Dụ Dỗ Vợ Yêu Lưới Tình Chờ Sẵn

Chương 1: 1 Làm Người Gả Thay


“Gả đi! Tao đã nói bao nhiêu lần rồi?”
Trong phòng khách căn biệt thự thuộc hạng trung lưu ở thủ đô Kinh Long, nước Hoa.

Một người đàn ông tuổi tầm trung niên, vận vest lịch sự nhưng khuôn mặt lại đỏ phừng, giận dữ đập tay xuống bàn trà tạo nên âm thanh không mấy vừa tay.

Cạnh ông ta còn có một người phụ nữ dù đã trung niên nhưng ăn diện lại vô cùng sang trọng, thảnh thơi ngồi chống tay lên cằm, phỏng đoán là phu nhân của nhà này.

Chiếc sofa lẻ bên kia còn có một cô gái tuổi tầm hai mấy đang thản nhiên ngồi uống trà.

Có lẽ bởi bọn họ đều không phải là người phải hứng chịu câu chửi mắng vừa rồi, nên mới thoải mái như vậy.

Giữa nhà, một cô gái cũng tầm tuổi người kia, xinh đẹp kiêu kỳ như đóa hoa loa kèn, lại cứng rắn như loài hoa dại vươn mình khỏi vách đá, đang cắn răng nghe những lời chói tay kia, khuôn mặt gần như bất biến.


Nhờ bất biến như vậy, vẻ đẹp của cô lại hiện lên rõ nét hơn.

Cô là Viên Cẩn Ngọc, người cũng như tên, xinh đẹp như ngọc, nhưng lại không thanh khiết như ngọc xanh, mà lại sắc sảo như ngọc đỏ.

Trước so với hoa loa kèn, là loài hoa của sự kiêu kỳ, quả thật quá hợp với Cẩn Ngọc.

Nhưng ánh mắt của người con gái xinh đẹp đó lại không hề đơn thuần, tưởng chừng như mấy mươi năm trong cuộc đời, cô đã đủ trải nghiệm nỗi đau của cả một đời người vậy.

Thấy Cẩn Ngọc không nói tiếng nào, người đàn ông trung niên càng thêm điên tiết:
“Viên Cẩn Ngọc! Có phải mày bị câm rồi không?”
Cẩn Ngọc nhỏ giọng, lời nói vừa hàm chứa sự chịu đựng, lại có chút khiêu khích: “Nếu con thật sự bị câm, thì gả cho một người mù đúng là xứng đôi vừa lứa, phải không cha?”
“Mày!” - Cha Cẩn Ngọc giận dữ đứng lên, thuận tay cầm chiếc đồng hồ con lắc trên bàn đập mạnh xuống đất, khiến những mảnh thủy tinh vỡ tung tóe dưới sàn.

Cha Cẩn Ngọc - Viên Thâm chỉ ngón trỏ vào mặt cô, là lời cảnh cáo cuối cùng, chứ không còn là mắng chửi hay răn đe:
“Nghe đây, nếu mày thích câm, tao có thể coi như mày là người câm.

Nhưng việc gả cho Tư Không thiếu gia thì tuyệt đối không được chậm trễ!”
Thấy mọi chuyện đang đi quá xa, người phụ nữ trung niên ngồi cạnh Viên Thâm, cũng là mẹ của Cẩn Ngọc, Hà Đan Tuệ vội vã bồi vào mấy câu:
“Đúng đó Cẩn Ngọc, dù có thế nào, con nhất định cũng phải gả cho tư Không thiếu gia.

Con thấy đó, công ty chúng ta đang có một khoản nợ nước ngoài lớn, nếu có thể làm thông gia với nhà Tư Không, thì mọi thứ xem như được giải quyết rồi.


Hơn nữa nhà Tư Không nổi tiếng giàu có, khi gả về nhà họ, nhất định con sẽ có một cuộc sống sung sướng!”
Cẩn Ngọc cười khổ, dù biết trước kết quả nhưng vẫn hỏi lại lần nữa: “Thật sự tốt như vậy? Con thật sự thắc mắc, chuyện tốt đẹp như vậy sao lại về phần con?”
Vừa nói xong, Cẩn Ngọc liền đưa mắt nhìn sang cô gái đang uống trà kia, cũng là chị gái của cô, Viên Tiểu Hoa.

Rõ ràng cùng là chị em một nhà, nhưng cô chưa bao giờ nhận được “chuyện tốt” như vậy bao giờ.

Mọi thứ tốt đẹp của Viên gia, dường như ngay từ đầu đều được định sẵn sẽ thuộc về Tiểu Hoa.

Cẩn Ngọc hiểu chuyện quá, nên tự nhận ra vấn đề, nếu Tư Không thiếu gia kia không bị mù, thì chuyện tốt này sẽ đến lượt cô chắc?
Viên Thâm lẫn Hà Đan Tuệ đều biết Cẩn Ngọc đang muốn ám chỉ điều gì, nhưng khi còn chưa kịp mở miệng phản bác, liền bị cô tạt cho một gáo nước lạnh:
“Con chỉ hỏi vậy thôi.

Dù sao cha mẹ ban cho chuyện tốt, đương nhiên con sẽ không bỏ lỡ.

Gả đi thì gả đi.


Con gái không sợ mình thiệt thòi, chỉ sợ cha mẹ sẽ hối hận!”
Cẩn Ngọc nói xong, nhếch môi cười sắc sảo, sau đó liền rời khỏi phòng khách mà không cần được ai cho phép.

Vừa ra khỏi tầm mắt của gia đình, đôi mắt xinh đẹp của Cẩn Ngọc liền ngấn lệ.

Cô vội dùng tay quẹt ngang giọt nước mắt đang lăn dài trên má, lại hạnh phúc vì mình không để lộ cảm xúc thật cho ai xem.

Khoảng mười lăm phút sau, một người mặc bộ đồ da đen và đội nón chuyên dụng lái chiếc mô tô đắt đỏ ra khỏi cổng lớn nhà họ Viên.

Tuy đã che kín mặt, nhưng chỉ cần nghe tiếng mô tô, từ chủ đến tớ trong nhà đều biết đó là Viên Cẩn Ngọc..