Trước cổng trường THPT Số 5, Tuyên Hạ thấy Bùi Thầm ra khỏi cổng trường thì trêu chọc: “Hồi nãy cậu đi đâu thế? Mình tưởng là cậu đã ra rồi cơ đấy.”
Bùi Thầm đè nén cảm xúc, nói với giọng hơi khàn: “Đi WC.”
Tuyên Hạ không nghĩ nhiều. Cậu ta quàng vai cậu, cười nói với mấy thành viên ở xung quanh: “Được rồi, thế bọn mình về thôi nào.”
Về cơ bản thì mấy chàng trai thuộc đội bóng rổ của trường đều muốn đi xe buýt, nhóm người bèn tới bến xe buýt. Lương Đồng Châu cũng không bảo tài xế tới đón đưa mà đi cùng bọn họ.
Mọi người vui mừng trò chuyện về trận đấu tối nay, giữa chừng cũng không quên trêu chọc người mắc sai lầm trong lúc chơi, cười đùa mắng chửi suốt dọc đường.
Lương Đồng Châu đang đi thì tiếng chuông di động vang lên trong túi.
Lấy ra nhìn thì thấy là Lương Chi Ý.
Cậu nghe máy, đầu bên kia kích động nói: “Có phải trận đấu của mấy em đã kết thúc rồi không? Sao rồi, có thắng không?!”
Tối nay Lương Chi Ý mới từ nhà bà ngoại về, vừa tới nhà thì đã muốn gọi điện thoại cho cậu ta hỏi kết quả của trận bóng rổ.
Lương Đồng Châu cười: “Đội tụi em đỉnh như thế thì sao mà không thắng cho được.”
“Òa, thế là tốt rồi! Giỏi quá luôn!” Lương Chi Ý vui vẻ, “Thế mấy thành viên của đội em đã đi hết rồi à? Bây giờ Bùi Thầm có ở cạnh em không?”
“Rào trước nhiều như thế có thấy mệt không? Chẳng phải là muốn hỏi câu cuối cùng thôi sao.”
“Ờ thì…”
Lương Đồng Châu cười: “Chị muốn liên lạc với Bùi Thầm thì sao không gọi cho cậu ấy? Lại còn muốn thông qua em nữa?”
Bùi Thầm đang đi bên cạnh nhìn sang, ánh mắt thoáng dừng. Một cậu chàng ở bên cạnh nghe thế thì ngớ ra, rồi kích động nói: “Ếeeee!!!”
Lương Chi Ý nghe thấy tiếng ầm ĩ ở đầu bên kia điện thoại thì ngại ngùng hiếm thấy: “Chẳng phải là điện thoại của cậu ấy không liên lạc được đó sao? Nếu cậu ấy đang ở cạnh em thì em đưa di động cho cậu ấy cái đi…”
Lương Đồng Châu nở nụ cười, cuối cùng đưa di động cho Bùi Thầm:
“Đây, chị mình tìm cậu đấy.”
Mấy người đồng đội không biết chuyện này ở xung quanh kích động xúm lại, ồn ào điếc cả tai: “Loa ngoài! Mở loa ngoài đi!”
“…”
Mặt Bùi Thầm đầy vạch đen. Cực chẳng đã, cậu đành phải cầm di động tới một chỗ xa xa.
Cậu mở miệng nói một cậu, Lương Chi Ý cười: “Bùi Thầm à, chủ yếu là vì hồi nãy mình gọi điện thoại cho cậu mà cậu không nghe máy. Cậu làm gì mà không nghe điện thoại của mình thế?”
Bùi Thầm lấy di động ra khỏi túi nhìn, “Di động để chế độ im lặng.”
“Ồ, thôi được.” Cô gái mỉm cười, chất giọng êm ái, “Tối nay cậu chơi thế nào? Có phải thắng suôn sẻ lắm không? Tiếc thật đấy, mình không thể đích thân tới cổ vũ cho cậu được.”
“Tối nay tôi chỉ chơi một lúc, chủ yếu là đội hai ra sân.”
“Thế khi nào thì đội mấy cậu đấu trận vòng loại thứ hai thế?”
“Thứ tư tuần sau.”
“Mình nhớ là vẫn chơi ở sân khách nhỉ?”
“Ừ.”
Lương Chi Ý cười hì hì: “Thế thì mình nhất định sẽ tới xem trận đấu của mấy cậu.”
Sắc màu trong đôi mắt của Bùi Thầm quay cuồng. Cậu nói với giọng trầm thấp: “Sau hôm đó còn phải đi học nữa, vẫn là đừng đi xem thi đấu thì hơn.”
Một trận đấu mà thôi, thật ra cô không cần phải quan tâm như thế, sẽ rất mệt.
“Không sao mà, mình làm xong bài tập sớm một chút là đi được rồi. Mình không muốn bỏ qua bất cứ một trận đấu nào của cậu hết.”
Trái tim Bùi Thầm mềm nhũn.
Lương Chi Ý ríu rít quan tâm cậu mấy câu, bảo cậu tối nay về nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Cuối cùng ‘sẻ con’ bảo muốn đi tắm, rồi cúp máy.
Bùi Thầm quay lại chỗ mấy chàng trai, trả di động lại cho Lương Đồng Châu. Đám người ở xung quanh cười xấu xa: “Nói cái gì thế? Lại còn lén lút như vậy nữa chứ?”
“Bùi Thầm à, hóa ra là chị của Lương Đồng Châu thích cậu hả?! Đờ mờ hôm nay mình mới biết đấy!”
“Bùi Thầm này, thế bây giờ mối quan hệ giữa cậu và chị của Đồng Châu là gì vậy?”
Bùi Thầm im lặng. Cậu nhúc nhích môi, hoàn toàn không trả lời.
“Được rồi, mấy cậu hóng hớt như thế để làm gì, hỏi lằm hỏi lốn…”
Cuối cùng vẫn là Tuyên Hạ đứng ra chấm dứt đề tài.
Mọi người tò mò thì tò mò, nhưng cũng rất có chừng mực, thấy Lương Đồng Châu cũng không hỏi nhiều như thế, bọn họ cũng không thể hỏi quá nhiều về chuyện cá nhân của Bùi Thầm.
Bùi Thầm bước đi. Lời cô gái nói hồi nãy vẫn còn vang vọng trong đầu, trái tim bị khều một cái, ấm áp mềm mại.
***
Cuối tuần, ở thành phố Lâm là một ngày nắng, nhiệt độ không khí hơi ấm trở lại.
Hai ngày trôi qua. Sáng thứ hai, các học sinh lần lượt tới trường.
Lúc này tại lớp chín, có rất nhiều bạn học sinh đang chuyện trò, một phần của đề tài là về trận bóng rổ hôm thứ bảy tuần trước, bảo trường THPT Số 1 thắng trận một cách suôn sẻ, Tuyên Hạ và Bùi Thầm lại còn chơi cực kì hay nữa.
Mà một phần khác là nói về điểm thi giữa kì.
Vào cuối tuần, bài thi cũng đã được chấm gần hết, về cơ bản thì cũng đã có điểm, thậm chí còn có học sinh tìm giáo viên hỏi thành tích của mình luôn.
Trước khi tiết đọc đầu giờ bắt đầu, lúc Đồng Tư Tư tới văn phòng nộp bù bài tập tiếng Anh thì chợt nghe thấy mấy giáo viên tiếng Anh đang nói chuyện với nhau:
“Đúng vậy, lần này năm khu vực thi chung một đề, cả khu chỉ có hai người đạt được điểm số này, một người trong đó còn thuộc lớp chín của mấy anh đấy.”
“Tôi đã xem bài luận đó rồi, viết còn tốt hơn cả văn mẫu nữa. Giờ lão Lý rốt cuộc cũng yên tâm rồi, có lẽ thủ khoa môn tiếng Anh của thành phố năm sau lại ở lớp của anh đấy!”
“Thế thì tôi phải mong chờ một phen ha ha ha ha…”
Đồng Tư Tư nghe thấy mấy lời đó thì để bài tập xuống rồi nhanh chóng về lớp.
Lúc ngồi xuống cạnh Tang Tầm Lăng, cô ta kích động nói ngay trước mặt mấy người bạn khác: “Lăng Lăng à, mình vừa nghe thầy Lý và mấy giáo viên khác nói chuyện với nhau trong văn phòng, hình như là đang nói về cậu đó!”
“Nói về mình ư?”
“Nói là hình như điểm tiếng Anh của cậu cao nhất khu, cả khu vực chỉ có hai người đạt điểm số này thôi.”
Tang Tầm Lăng ngạc nhiên mừng rỡ, nhưng lại không dám tin lắm: “Nhưng mình chỉ mới thi được có 145 điểm, thế này là cao nhất sao…”
“Cao lắm rồi. Đề tiếng Anh lần này cực kì khó, tới hiện tại mình chưa nghe nói ai thi được điểm cao hơn cậu. Nghe bảo lần này Bùi Thầm cũng chỉ thi được 144 điểm thôi đấy.”
“Vả lại Lăng Lăng à cậu thường xuyên đứng nhất khối môn tiếng Anh, mình cảm thấy chắc chắn là cậu.”
Điểm tiếng Anh của Tang Tầm Lăng vẫn luôn là niềm tự hào của cô ta. Tuy Bùi Thầm liên tục đứng nhất khối nhưng tiếng Anh cũng không phải là xuất sắc nhất, không phải lần nào cậu cũng có thể thi tốt hơn cô ta.
Nghe thấy lời khen tới sớm của người khác, Tang Tầm Lăng có cảm giác cả người sắp bay lên đến nơi, nơi khóe môi là vẻ tươi cười không thể che giấu nổi.
Trước khi chuông vào học tiết tiếng Anh-tiết hai của buổi sáng vang lên, giáo viên vào lớp trước mấy phút, bảo học sinh phát phiếu trả lời môn tiếng Anh ra trước.
Có bạn học sinh vừa mới tới cạnh bàn Bùi Thầm, nghe thấy giáo viên đang gọi cậu ta, cậu ta cuống cuồng nên thả phiếu trả lời xuống bàn Bùi Thầm luôn.
Lúc này có mấy bạn học sinh ở xung quanh xúm lại, vừa thấy số điểm trên đó thì mở to mắt:
“Đệt mợ, 148.5!”
“Trâu bò thật! Đúng là Bùi thần!”
Rất nhiều người nghe thấy số điểm đó thì đều xông tới muốn nhìn. Bùi Thầm nhìn phiếu trả lời, sự ngạc nhiên xẹt qua đáy mắt, sau đó lên tiếng:
“Đây không phải của tôi.”
Đôi mắt cậu nhìn vào bài thi, rồi bỗng có chút giật mình quay đầu sang bên, nhìn về phía cô gái đang nằm úp sấp ở bên cạnh.
Lúc này cô nhắm mắt, vẫn còn đang say giấc nồng.
Người ở xung quanh nhìn thấy cái tên trên bài thi, trong nháy mắt đồng tử dao động.
Cái đệt!
Trong thoáng chốc tiếng xôn xao không lớn không nhỏ vang lên ở gần chỗ Bùi Thầm. Tang Tầm Lăng ở hàng trước quay đầu thấy cảnh này thì cực kì ngạc nhiên rồi lại thấy tự hào trong lòng.
Lần này cô ta còn đạt điểm cao hơn Bùi Thầm đấy.
Rất nhanh thì tiếng chuông vào học vang lên. Mọi người về chỗ ngồi, Lương Chi Ý cũng tỉnh lại.
Tối qua cô không nhịn được thức đêm cày phim, sáng nay buồn ngủ quá hu hu…
Cô ngồi thẳng người lên, rồi nhìn thấy Bùi Thầm để một tờ phiếu trả lời trước mặt cô: “Của cậu đấy.”
Cô nhìn điểm số, chưa nói gì, mơ mơ màng màng mà tiếp tục dụi mắt, dáng vẻ ngây thơ.
Bùi Thầm liếc cô.
Phản ứng của cô bình tĩnh đến thế sao?
Sau khi vào học, giáo viên tiếng Anh nói khái quát tình hình thi cử lần này của mọi người: “Bởi vì đề thi lần này rất khó, điểm của mọi người cũng không cao. Điểm trung bình của cả khối là 101 điểm, lớp chúng ta vẫn thi khá ổn. Hơn nữa điều cực kì đáng được tuyên dương chính là còn có mấy bạn học sinh thi được điểm cao.”
Giáo viên tiếng Anh nhìn về phía Lương Chi Ý, rồi cười nói: “Bạn Lương Chi Ý của lớp chúng ta thi được 148.5 điểm, đồng hạng nhất toàn khu vực cùng với một học sinh của trường THPT Số 3. Đề này mà có thể thi được trên 140 điểm thì đã rất không dễ rồi.”
“Quào…”
Rất nhiều học sinh nhìn về phía cô gái với vẻ khiếp sợ.
Tang Tầm Lăng nghe thế:??!!
Lương Chi Ý lại thi được điểm cao như thế ư!
Đồng Tư Tư và nhóm con gái ghét Lương Chi Ý trong lớp ngạc nhiên há hốc mồm.
Đồng Tư Tư ý thức được mình đã đoán sai đối tượng mà những giáo viên đó nói tới, cô ta xấu hổ nhìn về phía Tang Tầm Lăng. Tang Tầm Lăng nắm chặt bút, nghĩ tới dáng vẻ vui mừng của mình hồi nãy, sự xấu hổ dội từ trên đầu dội xuống.
Trước đó giáo viên vốn không hề chú ý tới Lương Chi Ý, không ngờ cô lại giỏi như thế, khen ngợi cô tới tấp, nhất là bài luận đạt điểm tối đa của cô.
Sau khi lại khen mấy bạn học sinh khác, giáo viên bắt đầu nhận xét bài thi. Bài thi của Lương Chi Ý bị người mượn xem, cô đảo tròng mắt, nhìn về phía chàng trai, rồi hỏi nhỏ:
“Bùi Thầm à, cậu thi được bao nhiêu điểm vậy?”
Bùi Thầm nói điểm, cô gái nâng má cảm thán một tiếng: “Không ngờ là điểm của mình lại cao hơn cậu đấy.”
Bài thi của Lương Chi Ý được chuyền về. Bùi Thầm nhìn bài thi, xuất phát từ sự tò mò của học sinh giỏi, cậu do dự một lúc, rồi mở miệng: “Có thể cho tôi xem thử không?”
Cô gái thoáng ngớ ra, rồi đưa bài thi của mình cho cậu, mặt mày cong lên: “Cứ tự nhiên.”
Bùi Thầm nhìn bài luận của cô. Lương Chi Ý gối đầu lên hai tay nằm bò ra bàn, cô lại gần cậu, lúm đồng tiền thoáng hiện, dáng vẻ muốn được khen ngợi.
“Cậu thấy mình viết được không?”
Bùi Thầm xem xong, “Viết rất tốt.”
Cậu thấy như vậy thật, trong bài có nhiều câu diễn đạt rất hay, khiến cậu ngạc nhiên vô cùng.
Cậu nói thản nhiên: “Sao cậu học tiếng Anh tốt thế?”
Lương Chi Ý nhìn cậu, rồi nói nghiêm trang: “Bùi Thầm này, cậu có biết như nào thì mới cho thấy rằng một chàng trai bắt đầu phải lòng một cô gái không?”
Ánh mắt của Bùi Thầm khựng lại trong nháy mắt.
“…Không biết.”
“Chính là vào lúc anh ta nảy sinh mong muốn tìm hiểu cô gái đó đó.”
“…”
Thứ vớ vẩn gì vậy.
Cô gái bị dáng vẻ cạn lời của cậu chọc cho cười không ngừng, cuối cùng bắt đầu nghiêm túc chia sẻ kinh nghiệm học tiếng Anh nhiều năm của cô cho cậu. Bùi Thầm nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, trái tim thoáng rung động, không rời mắt được.
Sau khi nói xong, Lương Chi Ý nâng má cười với cậu: “Thế nào, có cảm thấy rằng mình thông minh lắm không?”
Chàng trai thản nhiên nhìn sang chỗ khác, “Có đôi lúc đúng là rất thông minh.”
“Ế, chẳng lẽ có lúc mình không thông minh sao?”
Cậu quay đầu liếc cô một cái.
Tựa như đang nói: Tự bản thân cậu không rõ là khi nào sao?
Lương Chi Ý nghĩ tới chuyện ngã ‘dập mông’ hôm đi biển bắt hải sản đó, cô xấu hổ tức tối phồng hai má, tức giận đến mức nằm úp sấp xuống bàn, ai ngờ cơ thể vừa chuyển động thì cái ghế đang ngồi lập tức vang lên một tiếng “Két” cực kỳ rõ ràng, khiến người ở xung quanh nhìn qua.
“…”
Muốn giấu mặt đi quá.
Cái ghế mà cô ngồi có chút vấn đề, động nhẹ một cái là sẽ phát ra tiếng, hơn nữa còn cực kỳ rõ ràng trong phòng học yên tĩnh.
Cô buồn bực nhíu mày: “Bùi Thầm này, cái ghế này ‘ồn’ quá, mình có thể đổi cái ghế mới ở đâu đây nhỉ?”
“Cậu đừng lộn xộn là được.”
“Mình mà không động đậy thì sẽ thành người thực vật đó okay…”
Cô tức giận thở dài thườn thượt: “Cái ghế này ‘ồn’ như thế, mình cũng không muốn ngồi cạnh cậu nữa.”
Bùi Thầm chữa bài thi, không ngẩng đầu nhìn cô, “Thế thì lát nữa tôi sẽ tìm giúp cậu xem trong lớp còn chỗ nào trống nữa không.”
“…”
Quá đáng!
Lương Chi Ý lầm bầm lầu bầu rồi quay đầu nằm úp sấp sang phía bên kia, không bao giờ muốn phản ứng cậu nữa.
***
Sáng thứ hai, về cơ bản thì đã có điểm các môn. Vào buổi chiều xếp hạng của khối cũng được công bố.
Đứng nhất khối vẫn tiếp tục là Bùi Thầm.
Các môn toán lý hóa của cậu đúng là tốt đến mức vô lý, không ai làm lung lay địa vị được.
Nhưng ở vị trí thứ hai, mọi người nhìn thấy một cái tên mới.
Lương Chi Ý, lớp chín.
Tất cả mọi người: Đờ mờ cậu ấy đứng thứ hai của khối á??!
Mấu chốt là cô lại chỉ kém Bùi Thầm 7 điểm. Những năm trước Bùi Thầm phải bỏ xa người đứng thứ hai hơn 10 điểm lận, còn cô thì lại bỏ xa người đứng thứ ba gần 10 điểm.
Tang Tầm Lăng chỉ thi được hạng năm, Lương Chi Ý cao hơn cô ta 15 điểm.
Bùi Thầm và Lương Chi Ý gần như là bỏ xa những người khác*.
(*)
Điểm tiếng Anh và ngữ văn của cô gái cao hơn Bùi Thầm, môn toán về cơ bản là ngang nhau, chỉ có vật lý yếu hơn chút, nhưng cũng thuộc top đầu.
Sau cuộc thi, tất cả mọi người ngạc nhiên bởi cô gái. Ai ai cũng cảm thán thực lực của người đứng nhất khối tại cơ sở phụ không phải chỉ có tiếng mà không có miếng, quan trọng nhất là dáng dấp của cô cực kì xinh đẹp. Trong thoáng chốc, trên diễn đàn có bài đăng nói rằng người đứng thứ nhất và người đứng thứ hai cũng là đôi trai gái có nhan sắc đỉnh cao của trường THPT Số 1, đã xinh trai đẹp gái lại còn học giỏi, đúng là không hợp lẽ thường.
Sau đó không biết là người nào trong bài đăng tung tin ra, bảo Lương Chi Ý đang theo đuổi Bùi Thầm. Bài đăng trực tiếp nổ tung, điên cuồng ăn dưa, lại còn chèo thuyền*.
(*)
Mà vào lúc này, Lương Chi Ý không có tâm trạng đi để ý tới mấy chuyện đó.
Lúc chạng vạng khi tan học, các bạn học sinh trong lớp lần lượt rời đi. Bùi Thầm từ văn phòng về, rồi thấy Lương Chi Ý vẫn còn ngồi tại chỗ làm bài tập.
Cậu ngạc nhiên, tiện miệng hỏi: “Không đi à?”
Sau đó Lương Chi Ý để bút xuống, sửa soạn lại cặp xong thì đứng lên. Cô quay đầu hầm hừ bực bội liếc cậu một cái:
“Bảy điểm, mình và cậu không đội trời chung.”
Bùi Thầm:?
Sau khi Lương Chi Ý đi, Bùi Thầm mới phản ứng được là lời cô nói có ý gì. Cậu bất đắc dĩ, thoáng nhếch khóe môi.
Tuyên Hạ sửa soạn cặp xong, quay đầu nhìn cậu: “Đã xong chưa? Đi thôi?”
Bùi Thầm nghĩ tới điều gì đó:
“Cậu đi trước đi, mình bận chút việc.”
Dứt lời, cậu đứng dậy ra khỏi lớp.
Năm phút sau, cậu từ phòng bảo quản thiết bị quay về lớp, rồi thấy Tuyên Hạ vẫn còn ở trong lớp chờ cậu.
Tuyên Hạ không gấp gáp. Cậu ta đang chơi di động, quay đầu thì thấy Bùi Thầm: “Ấy, cậu lấy ghế về làm gì vậy?”
Bùi Thầm không nói gì. Cậu lấy chiếc ghế cũ mà Lương Chi Ý ngồi đi, rồi đặt cái mới lấy về vào đó.
Tuyên Hạ: “Cậu đổi ghế cho cậu ấy để làm gì vậy?”
Bùi Thầm nói thản nhiên: “Cái ghế ban đầu hơi hỏng rồi.”
Sáng nay cô nói bởi vì cái ghế mà cũng không muốn ngồi cạnh cậu nữa, lỡ như mà là thật thì phải làm sao giờ.
Hàng mi của Bùi Thầm cụp xuống, lặng lẽ đổi một cái ghế nguyên vẹn cho cô.
***
Ngày hôm sau, Lương Chi Ý đi vào lớp, ngồi vào chỗ. Một lúc sau cô nhận thấy điều bất thường, rồi chợt phát hiện ra một chuyện.
Ấy, sao bỗng nhiên ghế của cô lại không phát ra tiếng nữa rồi?!
Lúc cúi xuống nhìn, cô phát hiện đây là một cái ghế mới.
Cô ngạc nhiên sao mà ghế của mình lại bị thay đổi rồi. Cô hỏi Bùi Thầm, chàng trai không nói gì, thoạt nhìn có vẻ không biết chuyện này, cô cũng chỉ đành từ bỏ.
Sau khi vào học, Bùi Thầm bỗng phát hiện số lần cô gái tìm cậu nói chuyện ít hẳn đi, bắt đầu nghe giảng cực kì tập trung.
Cậu suy đoán có phải tâm trạng của cô không tốt hay không, rồi thử chủ động bắt chuyện với cô: “Đề toán này của cậu…”
Cô gái quyết định nhanh chóng ngăn cản cậu:
“Hết tiết rồi lại nói, mình muốn tập trung nghe giảng.”
“…?”
Sau khi hết tiết, Lương Chi Ý gấp sách vở lại, rồi quay đầu nhìn về phía Bùi Thầm, ưỡn ngực ngẩng đầu nói: “Bùi Thầm, cậu đừng tưởng rằng mình thích cậu thì cậu không phải là đối thủ cạnh tranh của mình.”
Bùi Thầm:?
Cô bĩu môi, thấp giọng nói: “Mình nhất định sẽ vượt qua cậu, cậu chờ đó.”
Cô nằm bò ra bàn, tiếp tục làm bài tập.
Chàng trai nhìn cô, thoáng đè nén nụ cười.
Sao mà dáng vẻ háo thắng của cô cũng đáng yêu thế này?
Tuy Lương Chi Ý mồm thì nói đối đầu gay gắt với cậu, nhưng lại không giận cậu thật.
Từ nhỏ đến lớn, cô vẫn luôn yêu cầu rất cao ở bản thân, cô hy vọng mình có thể dốc hết sức để trở nên xuất sắc nhất, thế nên với cô mà nói, Bùi Thầm khiến cô vừa ngưỡng mộ lại vừa muốn bắt kịp.
Hì hì, cô cần phải theo đuổi được cậu, đồng thời cũng vượt qua cậu.
***
Tối thứ tư là trận đấu vòng loại thứ hai, trường THPT Số 1 đấu với trường THPT Số 18 thành phố Lâm.
Bởi vì là thứ ba, hơn nữa tối nay trời đổ mưa nhỏ, lượng học sinh có thể tới xem trận đấu cũng không nhiều.
Cả khán phòng gần như đều là học sinh trường THPT Số 18, khí thế của đối phương rõ ràng là sung hơn bọn họ.
Lúc khởi động ở cạnh sân, Lam Chí thổn thức trêu chọc: “Không phải hôm nay chúng ta mà vào rổ thì cả sân sẽ là một vùng tĩnh lặng đấy chứ?”
Tất cả mọi người nở nụ cười. Tuyên Hạ nói: “Không sao, hôm nay chúng ta sẽ khiến những người tới xem trận đấu tức đến no bụng rồi về nhà.”
Tới gần lúc ra sân, Bùi Thầm bỗng nhìn thấy một bóng dáng xuất hiện trên khán đài.
Lương Chi Ý.
Cô vẫy tay về phía bọn họ. Bùi Thầm đối diện với ánh mắt của cô, rồi thấy cô gái nở nụ cười xinh đẹp động lòng người với cậu: “Cố lên nhé Bùi Thầm!”
Bùi Thầm nhìn cô, đôi mắt thoáng ngơ ngác.
Cô nói rằng cô không muốn bỏ lỡ bất cứ một trận đấu nào của cậu, thế nên ngay cả khi trời mưa cô vẫn tới.
Ngoài ra Lương Chi Ý còn dẫn theo Quý Phỉ Nhi, Tri Miên, Phàn Cao tới, cả mấy học sinh của trường THPT Số 1 cũng tới đây, có nam có nữ, thậm chí còn có người cầm que sáng và bảng cổ vũ.
Đám Phàn Cao kích động vẫy tay về phía bọn họ: “Cố lên! Trường THPT Số 1 xông lên cho mình!”
Các thành viên trong đội nhìn thấy bọn họ thì lập tức trở nên phấn chấn.
“Ai bảo trường THPT Số 1 tụi mình không có ai chứ!”
“Trường THPT Số 1 của chúng ta là đỉnh nhất! Nhất định phải thắng! Không thể để họ tới phí công vô ích được!”
Lúc trận đấu bắt đầu, vẫn có rất nhiều học sinh của trường THPT Số 1 tới xem trận đấu của bọn họ. Cho dù chỉ là một ngọn hải đăng nhỏ bé giữa biển sâu thì cũng đủ để mang cho người sức mạnh.
Tuy rằng mỗi lần trường THPT Số 1 vào rổ, tiếng hoan hô vang lên ở hiện trường không phải là to, nhưng bọn họ biết, bọn họ không chiến đấu anh dũng một mình, vẫn đang có người ở bên cạnh bọn họ, cùng nhau chinh chiến.
…
Cuối cùng, trường THPT Số 1 giành chiến thắng một cách thuận lợi trong trận đấu vòng loại thứ hai.
Hai trận đầu thực lực đối thủ của bọn họ cũng không mạnh, thế nên khi đấu không khó khăn lắm. Trường THPT Số 1 thắng hai trận liên tiếp, hiện tại điểm tích lũy đang đứng đầu bảng.
Mà vào tối thứ bảy tuần này, bọn họ sẽ bước vào trận đấu vòng loại thứ ba, cũng là lần đầu vòng loại quan trọng nhất.
Vào tiết thứ tư của chiều thứ sáu, đội bóng rổ của trường phải mở một cuộc họp trước khi thi đấu. Bởi vì lần này thi đấu ở sân nhà, nên trường THPT Số 1 phải phụ trách công việc hậu cần, đội hậu cần cũng phải có vài người đại diện tham gia cuộc họp lần này.
Lương Chi Ý xin làm đội trưởng đội hậu cần, nên cô và giáo viên phụ trách hậu cần, với cả một bạn học sinh khác cũng phải tới dự.
Sau khi kết thúc tiết thể dục buổi chiều, Lương Chi Ý, Bùi Thầm và Tuyên Hạ đi về phía văn phòng của bộ môn thể dục.
Khi đi ngang qua siêu thị mini, Bùi Thầm đi vào mua nước, Lương Chi Ý chọn mấy gói đồ ăn vặt.
Lúc ra khỏi siêu thị mini, cô đưa gói bim bim tôm cho Tuyên Hạ, rồi lại cầm túi hỏi Bùi Thầm, cười khanh khách: “Có muốn ăn không?”
“Không ăn.”
“Ồ, thế thì mình ăn.”
Bùi Thầm nhìn dáng vẻ vui mừng của cô, khuôn mặt lộ vẻ bất đắc dĩ: “Đống đồ ăn này không tốt cho sức khỏe, vẫn nên ăn ít thì hơn.”
“Mình nói cậu này, từ nhỏ tới lớn mấy thứ đồ ăn vặt này cũng không thể xuất hiện trong nhà mình đâu, mẹ mình chưa bao giờ cho mình ăn cả. Ở trường bà ấy không quản được mình, chẳng lẽ mình còn không ăn nhiều một chút hay sao?”
“…”
Cô xé gói bim bim tôm, nhưng mãi mà không xé ra được, sau đó đồ trong tay đã bị lấy đi.
Bùi Tầm xé ra rồi trả lại cho cô.
Cô gái cười hì hì nhận lấy. Tuyên Hạ ở bên cạnh cũng đưa bim bim tôm cho Bùi Thầm, nũng nịu nói: “Bùi Thầm ơi, tay của người ta cũng không có sức, cũng muốn cậu xé.”
“…”
Bùi Thầm cảm thấy buồn nôn, “Cút.”
“Ấy, người nào đó đừng có bất công quá nhé!”
Lương Chi Ý cười ha ha, “Tuyên Hạ à, nếu cậu là con gái thì có lẽ mới có tác dụng ha ha ha…”
Tuyên Hạ: Hờ hờ, con gái cũng không có tác dụng đâu.
Rõ ràng là cũng chỉ hiệu quả với Lương Chi Ý thôi.
Ba người vừa cười nói vừa đi tới tòa nhà hành chính. Khi đi lên tầng, Tuyên Hạ ôm bụng: “Không được rồi, bụng mình hơi đau.”
Lương Chi Ý: “Cậu sao thế?”
“Có lẽ là do ăn gói bim bim tôm đó của cậu.”
“Đi chết đi, sao lại tiêu hóa nhanh như thế được!” Vả lại cô cũng không bị gì cả mà.
“Mình đi WC đã, mấy cậu đợi mình tý…”
Tuyên Hạ muốn tới WC cái đã. Lương Chi Ý và Bùi Thầm cực kì bất đắc dĩ, đành đứng ở chỗ rẽ của hai đoạn cầu thang chờ cậu ta.
Lúc này xung quanh không có ai đi qua, Lương Chi Ý mặt đối mặt nhìn về phía Bùi Thầm, tươi cười xinh đẹp: “Bùi Thầm à, mình đã biết được một chuyện.”
Chàng trai uống nước, cụp mắt nhìn cô.
Ánh nắng ở bên ngoài rọi vào, phủ xuống chiếc áo sơ mi trắng của cậu.
Cô gái tươi cười đen tối: “Chiều nay mình nghe Tuyên Hạ bảo là cậu đổi ghế cho mình, thế mà lúc trước cậu lại không thừa nhận.”
Bùi Thầm im lặng trong thoáng chốc. Cậu uống nước xong thì vặn lại nắp chai, sau đó thản nhiên nói: “Đúng lúc đi ngang qua phòng thiết bị, nhớ ra nên tiện tay đổi giúp cậu.”
“Còn lâu mình mới tin là cậu tiện tay như thế.”
Bùi Thầm không nói gì. Cô gái lấy đi chai nước của cậu, giấu sau người, rồi ngước mắt cười với cậu: “Cậu khai thật đi, mặt ngoài cậu giả vờ như không hề gì, có phải là cực kì quan tâm tới mình không?”
Thấy cậu không nói lời nào, cô ngây thơ nói: “Được, cậu không nói thì mình sẽ không trả nước cho cậu.”
Cô chậm rãi lùi ra sau mấy bước. Bỗng nhiên Bùi Thầm giơ tay, bước lại gần cô, bàn tay giữ lấy gáy cô.
Đầu cô được bàn tay của cậu bảo vệ, suýt nữa thì đập vào tường.
Cô gái dựa người vào tường. Cậu rút tay về, sau đó hơi cúi người xuống, khí thế mạnh mẽ ập tới, tựa như muốn ôm cô vào lòng.
Đôi mắt cô mở to, tim đập như trống dồn. Chỉ thấy tay phải của Bùi Thầm vòng ra sau lưng cô, lấy chai nước khỏi tay cô, sau đó cậu ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt ngấn nước gần trong gang tấc, lúc mở miệng giọng hơi khàn: