sao rồi?” Triệu Tĩnh Vũ hai mắt sưng vù, trên còn có nước mắt, như là muốn dọa người.
Y tá kia lắp ba lắp bắp nói: “Phẫu thuật… Phẫu thuật chưa xong, người bệnh hiện tại tôi không thể nói cho anh rõ tình trạng… Xin… Buông, tôi phải… Tôi phải đi.” Triệu công tử của Triệu Thị cô ta chưa phải chưa từng thấy trên tạp chí, nhưng lại chưa từng thấy qua bộ dạng lôi thôi rách nát như hôm nay. Cô sợ tới mức muốn chạy biến cho rồi. May mà cuối cùng đối phương cũng buông tay, cô chạy trốn thành công!
Triệu Tĩnh Vũ muốn bóp chết cô ta, cô ta tới làm cái quái gì chứ!
Phẫu thuật khốn kiếp, làm sao lại lâu thế!
Nếu cảnh sát không đưa bọn họ tới bệnh viện này, tình trạng lúc ấy thực nguy cấp, bác sỹ đã nói chuyển viện là nguy hiểm, nếu không anh ta tuyệt đối không đồng ý để người khác mổ cho Trình Gia Nhạc!
Bất chấp hình tượng, Triệu Tĩnh Vũ nằm ườn trên ghế, anh ta cần nghỉ ngơi.