- “Này Jaina, ngươi nói xem những người ban nãy định làm gì?”
Nữ hầu gái cảm thấy mồ hôi nhỏ giọt trên thái dương, cơ mặt co giật nhìn vị nữ chủ nhân của mình. Mới rồi một đám cắc ké không biết sống chết đã ăn đau khổ không nhỏ vì dám uy hiếp nàng, về lí do cũng chẳng cần nói nhiều, khu chợ vừa nãy còn đang ồn ào vì sầm uất đã trở thành một bãi lầy lội. Những tên côn đồ giờ này có lẽ còn đang lềnh bềnh trong mớ hỗn loạn.
- “Có lẽ họ chỉ muốn mời người đi dạo một vòng thôi công chúa.” Nữ hầu gái mặt méo xệch biện ra một lí do.
- “Ể ể, nếu thế thì ta có lỗi rồi. Làm sao bây giờ? Ban nãy hình như ta hơi quá tay thì phải?”
Katherine hoảng hốt khổ não.
Đâu chỉ là quá tay cơ chứ?
Rõ ràng là giận cá chém thớt, giận chó đánh mèo đem cả cái chợ hủy diệt mà!
Hầu gái run run muốn hét lên thật to. Cô là thần tai nạn hả?
- “Không cần đâu công chúa, chỉ là một điểm tai hại nhỏ xíu mà thôi. So với việc được diện kiến người, chút tổn thất ấy có thể chấp nhận được.”
Nghe hầu gái nói, Katherine cũng cảm thấy hợp lí, lập tức lấy lại tự tin.
- “Chính thế! Bổn công chúa làm sao có thể sai được cơ chứ?”
Cũng không biết nàng lấy đâu ra cơ sở đúng sai của mình, thế nhưng rốt cục thì họ cũng rời đi mặc kệ trách nhiệm sau lưng.
Nơi họ đang ở là một thành trì mới được xây dựng sau chiến tranh, người ta gọi nó là Khởi Điểm Thành. Nghe nói chỗ này từng là nơi chiến tranh diễn ra khốc liệt nhất, vậy mà chỉ sau một khoảng thời gian không dài không ngắn, dưới trợ lực hùng hậu của Thần Quốc nó đã trở nên phồn vinh như vậy.
Hiển nhiên một nơi mới được xây dựng cho dù có phát triển nhanh đến mức nào thì cũng chẳng có bao nhiêu điều thú vị. Có vô số chỗ đặc thù trên thế giới này mà Katherine có thể đi, nhưng cô đã lựa chọn tới đây. Lí do phức tạp là bởi ở nơi này, cha và mẹ cô đã từng chiến đấu và một trong hai người cũng đã biến mất sau đó.
Khu vực họ đang ở là nơi tiếp giáp với “ngoại giới”, nơi mà sức mạnh của thần linh không thể với tới để bảo vệ con chiên của người.
Đứng dưới chân thành, không hiểu tại sao cô có một loại cảm giác mạnh mẽ rằng bên kia có thứ gì đó “giống mình”. Có cái gì đó ẩn nấp bao năm qua trong cơ thể cô bỗng trở nên rục rịch như hô ứng với thứ ấy.
Sau đó Katherine cảm thấy một luồng ý chí tiếp cận bản thân, cô cũng vô ý thức tiếp nhận.
Cuồng bạo.
Hủy diệt.
Dục vọng.
Cờ rắc!
Có thứ gì đó vỡ vụn, mở ra con đường đến cội nguồn sức mạnh to lớn trong cô.
Ha ha ha, không nghĩ tới, đúng là không nghĩ tới. Berseker, ngươi không những cô phụ ta mà còn đem thứ ta ban tặng ngươi cho con gái mình.
A a a a a! Tất cả hận ý này, nỗi đau này cứ để con gái ngươi thay ngươi gánh chịu đi!
Asmoudeus! Ngươi dám!?
Ta làm sao không dám. Đừng cho rằng tất cả sức mạnh của ta đều bị ngươi cầm cố tại nơi này.
Không thể nào! Ngươi còn có thể sinh ra một vị thần?
Hừ, đáng ra ta muốn dành nó vào thời điểm thích hợp hơn. Nhưng đã con gái ngươi đến rồi ta cũng không cần phải kiên nhẫn nữa! Nó sẽ là tế phẩm tốt nhất để ta hủy diệt nên văn minh này! Cầu nguyện đi Berseker, ta sẽ khiến ngươi hứng chịu sự thống khổ nhất vì dám lừa dối ta, ta sẽ mài mòn từng chút từng chút một sinh mệnh của người quanh ngươi. Nhất là ả đàn bà đó, ta sẽ dày vò ả, khiến cho những thứ nhơ nhuốc nhất nhuốm bẩn ả, đem kiêu ngạo của ả đập tan thành từng mảnh, đem người ả yêu nhất nô lệ dưới chân ta!
Không!
Thời gian tua nhanh hơn một chút. Khởi Điểm Thành lúc này đã là một mảnh im ắng. Máu tanh dưới ánh Mặt Trời bốc hơi tan vào trong không khí xốc lên mùi khó chịu. Tràng cảnh kinh tởm tràn lan khắp nơi, những con quái vật như người lai động vật không ngừng cắn xé, hãm hiếp. Người chết thì chết, người sống thì lay lắt chẳng còn bao nhiêu hơi. Một con quái vàng ủng móc ra từ trong bụng nữ thiếu phụ đứa trẻ còn đỏ hỏn, như cầm trong tay củ khoái nướng gọn gẽ cắn lấy. Ánh mắt nó nghi hoặc nhìn quanh, tiếng động lạ truyền vào tai nhọn hoắt.
- “Làm ơn. Làm ơn…”
Hơi thở gấp gáp của nữ hầu gái xen lẫn cả tiếng nức nở. Trên người cô phủ lên lớp máu đỏ ngạch, mùi tanh là áo tàng hình tốt nhất với cô bây giờ. Tay bịt chặt miệng nhưng cơn run rẩy không ngừng tạo ra những tiếng “nháp nháp”.
Nguồn gốc tất cả chuyện này là gì? Máu đóng vảy trên cổ làm cô ngưa ngứa muốn gãi. Cô cọ đầu vào vai cố gắng tự làm dễ chịu hơn một chút. Con quái vật rốt cục cũng chú ý đến, bụng cô hóp lại cố làm suy yếu hơi thở tới mức thấp nhất nhưng cơn buồn nôn cuộn trào trong dạ dày lại làm điều ngược lại.
Một bước…
Hai bước…
Ánh nhìn của con quái vật rốt cục ngưng lại bên dưới đống đổ nát. Chẳng có bao nhiêu hoàn chỉnh của một cô gái còn thoi thóp. Sự sợ hãi hiện rõ trên mặt cô, cơ miệng cô mở ra rồi đóng lại như muốn nói gì đó. Có cảm giác máu chảy ra từ những mao mạch trong mắt cô gái. Ọc! Nữ hầu gái chẳng muốn lí giải cái tiếng động đó là gì, xác chết nằm sát người cô vừa mới trở thành xác chết một giây sau đó.
Chờ đợi…chờ đợi…Nữ hầu gái chỉ cầu mong công chúa mau mau trở lại cứu mình. Cô không hiểu vì cái gì nàng đột nhiên ra khỏi thành, cái gì đã xảy ra bên ấy khiến lũ quái vật tràn vào. Nhưng nàng biết người duy nhất có thể cứu mình ra khỏi mớ hỗn loạn này là Katherine.
Katherine đang rơi vào hỗn loạn cực độ.
Tâm trí cô đang phải chiến đấu với thứ khủng bố không tên.
Nó dẫn dắt cô đi đến nơi này, càng lại gần sức chống trả của cô lại càng yếu. Nó đang xâm lấn cô, hòng cướp lấy thể xác cô.
Chiến đấu, giờ khắc này bắt đầu.
Trở ngược quá khứ về thời điểm này, trong đại điện tráng lệ nằm sâu dưới biển, nữ hãi thần đứng ở vị trí cao nhất quát hỏi.
- “Làm sao công chúa bỏ đi mà các ngươi không biết gì hết?”
Ngay phía dưới, mấy chục người cá lớn lớn nhỏ nhỏ đang run cầm cầm quỳ dập đầu. Chẳng cần biết là thánh giả hay phàm nhân, là quý tộc hay người hầu, đều co rúm lại trước cơn giận dữ của nữ hoàng, trong mắt một vị thần linh như vậy bất kể thứ gì đều nhỏ bé giống nhau, bất quá là con sâu cái kiến. Katherine bỏ đi không nói một lời, dĩ nhiên để lại một đống rắc rối. Đặc biệt là một nữ người cá mĩ mạo quỳ trước nhất, cô ta có thể cảm thấy từng lớp vảy trên cơ thể mình bong tróc dưới ánh nhìn của nữ hoàng.
- “Akaline, ngươi là thầy nó, nói đi, chuyện này rốt cục là như thế nào?”
Giọng nói uy nghiêm đanh thép không để bất cứ chỗ trống nào cho sự dối trá, nữ người cá gian nan ngẩng đầu thuật lại.
- “Thưa nữ hoàng, công chúa…”
Chẳng có gì ngoài sự sơ suất và bất ngờ, vị nữ hoàng càng nghe càng giận tím mặt, nhưng bà chẳng kịp quản đến đám người được bao lâu sắc mặt dĩ nhiên trắng bệch.
- “Mau, mở cổng truyền tống tới nhân giới!” … Đoạn kí ức mơ hồ hồ chẳng kéo dài được bao lâu, Katherine chỉ nghe thấy tiếng ai đó gọi mình. Mở mắt ra chung quanh chính là một bãi chiến trường, khắp nơi là một đống đổ nát hoang tàn, phía trên mẫu thân nàng đang chiến đấu với một con quái vật. Trông nó khổng lồ, tổ hợp của trâu, rắn, dê và phủ đầy lông mao gớm ghiếc, nó hú lên từng tràng quái dị tạo ra từng đợt sóng xung kích lưu động, nữ Hải Thần chỉ có thể chật vật chống đỡ lấy. Lý ra, Katherine không có khả năng quan chiến trận đấu của hai vị thần linh, nhưng nàng giờ đây đã khác. Một nguồn sức mạnh khổng lồ mà nàng chưa bao giờ nhận ra đẩy nàng đi lên cảnh giới ngang với họ. Quan trọng hơn, chính nàng cũng đang tham gia trận chiến và không ngừng tấn công bà!
- “Katherine! Mau tỉnh lại!”
Ngay phía dưới chân cô một đám sinh linh đủ mọi chủng tộc cũng đang chiến đấu với lũ quái vật, tuy không cách nào sánh bằng uy lực với trận chiến giữa các vị thần, một chấn động từ trên này đánh xuống cũng có thể dễ dàng cướp đi mảng lớn sinh mệnh, nhưng khốc liệt, thảm thiết cùng với máu tanh không ngừng đi lên. “Giết! Giết!” Tiêng hô hoán, gào rú, những va chạm ngày thường dễ dàng lật tung một tòa thành thị, thổi bay cả mảng tường thành không ngừng chớp tắt như pháo hoa. “Ầm! Ầm!”Tiếng nổ kinh đào lãng hải, sức mạnh thiên băng địa liệt tựa như thiên địa tận thế dập nát từng mảng từng mảng thổ địa.
Sau đó Katherine nghe được một tiếng chuông ngân! Tiếng chuông như khởi nguồn từ trong nơi sâu nhất của linh hồn, không ngừng đẩy lùi tà ác ý niệm đang xâm lấn ý chí nàng.
“Hừ, thần khí? Không có thần linh điều khiển cũng muốn chống lại ta? Sức mạnh của con nhóc là khởi nguồn từ ta, trừ phi bản thân nó đủ mạnh nếu không vĩnh viễn chỉ có thể trở thành con rối của ta mà thôi!”
Quả nhiên, tiếng chuông mặc dù có thể giúp nàng bảo trì một tia thanh tỉnh, nhưng lại không thể giúp nàng đoạt lại quyền điều khiển cơ thể. Tuy vậy, Katherine vẫn có thể trong chốc lát làm nhiễu loạn một chút đòn tấn công của mình, có thể khiến nó chệch đi hoặc yếu hơn một chút. Nữ hoàng có phần dễ thở hơn. Thế nhưng trận chiến đi xuống vẫn không cách nào cải biến kết cục của nữ Hải Thần.
- “Xin lỗi con gái, ta chỉ có thể giúp con tới đây thôi.”
“Không!” Ý thức Katherine vang vọng trong não hải, nhưng lại không thể thốt ra lời. Nữ hoàng nước mắt thê lương rốt cục thi triển cấm thuật đem chính mình lẫn quái vật phong ấn cùng một chỗ. Sau đó trong cuồng loạn ý chí, cũng có thể là tác dụng của thần khí trong người nàng quấy nhiễu, nàng từ một phân thành hai, đem phần sức mạnh kia hóa trở thành một cái khác mình, “thần Katherine” và “Katherine”. Thông qua khẽ hở giữa hai thế giới vĩnh viễn tách biệt.
Ghi chú: Ở chỗ này cần giải thích một chút về thí thần giả. Thí thần giả là người có được thần lực, nhưng vẫn là phàm nhân. Thí thần giả cũng không phải cứ giết thần là được, trong này thì Berseker từng dùng thủ đoạn đặc biệt cướp đi một phần thần lực của Asmoudeus, rồi sinh ra Katherine thì truyền hết cho nàng. Ở đây ông ta lại giúp nàng tách phần lực ấy ra, loại bỏ hoàn toàn cơ thể phàm nhân để trở thành chân chính thần. Quan hệ giữa Katherine trước và sau giống như là anh linh và anh hùng trong Fate vậy, là nàng mà cũng không phải nàng. Katherine thật thì đi về thế giới võ thần rồi sống luôn ở đấy. Về phần có con cháu hay còn sống không thì…
Sau đó nàng ngủ thật lâu, thật lâu. Nàng trở thành một đứa trẻ, một ngày kia khi cô tỉnh dậy, trước mặt là một vị kị sĩ bóng tối.