Dụ Hoặc

Chương 35

Sử Siêu khoác vai Tô Văn Huy lại bị anh ta dùng lực đẩy ra.

“Lúc trước không phải nói hay lắm sao, nói không làm tổn hại gì anh ta cơ mà? Trình Gia Nhạc anh thích tra tấn thế nào cũng được, nhưng mà anh… muốn lật lọng hả?”

Sử Siêu không lên tiếng trả lời.

“Anh bảo bọn chúng cút đi.”

Tô Văn Huy lau nứơc mắt, ngẩng đầu nói với Sử Siêu: “Lập tức rời khỏi chỗ này!”

Sử Siêu ngồi xuống. “Bọn họ là anh em tốt của tôi, tôi sao có thể bảo anh em mình “cút” được? Huống chi…” Sử Siêu cười cười, có chút điên rồ lẫn hoảng hốt, “Cậu hiện tại đã lộ mặt rồi, chẳng lẽ không sợ thân phận bại lộ sao?”

“Anh đừng đùa, anh nghĩ tôi và anh và đám kia có thể chạy thoát sao?” Tô Văn Huy cố khống chế giọng đang run run, “Ông chủ nhà họ Triệu sẽ không bỏ qua cho bất kì ai trong chúng ta đâu, Tĩnh Vũ là con ruột ông ấy, là người thừa kế nhà họ Triệu, các người hôm nay làm nhục anh ta…”

“Giết nó là được rồi.” Sử Siêu lạnh lùng nói: “Nếu tất cả không có đường sống thì chi bằng cùng chết. Có Triệu thiếu gia làm bạn, chết cũng đáng đó!”

“Anh dám!”

“Tôi vì sao lại không dám? Đến nước này rồi, tôi còn cái gì mà không dám?”

“Anh…” Tô Văn Huy vốn định chửi ầm lên, nhưng nghĩ lại thôi, lời thô tục suýt phun ra biến thành lời lời khuyên: “Anh nghe tôi này, hiện giờ quan trọng nhất là nhanh bắt họ giao tiền. Nhớ sai người thu dọn sạch sẽ, đừng để họ nắm sơ hở. Lấy được tiền rồi, tuyệt đối không trì hoãn nữa! Vé máy bay tôi mua sẵn cho các anh rồi, các anh có thể yên tâm mà đi! Qua bên đó thì đừng bao giờ… quay lại nữa! Thế lực nhà họ Triệu lớn đến mấy cũng không quản nổi bên đó, chỉ cần các anh ổn định rồi thì tuyệt đối không còn nguy hiểm!”

“Cậu trước sau đều có lí do để bàn lùi, cậu nói… Tôi nên tin không đây?” Sử Siêu cười cợt nhả.

“Nói thế nào thì các anh cũng chỉ còn đường tin tưởng tôi thôi! Tôi nếu muốn hại các anh thì lúc trước đã không giúp đỡ! Giờ chỉ cần các anh bị bắt, tôi cũng sẽ không sống yên thân! Tôi và các anh là cùng một thuyền, cho dù tôi không lo cho các anh thì cũng phải lo cho chính mình! Anh nói đúng không?”

Sử Siêu không trả lời.

“Chờ anh Cả các anh về, lập tức chăm lo cẩn thận cho Triệu Tĩnh Vũ, còn Trình Gia Nhạc, ông Triệu căn bản không biết có người này, các anh có đem cậu ta băm thành thịt cho chó ăn cũng không ai quản…”

“Cậu thật độc ác,” Sử Siêu nói: “Vì cái bụng to kia, chính Triệu Tĩnh Vũ tình nguyện để người khác cưỡng bức nhằm bảo vệ chu toàn cho nó, cậu nói tôi giết nó đi, không phải muốn hại tôi sao?”

Tô Văn Huy khó tin mở to mắt, anh ta trấn tĩnh thế nào cũng không che nổi thái độ của mình. Triệu Tĩnh Vũ sao lại vì tên tiểu tử kia…

“Sao, đau lòng à? Đau lòng cũng hết cách rồi. Tôi không dám làm bị thương tên lưỡng tính đó đâu, nếu ngày nào đó Triệu Tĩnh Vũ nhớ lại mà điên lên, lại chả vượt nửa bán cầu mà làm thịt tôi?”

Tô Văn Huy nhìn Triệu Tĩnh Vũ, lúc này Triệu Tĩnh Vũ cũng mở mắt nhìn anh ta, tuy trên mặt dịch thể lưu lại đã khô thành vệt, nhưng ánh mắt đó không phải là chế giễu, là khinh thường sao? Giống như đối diện anh ta mà nói: “Tao khinh mày!” Đó rõ ràng là một mũi tên nhọn, đâm một lỗ thật to trên người anh ta.

“Được, tôi làm theo cậu. Nhưng không phải vì tin mà là… Hiện giờ chúng ta giống nhau, đều là cướp cả, chết thì cùng chết, tôi sống thì cậu mới được sống. Tôi thấy cậu cũng không phải loại đem mạng mình ra đùa.” Sử Siêu đứng lên nhìn đồng hồ, nói: “Anh em, chúng ta chuẩn bị thôi.”

Bọn chúng rất nhanh tản ra, bắt đầu dọn dẹp đồ đạc. Tô Văn Huy yên lặng đến bên Triệu Tĩnh Vũ, giúp anh ta mặc lại quần.

“Tôi biết anh hận tôi.” Anh ta nói, “Tôi biết. Anh cứ hận đi, cả đời này, tôi sống quá hồ đồ. Trước kia không ngờ là yêu anh, giờ lại không ngờ là đã hại anh.” Anh ta cài lại thắt lưng Triệu Tĩnh Vũ, “Có thể tôi thiếu anh một cuộc đời, cũng đáng kiếp tôi lắm, ngay cả chết cũng muốn chết trên tay anh… Anh chờ nhé, nếu anh muốn giết tôi, tôi sẽ không phản kháng. Nhưng,” Anh ta cúi đầu, ở bên tai Triệu Tĩnh Vũ nói cực kì nhỏ: “Chờ tôi cứu anh ra rồi hãy ra tay, được không?”

***