Ngồi trước bàn trang điểm, nhìn vầng trăng khuyết đang nằm trên cổ mình, lại nghĩ đến tình cảnh khi Nguyệt nhi đưa nó cho nàng một tháng trước, Tiêu Lâm bật cười thành tiếng. Vừa nghĩ đến con trai, hạnh phúc đã dâng đầy trong lòng Tiêu Lâm. Con trai nàng không ôn nhu, không thích nói chuyện, không cười, không khóc, nhưng nó cực kỳ quan tâm chăm sóc nàng. Nó dùng thân thể gầy yếu của mình bảo vệ nàng từng ly từng tí một. Ngay lúc Tiêu Lâm đang ngồi nhớ lại từng kỷ niệm ngọt ngào với Hàn Nguyệt, bên ngoài chợt truyền đến một tiếng hô vang: “Hoàng thượng giá lâm.”
Tiêu Lâm lập tức đứng dậy, sửa sang lại y phục, trong lòng cũng hơi nghi hoặc. Đã nhiều năm nay, hoàng thượng không đến chỗ nàng nghỉ qua đêm. Sao hôm nay, người lại đến đây, hơn nữa lại đến muộn thế này.
Vội vàng chạy ra phòng ngoài, nhìn nam nhân đang mặc bộ long bào màu vàng rực rỡ, Tiêu Lâm lập tức hành lễ: “Thần thiếp cung nghênh hoàng thượng. Thần thiếp không biết hoàng thượng tới, không thể nghênh tiếp từ xa, xin hoàng thượng thứ tội.”
“Đứng đậy đi.” Âm thanh lạnh nhạt không nghe ra cảm xúc gì.
“Các ngươi đều lui xuống.” Ti Ngự Thiên lạnh lùng ra lệnh. Xuân Mai hơi lo lắng liếc mắt nhìn tiểu thư rồi im lặng cùng những người khác đồng thời lui ra. Trong phòng chỉ còn lại hai người, Tiêu Lâm và Ti Ngự Thiên.
Thấy hoàng thượng có vẻ khác thường, Tiêu Lâm nghi hoặc hỏi: “Hoàng thượng, người hôm nay muốn nghỉ ngơi ở chỗ thần thiếp sao?”
Không để ý đến câu hỏi của hoàng hậu, Ti Ngự Thiên lấy một phong thư từ trong tay áo ra đưa cho nàng. “Hoàng hậu, trẫm có cái này muốn hoàng hậu xem.”
Tiêu Lâm nhận lấy, trong lòng có chút bất an. Mới mở ra đọc một chút, tờ giấy trên tay nàng đã rơi xuống đất. Tiêu Lâm sắc mặt tái nhợt nhìn hoàng thượng: “Hoàng thượng, chuyện này… chuyện này…”
“Hoàng hậu, ngươi là quốc mẫu của Đại Yển quốc, lại là mẹ ruột của Nguyệt nhi, trẫm cũng không làm khó cho ngươi. Ngươi tự kết thúc đi.” Dứt lời, Ti Ngự Thiên lấy ra một cái bình nhỏ đặt xuống trước mặt Tiêu Lâm.
Tiêu Lâm ngây người một lúc rồi đưa tay cầm lấy chiếc bình. Phi tần trong cung ai mà chẳng rõ trong đó chứa gì.
Không chờ Tiêu Lâm nói hết câu, Ti Ngự Thiên đã nói ngay: “Chuyện này Nguyệt nhi không biết. Nó đã có trẫm chăm sóc rồi. Hoàng hậu cứ yên tâm đi thôi.”
Nghe Ti Ngự Thiên nói vậy, Tiêu Lâm toàn thân buông lỏng, nhẹ nhàng nở một nụ cười. Rồi nàng thản nhiên mở nắp bình ra, một tay nắm lấy vầng trăng khuyết trước ngực, ngửa đầu uống cạn chất lỏng đang chứa trong bình.
Hai canh giờ sau, nhìn Tiêu Lâm nằm im trên giường không còn sự sống, Ti Ngự Thiên đứng dậy rời khỏi Di Hiên cung.
…
“Tiểu thư….” Một tiếng thét thê lương vang vọng khắp Di Hiên cung. Xuân Mai nhào tới ôm lấy thân thể đã không còn hơi thở của tiểu thư nàng gào khóc thảm thiết: “Tiểu thư… tiểu thư, người làm sao vậy? Người đừng dọa Xuân Mai, người dậy đi, tiểu thư… Ô ô ô ô…”
Nghe tiếng gào khóc của Xuân Mai, Tiết Trung Lâm vội vàng chạy tới lớn tiếng hỏi: “Chuyện gì vậy? Có chuyện gì với nương nương thế?”
Xuân Mai nức nở nói với Tiết Trung Lâm: “Mau đi thông báo cho điện hạ… Tiểu thư… Ô ô… Tiểu thư đã xảy ra chuyện.” Nhìn hoàng hậu nằm im trên giường sắc mặt trắng nhợt một cách khác thường, Tiết Trung Lâm sững sờ lùi lại vài bước, rồi ngay lập tức điên cuồng chạy ra khỏi Di Hiên cung.
…
Nỗi đau thương vô hạn cùng tiếng khóc lóc nghẹn ngào tràn ngập trong tẩm cung của hoàng hậu.
“Chuyện gì thế này?” Ti Ngự Thiên vừa nghe tin chạy tới liền phẫn nộ hỏi.
“Bẩm hoàng thượng, thần e là nương nương không cách nào chịu được những gì Tiêu gia đã làm với nương nương và điện hạ, tâm trạng trầm uất, khiến người đột tử. Nương nương ra đi không quá đau đớn, hơn nữa không có dấu hiệu gì của việc trúng độc.” Kiểm tra xong, Lý Quý Sâm bẩm báo lại, trong lòng vô cùng bất an. Chỉ gần hai tháng sau khi Tiêu gia sụp đổ, hoàng hậu đã chết trong cung của mình. Ngoại trừ nguyên nhân này, hắn thực sự không tìm ra được lý do nào khác.
“Sao lại như thế được. Ngày ấy sau khi từ thiên lao trở về, tâm trạng tiểu thư vô cùng sáng sủa, chẳng thấy đau thương khổ sở gì hết. Sao có thể trầm uất đến độ đột tử được?” Xuân Mai không tin kêu lên. Tối hôm qua, tiểu thư vẫn còn bình thường, sao đột nhiên lại… Xuân Mai hoài nghi nhìn hoàng thượng. Đêm qua, rốt cuộc hoàng thượng đã nói gì với tiểu thư?
“Ngươi nghi ngờ trẫm giết hoàng hậu à?” Ti Ngự Thiên hỏi, chậm rãi mà lạnh như băng.
“Nô tỳ không dám.” Xuân Mai vội vàng quỳ xuống, hai mắt đỏ ửng lên.
Nãy giờ, Hàn Nguyệt vẫn đứng ở một bên, vẻ mặt vô cảm. Nó đi tới bên giường mẫu hậu, cầm lấy bàn tay đã lạnh ngắt của người, rồi lạnh nhạt gọi: “Xuân Mai, Tiết Trung Lâm.”
“Có nô tỳ (thuộc hạ).”
“Mẫu hậu vô cùng yếu đuối, không thể nào bảo vệ chính mình được. Các ngươi đi theo hộ tống mẫu hậu.” Không buồn nhìn hai người đang quỳ trên mặt đất, Hàn Nguyệt tiếp tục nói: “Huyền Thanh, đưa hai người bọn họ xuống. Ba ngày sau đem chôn cùng mẫu hậu.”
“Tạ ơn điện hạ đã thành toàn!” Nhìn hoàng hậu và điện hạ lần cuối cùng, Tiết Trung Lâm và Xuân Mai đôi mắt ngấn lệ, dập đầu lạy ba cái rồi đứng dậy đi theo Huyền Thanh ra ngoài.
“Huyền Ngọc.”
“Chủ tử.”
“Việc chôn cất mẫu hậu ngươi tự mình bố trí. Không cho bất kỳ kẻ nào đụng vào thi hài của mẫu hậu. Ngươi thu dọn hết đồ đạc của người, đem chôn cùng mẫu hậu.”
“Nô tài tuân lệnh.”
“Kẻ nào động vào, giết chết không tha.” Phân phó mọi việc cho Huyền Ngọc xong, Hàn Nguyệt tàn nhẫn buông lại một câu.
“Nô tỳ (nô tài) tuân lệnh.” Tất cả các thái giám cung nữ hầu hạ bên cạnh hoàng hậu đều quỳ xuống nhận lệnh.
“Lui xuống cả đi.” Ti Ngự Thiên lạnh lùng nói. Nháy mắt sau, tất cả mọi người trong phòng đều đã đi ra ngoài. Đi đến trước mặt Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên nhẹ nhàng vỗ về bả vai của nó. Hàn Nguyệt đưa tay cầm lấy bàn tay phụ hoàng đang đặt trên vai mình.
…
“Phụ hoàng…” Thấy Ti Ngự Thiên bước ra khỏi Di Hiên cung, mấy vị hoàng tử đang chờ ngoài cửa đều tiến đến.
“Phụ hoàng, thất đệ không sao chứ?” Diệu Nhật lo lắng hỏi. Tình cảm của thất đệ và hoàng hậu nương nương rất tốt. Lần này hoàng hậu nương nương đột nhiên qua đời, không biết thất đệ có sao không?
“Không cần lo lắng, Nguyệt nhi sẽ không có việc gì hết.” Ti Ngự Thiên trầm giọng nói.
“Phụ hoàng, nhi thần muốn vào trong đó bầu bạn với thất ca.” Hoài Ân nước mắt rưng rưng cầu khẩn phụ hoàng.
“Các ngươi đừng vào quấy rầy Nguyệt nhi. Để nó ngồi cùng mẫu hậu của mình một lúc.”
“Phụ hoàng…” Cẩm Sương muốn nói gì đó nhưng lại ngừng lại.
“Ba ngày sau hạ táng hoàng hậu. Nguyệt nhi không thích có người đụng vào thi hài của mẫu hậu nó. Các ngươi giúp nó chuẩn bị một chút chuyện an táng.” Ti Ngự Thiên liền phân phó mấy đứa con trai của hắn hỗ trợ việc chôn cất cho hoàng hậu.
“Phụ hoàng, sao vội vã vậy?” Lam Hạ có chút buồn bực. Ba ngày mà muốn chuẩn bị tất cả mọi thứ thì quá mức gấp gáp rồi.
“Nguyệt nhi quyết định thế.” Ti Ngự Thiên thở dài nói.
Nghe phụ hoàng nói vậy, mọi người cũng im lặng không nói gì nữa.
“Phụ hoàng, để bọn nhi thần đi hỗ trợ thất đệ. Bọn nhi thần xin cáo lui trước. Phụ hoàng ở lại an ủi thất đệ.” Thân làm đại ca, Diệu Nhật nhanh chóng đưa ra quyết định.
“Ừ.”
Yển Tuyên đế năm thứ hai mươi tháng mười một, hoàng hậu Tiêu Lâm vì không cách nào chịu được đả kích, thương tâm quá độ mắc bệnh từ trần, ba ngày sau cử hành đại táng. Tuyên đế Ti Ngự Thiên phong nàng là Đức Huệ hoàng hậu. Thất hoàng tử Ti Hàn Nguyệt ở bên cạnh thi hài mẫu hậu hai ngày rồi trở về Nguyệt Tiêu điện đóng cửa nhốt mình trong điện. Thân là con trai duy nhất của hoàng hậu nhưng Thất điện hạ không tham dự tang lễ của mẫu hậu mình. Hoàng hậu hạ táng được năm ngày, điện hạ mới xuất hiện trở lại. Mười ngày sau, tại Di Hiên cung, Tuyên đế Ti Ngự Thiên cử hành lễ vấn tóc cho Thất hoàng tử Ti Hàn Nguyệt.